Nằm trong phòng bệnh kia cô không ngừng suy nghĩ về việc ba của cô đã ra đi mãi mãi. Có phải tiếp sau đó, ông trời sẽ đem mẹ cô đi luôn không??? Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vậy mà cô đã mất đi ba, chuẩn bị mất luôn cả mẹ hay sao???. Ông trời có thể trả ba mẹ như ngày xưa cho cô không??? Cô yếu đuối và tuyệt vọng lắm rồi, tại sao lại đối xử với cô như vậy. Anh ở bên cạnh không ngừng an ủi và động viên cô, nhưng mà vẫn không có cách nào để làm cho cô ngừng khóc. Anh nói với cô
" Em có đói không??? Em đã không ăn gì từ hôm qua rồi. Cứ như vậy em sẽ không chịu được đâu, để anh đi mua gì cho em ăn "
" Em không đói, cũng không muốn ăn gì cả "
" Vậy sao được, như vậy sẽ không có sức đâu. Em mà như thế này anh đau lắm". Anh nói rồi hôn nhẹ trán cô, lau đi giọt nước mắt của cô
" Ngoan ngoãn ở đây chờ anh về, không được đi đâu biết chưa "
" Vậy anh đi nhanh về nhanh nhé!!!"
" Ừ ". Anh đứng lên ra khỏi phòng. Đi ra ngoài đang mua đồ cho cô thì điện thoại reo lên. Là Hứa Thiên gọi nên anh bắt máy luôn
" Hai người đang ở đâu vậy. Tôi đến bệnh viện thành phố S rồi đây "
" Tôi đang mua ít đồ ăn cho Tiểu Đồng. Đợi tôi một chút rồi tôi về luôn đây "
" Ừ. Nhanh lên tôi và Tiểu Mạt đợi ở sảnh bệnh viện"
" Ừ "
Nghe máy xong anh quay ra nói với phục vụ
" Cô làm cho tôi nhanh lên một chút "
" Anh đợi một chút ạ. Chúng tôi xong đây rồi "
....
Về đến sảnh bệnh viện, nhìn thấy anh đi vào Hứa Thiên đã vẫy tay nói
" Bên này "
" Hai người đi theo tôi ". Anh nhẹ nhàng đáp lại
" Anh Tuấn ba mẹ của Tiểu Đồng sao rồi ạ". Tiểu Mạt lo lắng lên tiếng
" Ba cô ấy đã mất rồi. Bị lên cơn nhồi máu cơ tim quá nhanh nên không qua khỏi. Còn mẹ cô ấy thì đang nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh tình hình cũng không khả quan lắm ". Anh đáp lại câu hỏi của Tiểu Mạt
" Vậy còn Tiểu Đồng bây giờ cậu ấy có ổn không anh???"
" Cô ấy đã chịu một cú sốc tinh thần rất nặng nên có ngất đi. Bây giờ đang nằm phải truyền nước "
" Bị ngất???".
" Ừ. Có em về đây thì anh thấy yên tâm hơn rồi, em khuyên cô ấy giúp anh với. Chứ anh có khuyên như nào cũng không được "
" Anh yên tâm đi. Em sẽ cố gắng khuyên cô ấy mà "
....
Bước vào phòng bệnh của cô cả ba người không khỏi đau xót. Nhìn thấy cô ngồi trên giường mà ánh mắt thì lại cứ nhìn ra bên ngoài bầu trời trong xanh ngoài kia và nước mắt cứ từ từ chảy xuống hai gò má của cô. Tiểu Mạt lại gần nói với cô
" Tiểu Đồng..... Tiểu Đồng!!!. Là mình đây, mình về với cậu đây "
" Tiểu Mạt.... Tiểu Mạt. ...Ba ...ba mình mất rồi...". Cô ôm Tiểu Mạt khóc òa lên
" Mình biết rồi... Cậu đừng khóc nữa. "
" Phải đó Tiểu Đồng. Em đừng khóc nữa " Hứa Thiên đứng bên cạnh lên tiếng
" Tiểu Đồng ngoan của mình nín đi nha. Đừng khóc nữa, có mình và mọi người ở đây rồi"
" Tiểu Đồng à!! Anh có mua một ít cháo, em ăn đi đã ". Anh mở hộp cháo ra trước mặt cô, nhưng mà cô quay mặt đi tỏ vẻ không muốn ăn thì Tiểu Mạt cầm lấy cốc cháo nói
" Cậu cố gắng ăn chút đi. Thì mới có sức mà chăm sóc cho mẹ cậu chứ "
" Mình không thấy đói lắm "
" Không đói gì chứ. Không đói thì cũng phải ăn cho có sức. Mới có một ngày thôi đấy mà cậu nhìn xem cậu xanh xao đi nhiều rồi đấy. Nghe mình đi, ăn mấy miếng miễn cưỡng thôi cũng được "
Nghe lời Tiểu Mạt cô cố gắng ăn mấy miếng, nhưng rồi nghe theo lời của Tiểu Mạt cô cũng đã cố ăn hết cốc cháo mà anh mua về. Thấy cô ăn xong thì anh có mua một ít trái cây bảo Tiểu Mạt gọt cho cô ăn thêm.
