Mọi Ưu Tiên Cho Em
Có đánh chết tôi cũng không thể ngờ rằng Bin chính là Đức, có đánh chết tôi cũng không ngờ rằng người bạn thuở nhỏ của tôi, tình bạn chóng vánh ấy của tôi lại được đối phương ôm lấy trên con đường trưởng thành, suốt từ năm này qua năm khác. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đặc biệt đến mức có người vì tôi mà thi vào cùng một trường, tìm mọi cách để tiếp cận tôi, chấp nhận và bao dung cho mọi lỗi sai của tôi. Rằng dù tôi có bước chậm đến đâu, thậm chí là dừng lại, vẫn có người vì tôi mà chấp nhận đứng lại, chỉ để chờ đợi tôi. Trong khi từ đầu đến cuối, tôi vẫn không nhận ra cậu ấy...
Và rằng, chỉ cần biết mình cũng có gì đó đặc biệt, cũng được trở thành một phần trong cuộc sống của ai đó cũng đã đủ khiến tôi sung sướng đến phát điên lên. Đột nhiên tôi thấy sợ hãi, tôi đã quen với sự bất hạnh. Thà rằng cứ mãi bất hạnh, thà rằng cứ mãi chìm trong bóng tối còn hơn cảm nhận chút ánh sáng leo lắt và lại rơi vào bóng tối lần nữa.
Nhưng hóa ra người mà tôi thích cũng thích tôi, thậm chí là rất thích tôi, thích ngay từ khi chúng tôi vẫn ở trong hình hài của những đứa trẻ con, suy nghĩ ấy khiến tôi chìm sâu xuống đại dương của sự hạnh phúc vô tận. Giây phút ấy, tôi thấy mọi muộn phiền đều tan đi. Niềm hạnh phúc của tôi trong giây phút này là quá lớn, đủ để át đi mọi khổ đau từ trước đến giờ.
Tôi mơ màng như người trên mây đến độ bị cô Mai phạt đứng góc lớp vì không chú ý mà vẫn tươi cười nhận phạt. Ra chơi tiết một, tôi chạy ù lên A5 thì mọi người bảo các lớp trưởng đang phải tham gia họp dưới phòng Đoàn, thế là tôi lại lóc cóc chạy xuống lớp, không sao cả, chỉ một buổi sáng thôi, tôi có thể chờ được.
Nhưng những cảm xúc ấy chẳng được bao lâu.
Ra về, tôi đang thu dọn sách vở thì Thùy Linh từ đâu bước tới, hỏi tôi có thể nói chuyện với nó không. Tôi lo lắng nhìn vẻ mặt như đang kìm nén chuyện gì đó của Linh, đành tạm gác lại tin nhắn của Đức.Linh đợi mọi người ra về rồi kéo rèm lại, tôi gặng hỏi Linh có chuyện gì, con bé đột nhiên òa khóc. Tôi lúng túng vỗ nhẹ lên lưng Linh, chẳng mấy khi tôi thấy nó khóc, có cũng chỉ và việc gia đình, có chuyện gì mà Thùy Linh lúc nào cũng tích cực lại khóc đến quặn thắt như vậy được?
- Sao thế?
Tôi hỏi, thấy Linh lắc đầu nguầy nguậy, nó cất lên từng tiếng trong cơn nấc nghẹn ngào:
- Tại sao vậy? Tao cũng... tao cũng thích cậu ấy mà? Tại sao cậu ấy lại chọn mày? Tao cũng... cũng cố gắng... rất nhiều luôn ấy...
Cả người tôi đông cứng, bàn tay đặt trên lưng Linh cũng chững lại. Tôi không thể tiếp nhận những thông tin vừa rồi, nhưng vẫn phải chú tâm nghe hết lời Linh nói.
- Ngay từ đầu tao đã biết cậu ấy không thích tao, rõ ràng mày chẳng có lỗi gì cả, nhưng tao không ngăn được mình ghen tị đến phát điên lên những lúc cậu ấy nhìn mày, tao biết tao xấu tính, tao nhỏ nhen, nhưng tao đã rất vui khi nghĩ mày không thích cậu ấy, vậy mà...
