Mọi Ưu Tiên Cho Em

Chương 35




Khi tôi đi học lại thì cũng đã gần hết tháng mười hai. Vốn đã chuẩn bị tinh thần học lại và làm bộ bài tập đã chất đống, nhưng khi về nhà, tôi vẫn ngỡ ngàng khi khăng khăng đang đứng trong phòng mình.

Đèn lúc này vẫn chưa được bật lên, rèm cũng đóng kín mít. Chính vì vậy mà tôi có thể nhìn thấy rõ ràng những ngôi sao nhỏ đang phát quang màu xanh lam, sáng rực rỡ những đốm li ti trên trần nhà, biến cả phòng tôi trở thành một dải ngân hà tuyệt đẹp.

Tôi chầm chậm bật đèn lên, phát hiện ra trên bàn học treo rất nhiều những con hạc nhỏ, có lẽ là do linh cảm, tôi từ từ giật từng con một khỏi dây và mở ra, đập vào mắt là nét chữ nắn nót, ngay ngắn đẹp đẽ.

"Hôm nay tớ đã xin bác Minh được vào nhà để bày những thứ này lên, chắc bé Lam sẽ bất ngờ lắm :X"

"Nguyệt Lam có nhớ tớ từng nói với cậu rằng chỉ cần cậu khóc là tớ sẽ thấy có lỗi không? Mấy hôm nay cậu khóc nhiều như vậy, tớ sắp bị Bao Thanh Thiên xử trảm mất rồi."

Tôi phì cười, dùng tay quệt vội giọt nước mắt, không tự chủ được ngồi bệt xuống nền nhà.

"Dạo này cậu đã khóc nhiều lắm rồi. Đừng khóc nữa nhé, trông chẳng xinh đẹp chút nào."

"Mấy hôm nay tớ toàn ở với Lam đến tận khuya, chắc mẹ tớ tức lắm."

Một con hạc khác không có chữ, thay vào đó để hình vẽ giống như đường liên kết link với spotify. Tôi tò mò mở điện thoại để kết nối, vì không chuẩn bị tinh thần nên khi nhạc nền của bài Magic shop được phát lên, tôi đã ngẩn người hồi lâu.

Những điều này tôi chưa từng nói cho Đức nhưng Đức vẫn biết, thậm chí còn tôn trọng sở thích của tôi và ủng hộ nó.

Tôi nói rất thích ăn kẹo Kit Kat, mẹ liền chuyển tiền cho tôi nói muốn mua bao nhiêu thì mua, nhưng Đức lại đóng gói vào các túi nhỏ, còn ghi vào giấy note nên ăn bao nhiêu. Đống sách vở đã một tuần không sờ đến cũng được Đức ghi chép lại cẩn thận, đánh dấu những chỗ cần chú ý. Bài tập cũng được làm đầy đủ, trên bàn còn dán lại vài tờ công thức tôi đã bỏ lỡ.

Giây phút ấy, tôi đã thực sự hiểu rằng, cho dù bao lâu đi chăng nữa, có lẽ tôi vẫn sẽ không thể nào tìm được người nào vì tôi mà làm nhiều việc như thế.

...

Dù ở Hạ Long, đạo Thiên Chúa không quá phổ biến nhưng ngày lễ giáng sinh thì lại vô cùng sôi nổi. Những cây thông giả và mô hình ông già Noel mọc lên khắp nơi, không khí của ngày lễ mang một phong thái đặc biệt khác hẳn.

Tôi dậy từ sáng sớm, tự bện tóc, còn thắt một chiếc nơ đỏ nhỏ xinh, nếu nỗi buồn và niềm vui cùng tồn tại, thì bạn phải ưu tiên cho niềm vui ngự trị. Đứng trước gương, tôi cười thật tươi, phát hiện ra mắt mình hơi thâm, liền lục tủ tìm lọ kem che khuyết điểm cả thế kỷ không động đến.

Tôi mở điện thoại kiểm tra phần giờ quốc tế, xác nhận ở Luân Đôn đang là buổi sáng tôi mới vừa chào bác Minh vừa ấn số gọi cho mẹ. Chuông reo một lúc lâu, tôi cắn được gần hết miếng bánh mì thì đầu dây bên kia bắt máy:

"Thiếu tiền à?"

Chất giọng quen thuộc vang lên, tôi đổi tay cầm máy, vờ như không nghe thấy câu mẹ vừa nói:

"Mẹ có về nhà không ạ? Hôm nay là..."

"Về làm gì?"

Mẹ tôi ngắt lời, sau đó là tiếng sột soạt như đang tìm tới gì đó, trong phút chốc giọng của mẹ trở nên cao vút.

"Giáng sinh á? Mấy ngày lễ lèo tèo này phải về làm gì, mày có theo Công giáo đâu?"

Tôi chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng tạch, kết nối bị ngắt, bàn tay như mất hết sức lực, tâm trạng vui vẻ tôi cố gắng duy trì cũng biến mất.

Tôi không trách mẹ không nhớ tôi, nhưng sao ngày giỗ của bố, mẹ cũng không nhớ?