..... Hứa Thiên kéo tay ra ngoài nói
" Tôi thấy tình hình của cô ấy không ổn lắm!! Và cả cậu cũng vậy"
" Cả đêm tôi trông cô ấy "
" Cậu còn trụ nổi nữa không???". Lúc này cậu cần phải mạnh mẽ hơn cô ấy nữa đấy. Cậu phải làm động lực cho cô ấy chống đỡ nữa"
" Yên tâm đi. Tôi không yếu đuối như vậy. Vẫn còn chịu đựng được "
" Vậy hậu sự của bác cậu lo đến đâu rồi. Có cần tôi giúp đỡ gì không??"
" Có. Cậu nhờ Tiểu Mạt ở lại chăm sóc cô ấy giúp tôi. Tôi đi lo mấy việc đã "
" Không nói thì cô ấy cũng sẽ ở lại chăm sóc Tiểu Đồng mà thôi. Tôi sẽ đi với cậu lo hậu sự cho bác trai "
" Cảm ơn "
" Người nhà cả mà ơn huệ gì"
.....
Ở trong phòng bệnh cô nói chuyện với Tiểu Mạt
" Tiểu Mạt. Ba mình lên thiên đường rồi. Cậu nói xem thiên đường có đẹp không??"
" Bác trai lên trên đó để theo dõi từng bước đi của cậu đó "
" Có thật không??? "
" Đương nhiên là thật rồi. Là ba mẹ mình nói lên thiên đường rộng mênh mông kia thì họ sẽ luôn luôn dõi theo người mà họ yêu thương nhất đấy ".
" Mình hy vọng ba mình ở trên đó không còn đau đớn nữa. Sẽ luôn mỉm cười thật đẹp "
" Đó là điều tất nhiên mà. Ba cậu sẽ luôn mỉm cười nhìn cậu , theo dõi xem cậu làm gì và sống tốt như thế nào. Ba cậu sẽ luôn phù hộ cho cậu được hạnh phúc và khỏe mạnh "
" Vậy sau này khi chúng ta thực sự chết đi rồi thì có được lên thiên đường không??"
" Mình cũng không biết.. Nhưng mà chắc là được ... Chúng ta sẽ hóa thành những thiên thần nhỏ theo dõi mọi người mà mình thương yêu nhất cầu mong cho họ luôn bình an và vui vẻ "
" Trí tưởng tượng của cậu cũng phong phú quá rồi đấy "
" Ai kêu cậu hỏi mình làm gì?? "
" Nếu có một điều ước bây giờ thì mình chỉ mong gia đình mình có thể sống thật hạnh phúc bên nhau như vậy là đủ rồi. Sẽ lại sum vầy như trước đây vậy đó, mẹ mình nấu cho mình thật nhiều món ngon. Mình nhớ ba mình nhiều lắm, nhớ ngày trước ba luôn quan tâm mình chăm sóc cho mình từng tí một "
" Được rồi mà. Bác trai không có đi đâu cả, vẫn luôn ở bên cậu và theo dõi cậu vậy đó. Thế nên là đừng khóc nữa, khóc nữa là mắt sưng lên không đẹp nữa đâu "
"..."
Hai cô gái ôm nhau, cô thì òa khóc to không ngừng thì Tiểu Mạt cũng đã chảy nước mắt từ hốc mắt xuống lăn dài ở trên gò má của cô. Tiểu Mạt thực sự rất thương cô, đối với Tiểu Mạt mà nói thì cô như một người chị/em trong nhà vậy đó. Nên khi thấy cô như vậy thì Tiểu Mạt cũng đau lòng không kém, thương cô nhiều hơn
Hết chương 82
(p/s: Mn có ai tin là Thiên Đường có thật không??? Mn đã khóc vì chap hôm nay chưa. Hôm nay tui viết mà rớt nước mắt luôn đó, thấy thương nu9 của tôi quá đi mất. Không hiểu sao tui lại có thể viết được như thế này nữa. Tui thấy khổ quá mà, mn đừng ném đá tui nha. Tui xin lỗi mọi người nhiều ạ??. Thui hẹn gặp lại mn vào ngày mai nha, byeeeee byeeeee mn??❤❤)