Mắt tôi mờ đi. Hóa ra người mà Thùy Linh vẫn thích thầm bấy lâu nay lại chính là Minh Đức ư?
- Tao cũng muốn chặt đứt cái tình cảm đơn phương hơn ba năm này, nhưng tao không ngăn mình được, tao đã quyết tâm từ bỏ đến thế rồi... nhưng hôm nay, tao nghe được những gì cậu ấy nói với mày, thế là tao lại khóc. Tao biết thế này thật ích kỷ, nhưng mày có thể từ chối cậu ấy được không Lam? Tao không thể hạ quyết tâm quên cậu ấy được, nhưng tao cũng không thể chứng kiến mày ở bên cậu ấy được... Vậy nên... mày từ chối cậu ấy đi, được không Lam?
Tôi chìm trong những dòng suy nghĩ hỗn độn, mọi cảm xúc vui vẻ bay sạch sành sanh.
Tôi không biết, không dám tưởng tượng Thùy Linh đã phải cố gắng chịu đựng thế nào trong khoảng thời gian vừa qua, nó giấu kĩ đến nỗi chỉ có một mình nó rõ, nó lặng lẽ giữ nỗi buồn ấy trong lòng mà không một lời trách móc, còn tôi vẫn vô tâm vô tư chẳng hay biết điều gì.
Hơn ai hết, tôi hiểu cảm giác phải một mình gặm nhấm nỗi buồn đau đến nhường nào, cảm giác thích một người không nên thích khổ sở đến nhường nào. Tôi ước mình đã tinh ý hơn những lúc bắt gặp ánh mắt trầm buồn xa xăm của Linh, những lúc Linh nói vài câu bóng gió hay vẻ mặt sượng ép của nó lúc tôi kể về cậu ấy, lúc tôi kể về những cảm xúc mà tôi dành cho cậu ấy.
Minh Đức là người tôi thích, là người kiên nhẫn chờ đợi tôi thoát khỏi vỏ bọc phòng vệ và giúp tôi tốt lên từng ngày, là người khiến tôi nhận ra thế giới này cũng đẹp đẽ biết mấy, cũng dịu dàng biết mấy.
Còn Thùy Linh, Thùy Linh là đứa bạn thân nhất của tôi, một trong những người bạn duy nhất của tôi.
Tôi thấy mình bị giằng xé giữa hai nửa, tôi không thể cân đo đong đếm rằng bên nào nặng hơn. Nhưng làm sao tôi có thể bắt mình nhìn thẳng vào mắt Linh được? Làm sao tôi có thể chạy trốn khỏi nỗi buồn của Linh được, khi mà tôi vẫn ở đây, nhìn thấy nó hằng ngày?
- Tao xin lỗi. - Trước sự im lặng của tôi, Linh vội vã quệt nước mắt khi nhận ra mình vừa lỡ lời. - Tao nói linh tinh thôi, mày cứ coi như chưa nghe thấy gì nhé.
Tôi cố nén một tiếng thở dài, tôi ép mình phải chấp nhận.
- Không. - Tôi nói. - Giữa tao và cậu ấy sẽ không có bất cứ mối quan hệ nào nữa.
Thùy Linh nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
Sau này khi kể lại, Linh nói nó cảm thấy như được sống lại trong khoảnh khắc ấy.
Còn tôi, tôi thấy mình như vừa chết đi, cũng trong khoảnh khắc ấy.
Nhìn nụ cười của Linh, tôi bắt tôi phải nghiêm túc với quyết định của mình. Trên đường về, tôi mỉm cười vì cơn mưa rào bất chợt, nước mưa và nước mắt là hai thứ không thể phân biệt được.
Tôi ngủ một giấc tròn mười hai tiếng đồng hồ. Nửa đêm, tôi tỉnh dậy và quyết định đối diện với sự thật. Tôi không dám kéo lên đọc hàng chục tin nhắn mới và cuộc gọi nhỡ của cậu ấy, càng không dám tưởng tượng cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào.
[Tớ không phân vân chần chừ gì cả, chỉ là tớ lười trả lời thôi. Tớ không thích cậu.]
Màn hình hiển thị chế độ "đã xem" trong một lúc lâu.
[Cậu đùa chẳng vui tí nào.]