Trường tổ chức buổi ngoại khóa, tôi lơ đãng nghe câu được câu không, Thanh Hà sau một hồi bám tôi không dứt cũng dần lảng ra.

"MERRY CHRISTMAS!"

Giọng bọn con trai vang lên, đứa nào cũng đeo râu giả, đội mũ đỏ rồng rắn lên mây chạy quanh nhà đa năng, miệng ngân nga hát Jingle Bells. Thùy Linh và Hà Vi bên dưới ôm vai bá cổ hát Last Christmas phiên bản Cardi B.

"Last Christmas, i gave you my ass, but the very next day, you f..."

"Jingle Bells, Jingle Bells!"

Hai bài nhạc cứ thế đấu với nhau, tôi ngồi một góc trầm tư, đáng ra lúc này tôi nên hòa vào cuộc vui của lớp, nhưng cảm xúc ban sáng vẫn cứ đeo bám tôi mãi.

Đang ngồi thừ người, một trong những "ông già Noel" tiến đến kéo tôi lên, tôi định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cong lên như hai vầng trăng nhỏ của Đức, liền nhập hội cùng đám Thanh Hà đang nối đuôi nhau hát vang cả nhà đa năng:

"LAST CHRISTMAS, I GAVE YOU MY ASS."

"My Heart chứ bọn này!"

"BUT THE VERY NEXT DAY, YOU GAVE IT AWAY."

"Chứ không phải là f*ck my best friend à?"

"Ừ nhỉ, hát lại."

Nhà đa năng lúc ấy tập trung rất đông người, chẳng hiểu sao chúng tôi có thể cười đùa vui vẻ đến thế. Lần đầu tiên trong đời, tôi được nếm thử mùi vị của thanh xuân, dù ấu trĩ nhưng cũng rất đáng nhớ.

Một điều không ngờ là các bác phụ huynh đã biến lớp thành một vườn thông trong khi chúng tôi vắng mặt, đứa nào cũng vô cùng ngỡ ngàng, ánh mắt thích thú dò xét khắp nơi. Tôi vừa về chỗ liền bị thu hút bởi một túi bánh quy được gói rất xinh.

Tôi tò mò quay sang, Đức chủ động mở chiếc nơ thắt cho tôi.

"Đây là lần đầu tiên tớ làm bánh đấy."

Tôi chăm chú nhìn chiếc bánh hình người tuyết có màu hơi cháy, chầm chậm đưa lên miệng, vị ngọt của sữa liền lan tỏa khắp đầu lưỡi.

"Ngon lắm."

Tôi thì thầm, Đức cười, cúi xuống cắn một miếng trên tay tôi, cũng vì vậy mà tôi phát hiện ra một vết bỏng nhỏ trên mu bàn tay nó, có lẽ là do lò vi sóng.

Sự hạnh phúc vẫn liên tục đến với tôi nhưng tôi không thể tìm lại cảm giác ấm áp trước đây, bởi lẽ chẳng có sự hạnh phúc nào có thể lấp đầy khoảng trống trong tôi từ buổi tối ngày hôm ấy.

Buổi sáng rất vui, nhưng khi về đến nhà, tim tôi lại chùng xuống. Tôi ngồi trên ghế sofa, thơ thẩn nhìn vào khung ảnh gia đình khi tôi bốn tuổi, tôi chỉ nhìn như vậy, vì tôi không khóc nổi.

"Nguyệt Lam, cháu đừng trách mẹ cháu..."

Bác Minh từ lúc nào đã ngồi xuống cạnh tôi, cất giọng nhè nhẹ, tôi gật đầu, nhắc lại:

"Vâng, cháu không trách mẹ cháu."

Nói chuyện được một lúc, tôi khoác một chiếc áo dáng dài rồi đi ra ngoài, băng qua những con đường tấp nập người và cả những bài hòa ca rất lạ tai. Đối diện với nhà thờ Hạ Long có một công viên nhỏ, hầu hết là các trò chơi dành cho trẻ em.

Tôi chọn một góc có ghế đá, chầm chậm ngồi xuống, nhà thờ đêm nay rất sáng, sáng như ban ngày. Hẳn những tiếng cầu nguyện, kinh thánh vẫn vang lên không dứt.

"Bố, bố có ở đây không? Bố có nhớ con không?"

Tôi thì thầm, hồi nãy Đức gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, định bụng về cổng công viên để nó không phải tìm thì trước mặt tôi bỗng dưng xuất hiện những đốm trắng li ti, rơi cả vào tóc lẫn áo khoác. Tôi đưa tay hứng, đồng thời thích thú nhìn lên trên.

Minh Đức đang đứng trên đỉnh của một chiếc cầu trượt lớn, tay cầm hai bình phun tuyết nhân tạo liên tục xịt xuống, tôi ngẩn người nhìn những bông trắng trước mặt, và khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ trên biển quảng cáo gần đó, tôi đã bật khóc.

Một dòng chữ màu xanh lam đang nhấp nháy không ngừng: CHÚC MỪNG SINH NHẬT