Mọi Ưu Tiên Cho Em
Tôi núp sau lưng Trang, thì thầm:
- Mày ơi che cho tao nhé...
Trang gật đầu rồi la lớn:
- Trùng hợp ghê! Khánh ơi Đức ơi tao với cái Lam ở đây này!
Nếu ánh mắt có thể phóng ra tia lửa, tôi thề thành Kiều Trang đã cháy thành tro. Khánh hớn hở kéo Đức chạy tới, chúng nó bắt đầu nhận xét về bữa ăn và chuyến đi ngày mai. Tôi cúi gằm mặt vờ như đang chọn sách. Được một lúc, thấy tiếng rôm rả đã vãn bớt, tôi buông một tiếng thở dài rồi cầm quyển truyện có phần giới thiệu rất ưng ý, quay qua nhìn giá thì hết hồn, vội vã đặt lại.
- Quyển này có hơn trăm mà tao vẫn thấy đắt, bao giờ tao mới được mua sách mà không cần nhìn giá nhỉ? - Tôi quay sang hỏi Trang, chưa tuôn hết câu đã vội vã nuốt lại.
Đáng lẽ ra nên chắc chắn người bên cạnh là ai mới phải, giờ thì tôi vừa công khai cho Đức biết là tôi nghèo rớt mùng tơi mất rồi...
Bối rối quay đi, tôi cảm nhận được tiếng cười kín đáo từ phía cậu. Nhắc mới nhớ, tôi và cậu ngồi cùng một xe, lại ở cùng một tầng, vậy mà giờ chúng tôi mới chạm mặt một lần, như thể cả hai đều tránh không nhìn thấy đối phương vậy. Hơn ba tiếng cắm rễ trong nhà sách, cả đám đều trở ra với những chiếc túi to lớn, chỉ có tôi là cầm trên tay hẳn một chiếc móc khóa. Đi bộ trên con đường xa lạ, tôi nhìn quanh, bỗng nhiên thấy thư thái khó tả. Được một vài bác hỏi đường, rõ là không phải người ở đây mà Khánh vẫn hùng hổ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Gần chín giờ, tôi tách ra khỏi nhóm rồi lần theo hướng dẫn trên bản đồ, đi đến mức chân mỏi nhừ. Hỏi vài người, cuối cùng tôi cũng thấy một tiệm bánh ngay trước mắt.
- Cho em một phần bánh gato mẫu đi ạ.
Ánh đèn vàng nhạt từ cửa kính, lẫn vào đó là mùi sữa tươi, trứng muối và bánh bông lan, tôi nhận lấy chiếc túi giấy, đưa lên miệng, hương thơm ngọt ngào liền xộc thẳng vào mũi. Ngay khi quay lại nhóm Trang, điện thoại của tôi hết pin rồi sập nguồn, tôi không quan tâm lắm, nói dối là bánh được tặng khi tham gia trò chơi. Mười giờ, dù thăm quan chưa đã nhưng cả lũ vẫn phải về lại khách sạn để chuẩn bị điểm danh. Mọi người lần lượt lên tầng, lúc chỉ còn tôi và Trang trong thang máy, tôi sực nhớ ra chuyện quan trọng, liền hét toáng lên.
- Gì vậy mày? - Trang hỏi.
- Tao không nhớ số phòng...
Chúng tôi đờ đẫn nhìn nhau ba giây. Trang thở dài rồi rút máy gọi Thùy Linh, đến lần thứ bốn vẫn không có ai nghe máy.
- Làm sao bây giờ? - Tôi đau khổ đập đầu vào tường.
Trang nheo mắt chán chẳng thèm chửi, nó chống nạnh:
- Gõ cửa từng phòng một chứ sao, số phòng của mình mà cũng không nhớ.
Từ vợ chồng, ông bà già đến đứa trẻ con đều bị chúng tôi làm phiền, tôi cố nhớ lại số phòng trong cái đầu bã đậu của mình, lại vội kéo Trang đang ba hoa tán phét với ông nào đó người nước ngoài đi ra chỗ khác.
- Đến cửa phòng 129, tiếng chuông lại vang lên, tôi mệt mỏi bám vào đầu gối, cảnh cửa bật mở, tám con mắt cứ thế nhìn nhau.
Gia Khánh ngơ ngác:
- Nửa đêm rồi còn sang đây vậy hai cô?
Trang cũng bất ngờ chẳng kém, nó bắt đầu mang chuyện tôi quên số phòng khoe cho Khánh, thằng bé liền hùa vào trêu tôi. Chỉ có tôi vẫn không nói gì, mắt nhìn chăm chăm ra phía giường trong phòng, dù chỉ trong tích tắc khi Đức vội vã giấu nó xuống dưới chăn, nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng một cuốn sách, chính là cuốn sách tôi đã cầm lên lúc nãy.