[Tớ không đùa.]
Tôi đoán cậu ấy không thể phản ứng được gì, vậy nên hộp hội thoại của chúng tôi mới sáng lên lâu như thế. Ba phút sau, điện thoại tôi báo có cuộc gọi. Năm lần liên tục, tôi đều không nghe.
[Sao vậy? Cậu có chuyện gì đúng không?]
Mắt tôi nhòe đi, làm mờ dòng tin nhắn của Đức.
[Tớ chẳng có chuyện gì hết. Không thích có nghĩa là không thích, đừng làm phiền tớ nữa.]
Điện thoại tôi lại hiển thị cuộc gọi từ cậu, tôi từ chối, phía bên kia liền xuất hiện dòng tin ngắn ngủi.
[Tớ sang nhà cậu]
[Đã bảo thôi đi, cậu có biết cậu phiền đến mức nào không? Cậu nghĩ ai cũng phải thích cậu à? Đến đây thôi, mình đừng làm bạn của nhau nữa, cũng đừng tỏ ra quen biết nữa. Tớ không muốn gieo hi vọng để thành người xấu đâu.]
Tôi gửi dòng tin nhắn cuối và ấn nút chặn. Gắng gượng bao lâu, tôi chậm rãi bước vào phòng tắm, mở vòi nước và quỳ sụp xuống đất. Đến lúc này, tôi mới ý thức được những gì mình vừa làm, bao cảm xúc dồn nén cứ thế vỡ tan ra, hòa vào tiếng nước chạy siết, ướt đẫm cả quần áo.
Nực cười biết mấy, rõ rằng tôi là người chủ động cơ mà. Chỉ mới ngay trước đây thôi, tôi còn hạnh phúc biết bao vì lời tỏ tình chóng vánh ấy, vậy mà bây giờ đây, nó đi, nhanh hơn cả cách mà nó đến.
Tôi cứ liên tục nhắc mình rằng đây là lựa chọn đúng đắn nhất, tôi không nên yếu đuối như thế, rằng biết bao ngoài kia còn phải chịu nỗi đau lớn hơn tôi gấp vạn lần. Tôi không thể vì chút vấn đề này mà chết lên chết xuống, tôi cứ lặp lại như vậy và nấc lên từng hồi.
Tôi không thể mạnh mẽ như tôi muốn.
Và trong những tiếng nấc nghẹn ấy, tôi cay đắng nhận ra rằng tôi đã thích Đức quá nhiều so với những gì tôi nghĩ.
Sau ngày hôm đó, tôi nằm bẹp trên giường gần một tuần vì bị sốt. Cặp thủy ngân đôi lúc chỉ qua con số 39 độ, tôi nhớ đến lúc mình nằm dài trong nhà tắm lên láng nước mà thiếp đi, lòng chìm trong mớ tạp nham xoay vòng cùng những cơn mê sảng và co giật bất chợt khiến bác Minh lo sốt vó.
Bác kể lúc đó bác đã cố gắng rất nhiều để tôi không cắn phải lưỡi, cô y tá hàng xóm cũng chạy qua chạy lại. Tôi xin lỗi ríu rít trong lúc tỉnh táo rồi lại lịm dần. Nhưng thật tốt, vì cơn sốt thập tử nhất sinh đó mà tôi chẳng nghĩ ngợi được gì cả, thật tốt biết bao.
Bác Minh nói có một người mặc quần trắng đứng trước cửa nhà tôi hàng tối, hỏi thì không đáp. Bác hỏi tôi có biết người đó không, tôi lắc đầu.
*
Khi tôi đi học lại, mọi thứ vẫn còn vẹn nguyên trong quỹ đạo, chỉ có tôi là tách biệt hẳn với guồng quay chung. Chúng tôi bước vào giai đoạn chuẩn bị cho các hoạt động của trường và chuẩn bị những ngày cuối để bước vào đợt thi chọn học sinh giỏi cấp tỉnh. Tôi chạy trong guồng quay đó như một cái máy, đi học, làm bài tập và thuyết trình. Đôi lúc ngồi trên xe buýt và vô thức nhìn sang, tôi lại phải kìm nén sự hụt hẫng trống trải.
