Dịch Khương cũng là bất đắc dĩ, vội vội vàng vàng tới Lâm Truy, lúc đến bên ngoài phủ tướng quốc thì bảo Đông Quách Hoài đi nghe ngóng thử. Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, xung quanh có không ít người lén lút do thám.
Nàng đương nhiên không thể đường đường chính chính đi vào, liền bảo Thiếu Cưu dẫn Vô Ưu vào từ cổng lớn, còn mình thì khoác áo chòang đội mũ trướng đi về phía cổng sau, mượn danh nghĩa môn khách tới nương nhờ muốn vào phủ.
Đồng tử được người gác cửa mời tới quyết định, trong khoảnh khắc nhận ra nàng liền dẫn nàng vào trong.
Hoàng hôn cuối thu tựa như tấm lụa mỏng màu lam thấm nước, trong sắc lam nhạt màu mơ hồ có một tầng xam xám, xuyên qua lớp lớp bóng cây bên ngoài cửa sổ tiến vào phòng, hắt lên gương mặt Dịch Khương, mơ hồ giấu đi vẻ phong tình nơi khóe mắt đuôi mày của nàng. Nàng ngước lên nhìn Công Tây Ngô: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Đôi mắt Công Tây Ngô dưới ánh chiều tà càng trở nên sâu thẳm: “Nhóm quý lão Tấn quốc bỏ ra rất nhiều tâm lực tài lực trên người ta, những việc này đều là vì muốn hồi báo, chỉ khi ta quang phục Tấn quốc thì bọn họ mới có thể đạt được hồi báo mà họ mong muốn, nhưng ta vẫn trì trệ không có động tĩnh nên bọn họ liền nóng nảy.”
“Cho nên bọn họ cố ý tiết lộ thân phận của huynh, buộc huynh động thủ?”
Hắn khẽ gật đầu: “Nửa thật nửa giả che che giấu giấu như vậy sẽ càng khiến Tề vương hoài nghi, Ngụy quốc và Triệu quốc cũng sẽ xem ta như kẻ địch, tới lúc đó để bảo vệ chính mình, ta không thể không ra tay.”
Dịch Khương kinh ngạc không thôi: “Bọn họ thật sự không màng trả giá.”
Bàn tay Công Tây Ngô ôm lấy eo nàng, tựa nửa người vào khung cửa sổ, thở dài: “Trước mắt quả thực là thời cơ tốt, nhưng binh sĩ tấn công Triệu là quân Tề, cuối cùng lại muốn quang phục Tấn quốc, Tề quốc hiển nhiên sẽ chống lại. Tần quốc có lẽ sẽ đồng ý nâng đỡ một Tấn quốc căn cơ không vững, nhưng đó là bởi vì bọn họ tạm thời không có cách nào Đông tiến, một khi thời kỳ án binh qua đi, hiển nhiên vẫn muốn thôn tính. Tới lúc đó chắc chắn khói lửa chiến tranh lại nổ ra, có lẽ có thể gắng gượng được vài năm, tới cuối cùng vẫn sẽ trở lại như ban đầu, thậm chí càng loạn hơn.”
Dịch Khương nghe thấy hắn phân tích như vậy thì bỗng nhiên hiểu ra gì đó: “Huynh vẫn luôn muốn thiên hạ nhất thống, liệu có phải có liên quan đến việc bị bức phục quốc?”
Công Tây Ngô cúi đầu, trán chạm trán, khẽ “ừ” một tiếng: “Mặc dù ta xuất thân là hậu nhân của vương công, nhưng sinh ra vốn chỉ là bàn đỡ giúp bọn họ đạt được quyền thế, nếu ta không thành công, sứ mệnh này sẽ chuyển dời lên con nối dõi của ta, cho nên ta từ sớm đã hạ quyết tâm dù thế nào cũng không thành thân. Bọn họ hi vọng ta tinh thông kim cổ, nhưng biết càng nhiều, ta càng hiểu được rằng phục quốc chẳng qua là chuyện uổng công, mà muốn triệt để tháo bỏ gông xiềng phải gánh trên mình từ lúc chào đời này, chỉ có thiên hạ nhất thống, không còn phân chia quốc gia.”
Dịch Khương cụp mắt, không nói lời nào.
Công Tây Ngô càng sát lại gần, chóp mũi tiếp xúc với nàng, trong ngữ khí còn thấp thoáng ý cười: “Sao vậy, cảm thấy ta rất tội nghiệp?”
Dịch Khương ngước mắt nhìn hắn: “Có lẽ vậy.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt chóp mũi nàng: “Có muội bên cạnh thì ta không hề tội nghiệp.”