- Lũ ngố này, tao nhắn tin cho chị quản lý rồi đấy, phòng 204.
Tiếng Khánh kéo tôi về hiện thực, Trang lầm bầm mấy câu rồi ai về phòng nấy. Tôi vừa bước đến cửa 204 thì thấy Thùy Linh đang tra thẻ vào ổ khóa.
- Tao gọi mãi không thấy mày nghe máy, tao quên số phòng lên phải tìm nãy giờ.
- À... - Linh vẫn chăm chú nhìn vào túi quần áo với vẻ thích thú. - Nãy trên xe tao nghe nhạc nên điện thoại hết pin, sạc trong phòng.
- Sao mày không sạc trên xe? - Tôi thắc mắc.
- Ủa trên xe có ổ sạc hả?
- ... - Đúng là không có người đần nhất, chỉ có người đần hơn.
Đánh răng rồi leo lên giường, tôi nằm dài nghịch điện thoại hơn một tiếng thì thấy Linh ngồi dậy buộc lại tóc, nó quay sang hỏi tôi:
- Đêm nay sinh nhật Minh Đức đấy, nhóm Việt vừa rủ cả đám sang tạo bất ngờ cho nó, đi không?
Tôi vẫn không rời mắt khỏi điện thoại, đáp gọn:
- Tao đang buồn ngủ lắm, không đi đâu.
Thùy Linh nhìn tôi ngần ngừ, định nói gì đó rồi lại thôi. Mùi nước hoa của Linh thoảng qua chóp mũi tôi khi nó bước ra ngoài. Tôi liền tắt điện thoại, toàn bộ không gian chìm trong một màu tối đen. Một lúc, tôi nhổm dậy rửa mặt, lấy hộp bánh đã mua ban tối rồi nhìn đồng hồ. Tôi mở cửa ban công rồi ngồi xuống, trăng đêm nay rất sáng, tuy không tròn. Từng làn gió đêm khẽ vờn bên tai, tôi vén lại vài lọn tóc rồi đốt nến, vài lần bị cơn gió thổi bay, tôi lấy tay bảo vệ cho đốm sáng leo lắt, đếm ngược. Một, hai, ba.
Tiếng chuông trên nhà nguyện đối diện vang lên từng hồi, tôi thổi tắt nến, cắt bánh rồi ăn từng miếng. Màn hình điện thoại nảy lên 00:01 ngày 20/4, tôi thì thầm:
- Chúc mừng sinh nhật Minh Đức nhé.
Không biết cậu đã ước gì nhỉ? Tôi ăn miếng bánh cuồi cùng, cất vỏ hộp xuống thùng rác rồi vùi mình trong chăn, chìm vào giấc ngủ trước khi Thùy Linh trở về phòng.
*
- Mày có dậy đi không!
Đang mơ màng, tôi choàng tỉnh mở trừng mắt, giật bắn mình trước khuôn mặt phóng đại của Trang. Nhìn vẻ bất lực của mấy đứa, tôi đoán chúng nó đã mất nhiều công sức lắm mới lôi được tôi dậy.
- Hôm qua mày ngủ sớm lắm mà sáng bắc loa cạnh tai vẫn không nhúc nhích, tại hạ phục sát đất.
Tôi gấp lại chăn, lờ đờ vệ sinh cá nhân rồi theo mọi người xuống tầng G ăn sáng. Tôi mong chờ chút thông tin từ buổi sinh nhật đêm hôm qua, nhưng chẳng ai nói gì cả. Nhà ăn của khách sạn chật ních người, Trang nhìn xung quanh rồi reo lên:
- Hình như là buffet bánh ngọt đó chúng mày!
- Mày bị say xe thì ăn vừa phải thôi, tám giờ là về Hà Nội rồi mà.
Tôi vừa định tống thật nhiều vào bụng thì nhớ ra chuyện đó, đành từ bỏ ý định "chén" sạch nhà ăn. Chọn một miếng bánh kếp, rưới mật ong, bánh socola và mì ý rồi ngồi vào bàn. Hà Vi ngồi trước hai chiếc đĩa đày ắp cơm rang nhai ngấu nhai nghiến.
- Tự nhiên được ăn sang thì phải ăn sao cho xứng chứ. - Trước ánh mắt kì thị của Vi, Trang thản nhiên đáp.
Mọi người xung quanh đều diện váy áo xúng xính, tôi nhìn chiếc áo khoác cardigan đơn giản và quần ống suông trên người mình, biết điều đứng tuốt ra sau khi chụp ảnh. Kiểm tra lại thuốc say xe và đồ đạc thiết yếu rồi lên xe, chưa đầy một ngày mà đã phải rời Nghệ An mất rồi, tôi nhìn quang cảnh ngoài cửa kính, nhất định sau này tôi sẽ đến đây lần nữa.