Phải rồi, lịch học của cậu ấy vốn không trùng với tôi, cậu ấy đâu còn lý do gì để đi cùng tôi nữa. Rõ ràng tôi là người bảo cậu hãy tránh xa tôi ra, vậy mà khi cậu làm như thế thật thì tôi lại thấy buồn bã hơn gấp vạn.
Thoắt một cái, ngày thi cũng đến.
- Dương Huỳnh Nguyệt Lam!
- Từ từ xem nào.
Tôi ngáp ngắn ngáp dài, bình thản thu dọn đồ đạc, để Trang giậm chân liên tục xuống sàn nhà:
- SẮP MUỘN RỒI TRỜI ƠI!
Mặc kệ Trang tức đến nổ đom đóm mắt, tôi vẫn thoải mái bắt chuyện:
- Mày nghĩ thử xem có phải trường mình bị điên rồi không? Điểm thi ở tận Đông Triều, đi từ đây cùng lắm mất gần một tiếng, 7 giờ vào phòng thi, 8 giờ đánh trống thi. Thế mà xe đòi xuất phát lúc 5 giờ. Người chứ có phải ma đâu mà dậy giờ này được.
Trang rít lên:
- Mày không nhanh lên, xe chạy mất là tao cho mày thành ma luôn đấy!
Tôi mở cửa, quyết định mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng. Phía xa kia, bình minh chỉ lộ được chút ánh sáng ửng hồng, mặt trời đã bị làn sương dày đặc che đi. Miền Bắc tầm sáng này sương xuống lạnh như ví tiền, tôi đang rét run thì thấy Trang ngồi yên vị đằng sau xe, liền nhăn mặt phản đối:
- Sao lại tao chở?
- Vì đây là xe của tao.
- ...
Vừa đến trường, thấy lác đác mỗi hai ba mống tôi liền liếc xéo Trang:
- Tao đã bảo còn lâu mới muộn mà.
Trang đảo mắt, con bé thấy tôi bắt đầu "tấn công" liền chạy tưng tưng ra nhóm tuyển sử đang lật sách điên cuồng:
- Thôi học làm gì, giờ này nhét chữ nào là chữ đấy nhảy ra ngoài đấy.
Thùy Linh lộ vẻ lo lắng hệt như mọi lần:
- Tao có cảm giác là tao vừa phóng xe nhanh quá nên chữ rơi hết ra đường rồi ấy.
Trang quắc mắt lườm Linh:
- Đầu mày làm gì có chữ mà đòi rơi?
- Ít ra tao còn nhiều hơn mày!
Tôi đứng chếch ra xa để không bị người xung quanh nghĩ là người quen của Trang và Linh, chúng nó đuổi nhau quanh sân trường, nếu chạy nhanh mà khiến chữ rơi ra được thật thì tôi dám cá là hai đứa đã không còn chút kiến thức nào trong đầu để mà thi nữa.
- Hai cái đứa này, lớp mười rồi mà vẫn như trẻ con ấy.
Cô Yến đứng ngay đó lắc đầu, Trang và Linh vẫn chưa kịp phân thắng bại thì ba chiếc xe khách cỡ lớn đã nối đuôi nhau dừng trước cổng trường. Tôi nhìn từng đợt khỏi xả ra và cả tiếng động cơ, không kìm được mà nuốt nước bọt. Cái Trang đang buộc lại mái tóc bị Linh kéo, nó quay sang:
- Mày uống thuốc say xe chưa?
- Thuốc say xe buồn ngủ lắm, tao không dám uống. - Tôi lắc đầu, đau khổ nhìn vào tấm cửa kính đóng chặt.
Trang ngạc nhiên hết sức:
- Mày đi từ đầu đường đến cuối đường đã vật vã ra rồi, định xuống Đông Triều mà không uống thuốc á?
- Tí tao tranh ngồi đầu.
Tôi đáp chắc nịch, xong lại cau mày:
- Ôi đứng đây mà tao đã ngửi thấy mùi xe rồi, tao bảo bác tài tắt điều hòa được không nhỉ?
- 30 con người nhét vào một cái xe không bật điều hòa để thành cái lò thiêu à Lam?
Tôi thở dài:
- Thôi tao đu nóc xe.
