Cô và Tiểu Mạt ở trong phòng cùng nhau trò chuyện với nhau một hồi lâu. Sau đó hai cô gái qua phòng bệnh của mẹ cô để thăm. Mẹ cô vẫn nằm ngủ ở trên đó, đau lòng và tuyệt vọng là hai thứ bây giờ cô cảm thấy trong lòng của mình cô nhìn mẹ như vậy cô thực sự muốn khóc thật to nhưng khi cô lại phải tự chấn an bản thân mình rằng" Mình phải mạnh mẽ, không cho phép yếu đuối. Nhất định là không được khóc ". Cô bước đến bên giường ngồi xuống, Tiểu Mạt cũng kéo ghế ngồi xuống thì đúng lúc đó mẹ cô tỉnh lại và nói
" Tiểu Mạt à con!!! "
" Vâng là con ạ "
" Con về thăm bác thế này, bác thấy vui lắm "
" Bác bị ốm thì con về thăm bác là lẽ đương nhiên mà "
" Quý hóa quá!!! Làm phiền con rồi "
" Không có gì mà bác. Tiểu Đồng là bạn thân tốt nhất của con cũng như chị em trong nhà mà bác "
" Tiểu Đồng nhà bác thật có phước khi có được một người bạn thân như con đấy "
" Mẹ à!!! Mẹ thấy trong người sao rồi ". Ở bên cạnh cô nắm tay mẹ mình rồi hỏi
" Mẹ vẫn ổn. Nhưng mà hình như con không ổn"
" Con không sao đâu ạ "
" Đừng nói dối mẹ. Mẹ có thể nhìn ra, con rất xanh xao. Có phải không chịu ăn uống đúng không???"
" Đâu có ạ. Dạo này con đang giảm cân thôi mà "
" Con gái con đứa sao lại nghĩ đến việc giảm cân chứ. Phải mập mạp lên một chút thì mới đẹp chứ "
" Được mà... được mà con nghe lời mẹ "
" Phải rồi. Thằng Tuấn đi đâu rồi???"
" Anh ấy đi ra ngoài có chút chuyện rồi ạ"
" Ừ "
" Mẹ nằm nghỉ ngơi đi ạ "
" Tiểu Đồng ba con sao rồi "
Khi nghe thấy mẹ cô nhắc đến ba cô thì cô bắt đầu ấp úng nghẹn ứ trong cổ họng mà không thể nói ra. Tiểu Mạt ngồi bên cạnh cô vỗ vai cô và nói
" Bác gái...bác gái!!! Bác trai đã.... "
" Làm sao hả cháu???"
" Ba đã không còn nữa rồi ạ ". Bỗng nhiên cô lên tiếng
" ...."
Mẹ cô khi nghe cô nói câu đó thì không khỏi bàng hoàng và nói
" Có lẽ là đã đến lúc ba và mẹ phải về với ông bà nội con rồi "
" Mẹ đừng nói linh tinh mà. Mẹ phải khỏe mạnh chứ "
" Mẹ biết bệnh của mình mà "
" Bây giờ y học tiên tiến rồi ạ, nên bác cứ yên tâm đi. Bác nhất định sẽ không sao đâu "
" Tiểu Mạt nói đúng đó mẹ, y học bây giờ rất tiên tiến. Nhất định là sẽ chữa được mà cho dù là bệnh nặng đến mấy "
" Mấy đứa đừng gạt mẹ, mẹ như thế nào thì tự mẹ biết mà "
"...."
Cô và Tiểu Mạt không nói gì nữa thì hai anh ở ngoài đi vào phòng bệnh
" Cháu chào bác ". Hứa Thiên lên tiếng chào mẹ cô
" Cậu thanh niên này là"
" Cháu tự giới thiệu cháu là Hứa Thiên bạn trai của Tiểu Mạt ạ "
" Tiểu Mạt đã có bạn trai rồi sao???"