Nghỉ hai trạm, tôi ngủ không biết trời đất gì trên đường về. Chị hướng dẫn viên phải hò như hò đò mới lôi được cả lũ dậy. Lúc được đi du lịch thì hào hứng lắm, mà ngồi trên xe cả phân nửa thời gian nên đứa nào cũng mệt mỏi rã rời. Tôi mơ màng bước tập tễnh, vừa bước xuống xe, lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới trước mắt khiến tôi bừng tỉnh, nhận ra mình đã đứng giữa Hà thành từ lúc nào.
Tôi không sinh ra ở đây, không phải là một người ở đây. Nhưng tôi đã từng đến Hà Nội, "chuyến đi" đó kéo dài hơn tám năm. Tôi nhớ về con ngõ hẻm ngày ấy, khi mà tôi đi qua những năm tháng tuổi thơ của mình bằng nỗi buồn và nước mắt. Không, tôi nhắm chặt mắt, tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa.
Tôi kịp nhìn một lượt quanh Hồ Gươm rồi lại theo đoàn xe về hướng Lăng Bác. Lúc chơi ở Nghệ An ồn ào bao lâu thì giờ lại yên tĩnh bấy nhiêu. Chúng tôi đứng lặng im trên con đường sạch sẽ với những bóng cây trải dài một màu xanh rì đến tận lũy tre xa, xung quanh đâu đâu cũng có các chú quân nhân làm nhiệm vụ. Chưa bao giờ tôi thấy đám con trai có ý thức trật tự đến thế, như một phản xạ kính trọng hết mực mà chẳng cần ai răn dạy, có lẽ nó đã hình thành từ khi được sinh ra và là bản năng của mỗi con người Việt Nam máu đỏ da vàng, trân quý và đáng tự hào biết bao.
Chúng tôi xếp thành hàng, không ai chen lấn xô đẩy, bước vào Lăng, tôi bị choáng ngợp đôi chút với không khí đầy uy nghiêm nơi này, đứa nào cũng bước chậm lại như muốn nhìn bác rõ hơn, lâu hơn. Thành ra bác bảo vệ phải xua tay nhắc nhở, đến tận khi ra ngoài Lăng và bước xuống nhà hàng để ăn trưa, tôi vẫn bị dư âm của nỗi nhớ thương ám ảnh không thôi.
Buổi chiều là các hoạt động thăm quan ở vài nơi nhỏ lẻ, thoáng một cái đã đến đêm thứ hai, chúng tôi lại tràn vào hội trường lớn để dùng bữa, tối nay đặc biệt hơn vì có cả hoạt động trao giải và vinh danh. Các đoàn học sinh từ địa phương khác cũng có mặt, tôi căng mắt tìm học sinh trường mình, hơi khựng lại đôi chút vì Minh Đức đang ngồi ngay cạnh chỗ trống cuối cùng. Chúng nó đang đọc thực đơn với vẻ nhăn nhó:
- "Chân giò ninh cùng sữa đặc và phô mai tan chảy kiểu Đức"?
- Nghe đau bụng thế? - Trang nhăn mặt.
Đúng là có cái món lạ lùng đó thật, càng lạ lùng hơn khi đứa nào cũng tấm tắc khen ngon, rõ là tôi chỉ thử một miếng nhỏ, không hiểu sao ngồi được nửa tiếng thì bụng bắt đầu nhói lên từng cơn. Tôi quay sang Trang thều thào:
- Mày có mang thuốc tiêu hóa không?
Trang nghi hoặc nhìn tôi, nó suy nghĩ một hồi rồi đáp:
- Ai mang thuốc đó đi làm gì, để tao gọi chị nhân viên.
Một thoáng, nghe thấy tiếng giày cao gót chạy đến, tôi từ từ ngước mắt lên, khi nhìn rõ người trước mặt, tôi thấy cả hai đều như vừa choàng tỉnh sau khi rơi xuống một chiếc hố sâu hoắm trong cơn mơ, chênh vênh hẫng hụt.
Tôi bất ngờ đến mức chẳng phản ứng được gì.
Thế giới này nhỏ đến thế nào? Tôi ngây người, nhìn thấy cả chính mình trong đôi mắt mở to của đối phương.
Đâu đó trong tâm trí, tôi thấy có một thứ vừa bị đánh thức, một ngăn kéo bật mở, rơi ra tất cả những thước phim đã được cất giấu tận nơi sâu thẳm nhất, bất ngờ và đầy vội vã. Tôi tưởng như mình quên cả việc phải thở, mọi âm thanh ồn ã đều biến mất, cảm nhận được tầng sương mù mờ nhạt bao phủ, tôi chớp mắt, một giọt nước liền theo đó trượt xuống má.