Lý thuyết luôn khác thực hành, tôi không phải là người duy nhất muốn được ngồi đầu, mọi người ùa vào như hội tết, đến lúc tôi chen vào đến nơi thì đã chẳng còn chỗ nào ở những hàng đầu tiên nữa. Tôi nhìn ngó xung quanh, đang tiến thoái lưỡng nan thì ngửi thấy hương vani nhè nhẹ, lẫn trong mùi xe và điều hòa khó chịu. Cậu ấy gõ nhẹ vào một anh lớp 12 đang chơi game điên cuồng, trông chẳng có vẻ gì giống người bị say xe, hỏi nhỏ:
- Anh ơi nhường cho em chỗ này được không ạ?
Tim tôi bỗng hẫng đi một nhịp, anh kia hơi chần chừ nhưng cũng đồng ý, tôi nhìn vào góc nghiêng của Minh Đức, vừa vặn lúc cậu đang nhìn về phía tôi, liền vội quay mắt đi phía khác. Anh kia rời khỏi chỗ cũng là lúc Đức đặt một túi gì đó xuống cái ghế trống rồi đi tìm chỗ. Tôi từ từ tiến đến, phát hiện trong túi là rất nhiều vỏ quýt, trong một cái túi khác là quýt đã được bóc sẵn. Tôi biết vỏ quýt có thể chống say xe, nhưng không ngờ có người lại tìm được thứ ấy cho tôi vào lúc 4 giờ sáng.
Dù bao chuyện đã xảy ra, dù tôi năm lần bảy lượt bỏ lỡ Đức, cậu ấy vẫn dành cho tôi sự ưu tiên đặc biệt nhất, chưa một lần thay đổi.
Không phải tự nhiên có câu thứ giết chết một con người chính là sự tử tế.
Tôi nhớ đến gương mặt buồn bã của Thùy Linh, trong lòng ngập tràn cảm giác có lỗi. Đáng lẽ ra tôi nên dứt khoát hẳn mới phải, đáng lẽ ra tôi không nền dùng dằng ở cả hai phía như thế. Nghĩ vậy, tôi cất gọn cả hai túi vào tấm lưới phía trước.
Dù đã thở bằng miệng và bấm huyệt xuyên suốt chuyến đi nhưng tôi vẫn không trụ được đến lúc xe chạy đến địa phận thành phố Đông Triều. Cảm giác chua khé từ cổ họng bỗng nhiên dâng lên, tôi với vội chiếc túi bóng nôn thốc nôn tháo, đống bánh mì trong dạ dày vậy là ra sạch sành sanh. Ôi cái cảm giác lúc tôi bước chân ra ngoài hít không khí làm tôi cảm thấy chưa bao giờ yêu thiên nhiên đến vậy.
- MỌI NGƯỜI NHỚ BƯỚC CHÂN PHẢI VÀO TRƯỜNG NHÉ!
Hà Vi hét to với cả đám trường tôi, mấy học sinh trường khác quay ra nhìn làm chúng tôi vừa ngại vừa buồn cười.
Trường trung học phổ thông Hoàng Hoa Thám vốn nổi bật màu chủ đạo là hồng, màu xanh đồng phục của chúng tôi lẫn vào nhiều màu áo khác, tỏa ra khắp sân. Tôi giúp cô Trang đang khệ nệ bê một đống đồ ăn thức uống xuống, giục mọi người ăn sáng. Nhìn đống bánh miến bánh bao rán mà dầu mỡ xộc lên tận não, cảm giác không nuốt được chút nào.
- Bạn Nguyệt Lam lớp cô Mai đâu? Vừa nôn hết ra rồi không ăn đi.
Tôi từ chối khéo, lẩn đi thăm quan xung quanh trường, đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ thì loa thông báo phải để tài liệu và điện thoại xa 20 mét so với địa điểm thi, tôi lại lật đật theo mọi người đi tìm xe để cất ba lô. Chưa kịp bước lên xe cái mùi khó chịu của nó lại xộc thẳng vào mũi, tôi quay ra nhờ người cất hộ, miệng vừa mấp máy chưa thành tiếng đã chạm vào ánh mắt của Đức, nó đưa tay cầm lấy ba lô giúp tôi, tôi vội thả tay ra, nhanh chóng lủi mất.