" Hai anh giải quyết công việc xong rồi ạ "
" Ừ. Xong rồi "
" Tiểu Đồng sao em không nghỉ ngơi thêm chút xíu nữa đi ". Hứa Thiên kéo tay Tiểu Mạt đứng lên qua chỗ Hứa Thiên đang đứng và hỏi cô
" Em thấy khỏe hơn rồi ạ. Nên muốn qua đây thăm mẹ "
" Em đã đỡ thật chưa. Có cần anh đi gọi bác sĩ cho không??". Anh quan tâm cô nói
" Em không sao đâu ạ. Em cũng thấy đỡ hơn rồi mà. Thấy mẹ có một mình nên em muốn qua đây chăm sóc cho mẹ "
" Tiểu Đồng con bị làm sao à??? ". Nghe cô và anh nói như vậy mẹ cô lo lắng cho cô hỏi
" Con không sao đâu ạ. "
" Đừng có nói dối mẹ đấy "
" Có bao giờ con nói dối mẹ đâu . Con vẫn khỏe mạnh lắm mà. Khôn tin mẹ xem nè". Cô cố tình nói hơi quá lên dơ tay cố tạo ra cơ bắp lên để cho mẹ cô cười
" Cái con bé này. Người gầy như cái que củi khô mà đòi có cơ bắp đó hả???"
" Hihi...."
Cô chỉ cười với mẹ cho có lệ nhưng trong lòng thì không.
......
Đến buổi tối thì anh đưa cô về nhà thay đồ và ăn chút gì đó sau đó lại vào bên trong bệnh viện. Đi trên đường cô hỏi anh
" Ba em .....???"
" Anh đã lo xong rồi. Em đừng lo lắng ". Anh cưng chiều xoa nhẹ đầu cô
" Có anh bên cạnh như vậy thật tốt"
" Khờ quá. Em là vợ anh mà, không quan tâm em thì quan tâm ai "
" Trạch Tuấn!!!... Em ....cảm ơn anh "
" Giữa chúng ta còn cần nói lời cảm ơn hay sao??. Sau này giữa chúng ta không cần nói lời cảm ơn "
" ...."
Xe anh phóng rất nhanh về đến nhà cô, vừa vào nhà anh đã nói cô đi tắm đi rồi xuống ăn cơm. Anh đi nấu cơm xong thì cô cũng vừa tắm xong đi xuống. Anh đang nghe điện thoại của ai đó thì phải thấy anh cứ ' Vâng..vâng'. Nên cô đoán đại khái chắc là ba mẹ của anh gọi đến, cô không nói gì bước vào phòng bếp kéo ghế rồi ngồi xuống anh nghe thấy có tiếng động liền quay ra nói vào điện thoại
" Có gì con gọi lại sau "
....
Thấy cô ngồi xuống anh cũng đi ra ngồi xuống bên cô
" Anh nấu xong rồi em ăn đi cho nóng "
" Anh cũng ăn đi ạ. Mà ai gọi cho anh thế "
" Là mẹ anh gọi hỏi thăm em và mẹ em "
" Vậy tối nay anh đưa em đến bệnh viện với mẹ đi ạ, rồi anh về nhà nghỉ ngơi cho khỏe "
" Cô bé ngốc này. Nói gì thế??"
" Hả??? Sao thế anh ???"
" Mẹ anh gọi đến đâu phải nói anh về nhà đâu. Nói anh cần phải đến chăm sóc cho mẹ đấy, và phải quan tâm đến em hơn. Nói em là vì chuyện này sẽ buồn, sẽ suy nghĩ lung tung nên bảo anh ở lại trông trừng em đấy "
"...."
" Mau ăn đi. Không có đồ ăn nguội hết ". Vừa nói anh vừa gắp thức ăn vào trong bát cô
Ăn uống xong xuôi thì anh đi tắm một lúc, cô ở dưới dọn dẹp sạch sẽ. Anh tắm xong bước xuống nhà, hai người lại đi vào bên trong bệnh viện. Lúc đi anh có dặn cô rằng
" Khi nào đi em xách cái này vào trong bệnh viện cho mẹ. Đây là cháo bào ngư anh nấu cho mẹ "
" Anh nấu thật sao??? Đúng là con rể tốt bụng ha "
" Để lấy lòng mẹ vợ một chút ý mà". Anh cười cười véo má cô tỏ vẻ cưng chiều
Thấy được hàng lông mày của cô giãn ra thì anh cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn một chút chứ từ hôm về thành phố S đến bây giờ cũng đã được 3 ngày rồi.
Hết chương 83
(p/s: Bạn thân đến bạn trai hay tương lai là ck của nu9 thì tui thấy nu9 lúc nào cũng đc quan tâm luôn á. Số nu9 đúng kiểu số hưởng nhỉ, được nâng như nâng trứng ấy. Hôm nay chap này có thể hơi nhạt chút xíu nha, mn đọc tạm để đỡ đứt mạch cảm xúc của chuyện. Còn ngày mai có biến nha mn . Hẹn gặp lại mọi người ngày mai, byeeeee byeeeee??❤❤)