Người này cho dù nói lời đường mật thì giọng điệu vẫn bình thản chẳng chút kỳ lạ, Dịch Khương sớm đã quen rồi. “Ta đã có kế hoạch, không ngại thử xem hiệu quả thế nào.” Nàng thoáng đẩy hắn ra, đi tới cạnh án cầm bút viết mấy câu, đưa ra ngoài bảo Đông Quách Hoài đi sắp xếp.
Trong Tề vương cung mấy ngày liên tục đều không quá an bình. Quân thái hậu đột nhiên bệnh nặng, tướng quốc lại bất ngờ lộ ra thân phận mập mờ không rõ, Tề vương Kiến thật sự sầu muộn, cả ngày vẫn chưa ăn gì, như vậy lại ảnh hưởng toàn bộ hậu cung đều bắt đầu bất an.
Hậu Thắng cũng rất hoảng hốt, nếu Quân thái hậu lìa đời, hắn sẽ mất đi một núi dựa, sau này muốn đoạt lấy vị trí tướng quốc của Công Tây Ngô sẽ càng khó khăn.
Bệnh tới như núi đổ, sức khỏe Quân thái hậu vốn không mấy tốt, rốt cuộc chưa đến mấy ngày thì đã tới bờ vực sinh tử.
Tề vương Kiến canh giữ bên giường đau thương rơi lệ, chợt nghe thấy bà thì thào: “Trong chúng đại thần duy chỉ có mấy người này có thể sử dụng…”
Tề vương Kiến còn chưa nghe rõ, nhưng thấy ánh mắt bà cảnh giác nhìn trái liếc phải thì vội cho cung nhân lui, nhỏ giọng nói: “Nếu mẫu hậu không tiện nói thẳng, có thể viết xuống.”
Quân thái hậu gật đầu, Tề vương Kiến liền đích thân mang bút mực cùng thẻ gỗ tới, vừa đưa tới trước mặt bà thì bà lại lắc đầu nói: “Bỏ đi, ta quên rồi…”
Nói xong không bao lâu thì trút hơi thở.
Trong cung nhất thời trở nên bận rộn, Tề vương Kiến bởi vì lời bà nói trước lúc lâm chung mà càng trở nên bất an, nhớ tới chuyện của Công Tây Ngô thì lại càng sầu não không để đâu cho hết.
Trời vẫn chưa tối nhưng trong Tề vương cung đã sớm đèn đuốc sáng trưng. Thị nữ tới mời Tề vương Kiến dùng thiện, hắn vẫn nói không có khẩu vị, ở trong thư phòng đi tới đi lui, bàn tay chắp sau lưng lúc thì siết chặt khi lại thả lỏng, lặp đi lặp lại mấy lần.
Hậu Thắng đứng bên cạnh hắn, mượn lời của Quân thái hậu mà châm ngòi thổi gió bên tai: “Nếu thái hậu đã nhắc tới vài người có thể sử dụng, vậy chắc chắn có người không thể dùng. Người muốn nói tới chính là Công Tây Ngô, Vương thượng không thể không phòng. Nếu hắn thật sự là Tấn quốc công tử, há có thể yên lòng với tình hình hiện tại? Biết đâu được sau này sẽ muốn cướp ngôi tự mình lên làm vương ấy chứ.”
Tề vương Kiến nhíu chặt lông mày, bước chân cũng có phần rối loạn.
Trong điện bỗng truyền tới tiếng thông báo, là Điền Đan đang lĩnh quân trên chiến trường Yên quốc bỗng dưng quay về. Trên người hắn vẫn mặc chiến giáp, dáng vẻ phong trần bụi bặm.
“Sao An Bình Quân lại trở về?” Tề vương Kiến nhanh chân bước tới, đưa tay nâng cánh tay hắn, miễn cho hắn hành lễ: “Chiến sự Yên quốc có vấn đề ư?”
Điền Đan lắc đầu: “Thần vì lời đồn kia nên quay về.”
Tề vương Kiến không hiểu: “Lời đồn nào?”
“Thiên hạ đều kháo nhau Vương thượng hoài nghi tướng quốc là Tấn quốc công tử, muốn loại trừ hắn, hiện giờ Tần quốc đã ngựa giáo sẵn sàng chuẩn bị công Triệu, muốn nhân lúc Tề quốc nội loạn đánh đuổi hai mươi vạn quân Tề đang trú đóng ra khỏi Hàm Đan, độc chiếm Triệu quốc. Thần thực sự lo lắng, đành phải tự mình gấp rút quay về hỏi Vương thượng, chuyện này có thật hay không?”
“Chuyện này…” Tề vương Kiến hơi hoảng, bất giác liếc nhìn về phía cửu cửu ở đằng sau, miệng ấp a ấp úng: “Không, không có đâu, bổn vương chưa từng nói muốn trừ khử tướng quốc mà.”