Đi trên đường, đầu tôi lặp lại lời thề ba lần: Không được nhìn Minh Đức nữa, không được nhìn Minh Đức nữa.
- Lam!
- Không được nhìn Minh...
Tôi bật ra dòng suy nghĩ thành tiếng, hai mắt vội nhắm chặt lại. Trên tay cậu cầm một hộp cháo đỗ đen và nước lọc, tôi kiên quyết lắc đầu, Đức chẳng nói gì mà dúi vào tay tôi.
- Cậu phải ở trong phòng thi ba tiếng đấy, đừng để bị đói.
- Nhưng...
- Coi như là tiền in đề cậu trả giúp 10A5 hôm nọ đi.
Thấy tôi vẫn không có ý định nhận lấy, cậu buông một câu rồi cứ thế bỏ đi. Tôi toan chạy theo, thấy nhóm Gia Khánh bên cạnh nên đành thôi. Húp sùm sụp đến tận miếng cuối cùng, đột nhiên một miếng giấy được dán ở đáy hộp đập vào mắt.
"Chúc Lam thi tốt nhé."
Nhìn quanh để chắc chắn không có ai, tôi lấm lét xé mẩu giấy đó rồi dán vào bút. Tôi thề, do nét chữ đó rất đẹp mà thôi.
Sau đó là khai mạc và phổ biến quy chế thi, MC vẫn đang thao thao bất tuyệt thì bị tiếng hét của tuyển toán làm giật nảy người. Theo luật muôn thuở thì tuyển Toán không được phép sử dụng máy tính, nhưng thường tuyển Toán ghép chung phòng với tuyển Sinh, nên những bạn ở gần vẫn gian lận được. Đen đủi làm sao, Sở giáo dục phát hiện ra nên ghép tuyển Toán với tuyển Anh, tuyển Toán hết đường mà "chơi bẩn".
Người ta thường nói, khi để ý một người nào đó, người ấy sẽ phát sáng trong mắt bạn. Bằng một cái mắt bị cận, tôi vẫn nhìn ra Minh Đức trong hàng chục người.
Loa thông báo phải đợi giám thị 15 phút nữa, vừa đưa mắt nhìn lại tôi đã thấy Đức chạy mất. Cậu chạy về hướng tầng tôi.
Tôi nín thở chờ đợi. Y như rằng chưa đầy một phút sau Minh Đức xuất hiện ngay trước mắt, chẳng nói gì, chỉ xoa đầu tôi một cái rồi đưa tập giấy màu xi măng cho cô giám thị. Tôi vờ như không quan tâm, đột nhiên Đức nhìn xuống tay tôi, miệng ánh lên một nụ cười. Tôi theo phản xạ nhìn theo, chợt nhớ ra mẩu giấy nọ liền vội vã quay đi.
Trong phòng thi, tôi đọc ngấu đọc nghiến từng dòng, sự hoảng loạn bỗng nhiên dội đến.
Một cú sốc lớn đập thẳng vào mặt tuyển sử đó là, năm nay số lượng câu hỏi tăng hơn hai câu so với mọi năm. Điều ấy thì chúng tôi vẫn có thể cắn răng chấp nhận được, nhưng trong phần Lịch Sử Thế giới có một câu hỏi về sự tan rã của hệ thống Xã Hội Chủ Nghĩa ở Đông Âu mà chúng tôi hoàn toàn không được học.
Tay tôi run lên, góc giấy theo đó mà nhăn nhúm. Tôi khó hiểu đọc đi đọc lại, đề thi sử luôn là một trong những môn cần được chú trọng vì nó liên quan đến nhiều vấn đề rất nhạy cảm, chẳng hiểu sao một sự kiện chính trị bao nhiêu năm bị giảm tải lại đột nhiên chễm chệ 3 điểm trong đề thi.
- Trường nào ra đề sử thế?
Một câu nói khơi màn, nửa phòng được đà ầm cả lên, giám thị phải đập ba thước mới ngăn được. Tranh thủ còn 5 phút mới tính giờ làm bài, tôi lôi tờ nháp vắt óc làm dàn ý. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tôi bỗng hoang mang không biết liệu có phải mình vừa bị nỗ lực ảo hay không.
- Em này dán cái gì vào bút đây?
Tôi giật mình ngước mắt lên, thấy cô đang nhìn chăm chăm váo cái bút có chữ của Minh Đức, định mở miệng giải thích thì cô cười cười:
- Cái này tôi tạm thu, lần sau đừng mang đồ có chữ vào phòng thi nhé.
Vì chuyện cỏn con đó mà tự nhiên tôi thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tôi viết nhoay nhoáy trên giấy, đốt ngón giữa dính đầy mực bút. Ba tiếng làm bài thi nhanh như chớp, thỉnh thoảng nhìn ra cửa, tôi cứ thắc mắc sao hội Kiều Trang đi vệ sinh nhiều thế, hóa ra là chúng nó có âm mưu cả.
- Bọn tao lập kế hoạch xuống nhà vệ sinh để trao đổi đáp án chứ sao?
Tôi trố mắt:
- Thật luôn?
- Ừa. Hẹn giờ rồi mang theo đồng hồ là được thôi. Hẹn Trang gặp Vi còn tao gặp Linh mà giám thị đi theo cái Linh chỉ định con bé đi cái nhà vệ sinh đằng sau nên Vi bị cho leo cây.
- ... - Đúng là không có chuyện gì trên đời không thể xảy ra.
Cô Yến không được chọn vào đội giáo viên coi thi nhưng vẫn hăng hái đến trường xem lũ học sinh của mình làm bài thế nào. Đọc đề xong, cô con bất mãn hơn cả những đứa trực tiếp thi.
Công an vừa vào trường để giám sát quá trình vận chuyển của bài thi, chúng tôi vẫn bị nhốt trong trường nửa tiếng nữa. Công nhận trường này biết tận dụng thật, bày rạp đồ ăn cho học sinh luôn, nhưng tôi lại vất tiền trong cặp rồi.
Thấy cái Giang bên tuyển Địa cười tít mắt, tôi bắt sóng ngay:
- Trúng tủ à?
Giang nhìn tôi cười ngoác cả miệng:
- Tao học mỗi kinh tế, mà nó vào kinh tế thật, đợt này không giải số thì tao đi chết. Mà đấy quên chưa kể, nay tao ngồi cùng phòng với tuyển Lý, trống phát 3 phút thằng Đức đã xin liền tù tì 4 tờ, làm bài thi mà cứ như đi chợ ấy.
- ... - Hình như tôi lại thấy tự ti rồi thì phải.
Nửa tiếng như cả thế kỷ, mãi mà cổng trường mới mở, chúng tôi hẹn xe đón sau rồi lon ton kéo xuống chợ trung tâm chơi bao nhiêu là thứ. Vi đi với người yêu, Trang đi với tuyển Địa, Linh đi với tuyển Dân, tôi đành đánh lẻ đi riêng. Vòng vèo một hồi mới tìm được một quán bán chè, tôi gọi một cốc chè đỗ đen bằng tiền cô Yến cho khi nãy còn thừa, mải ăn tới ăn lui một hồi, đến lúc về thì không mò nổi đường ra.
- Cô ơi hướng cổng chính chợ mình là ở phía nào thế ạ?
- Con đi thẳng, rẽ trái ba lần rồi rẽ phải hai lần.
Tôi mừng quýnh, mò mẫm một hồi thì ra được cổng, nhưng không phải cái cổng tôi vừa vào! Điện thoại cất trong cặp lúc ấy lười không thèm lấy, tôi lại chỉ nhớ số điện thoại của Trang, nhưng mượn máy mọi ngườigọi nãy giờ không nghe máy. Giải pháp ngu ngốc mà tôi đã đưa ra trong lúc cuống lên chính là chạy xung quanh tìm người,chỉ mong sao thấy được màu xanh biển đồng phục quen thuộc giữa hàng trăm người ởcái chốn xa lạ này. Chợ mà như cái mêcung, chân tôi mỏi nhừ, sợ đến nỗi sắp khóc đến nơi. Mắt tôi lòa đi, không kịp để ý va cả vào mấy anh khác, ngã sõng soài.
- Con ranh này, mắt mày để lên trời à?