Hạ Vy bước ra từ phòng thay đồ, trên mình mặc một trong những bộ váy cô Thư cho.
Cô đứng trước mặt của cô Thư, cô Thư với nụ cười trên môi nhìn Hạ Vy.
- Con đúng là tiểu khả ái. Dễ thương quá đi mất.
Cô Thư bước đến gần nhìn Hạ Vy thật kĩ. Cô beo má Hạ Vy:
- Trời ơi, da con mịn quá.
- Dạ cô.
- Trời ơi cưng quá đi, cô muốn có đứa con gái như con đó.
- Hàn Thiên là con một hả cô.
- Phải rồi, Tiểu Thiên nhà cô có một mình à.
- Dạ vâng, con cảm ơn cô vì bộ đồ, con sẽ giặt rồi mang trả ạ.
- Con đâu cần khách sáo vậy, toàn bộ những bộ váy trong phòng kia cô sẽ chuyển tới chỗ của con, của con cả đó.
- Nhưng cô ơi nhiều như vậy con không dám nhận đâu.
- Nhận đi cho cô vui.
Cuối cùng thì Hạ Vy cũng phải nhận. Cũng gần tối rồi, ngoài trời lúc này lại có cơn mưa, cô lo rằng không về được.
- Cô Thư, con muốn về phòng trọ, trời cũng sắp tối rồi ạ. Con còn phải làm bài nữa.
- Không sao đâu con, cô đã cho người đi lấy đồ của con tại trường mang đến đây rồi hôm nay ở lại đây đi, ngày mai cùng Thiên nhà cô đi học.
- Nhưng…
- Sách vở cần dùng thì kêu thằng Thiên cho mượn nha con.
- Con ở lại đây sao cô?
- Con thích phòng nào thì cứ dùng phòng đó nhé, đều đầy đủ tiện nghi nha con.
Cô Thư rời khỏi căn phòng đó để lại Hạ Vy một mình, đây là lần đầu tiên cô ở lại nhà người lạ cảm giác có hơi lo.
Hạ Vy ngại đi tìm phòng nên lấy luôn căn phòng này. Cô khẽ mở cửa số để nhìn ngắm cảnh bên ngoài. Một khung cảnh lạ lẫm, lần đầu tiên nhìn thấy cô có chút hiếu kì. Từ đây cô có thể nhìn thấy nhà của chen chúc, mọc lên san sát.
Gió thoảng vào căn phòng cô đang đứng, trong phòng có một mùi hương lạ kì. Nó đến từ một hộp sáp thơm đặt trên bàn. Căn phòng này có một bàn trang điểm rất đẹp, có một chiếc gương lớn. Cô ngồi xuống xem qua một chút, trong ngăn tủ của bàn là đồ trang điểm, nhưng mấy thứ này thì cô ít khi đụng tới.
Cũng đã đến giờ làm bữa tối, Hạ Vy xuống dưới tìm nhà bếp xem có phụ giúp được gì hay không.
Đi mãi mới tới nhà bếp, ở trong đây hiện chỉ có những cô giúp việc thôi.
- Cô ơi, cô cần con giúp gì không cô?
- Hạ tiểu thư cứ lên phòng chơi đi, việc ở đây để chúng tôi làm là được rồi.
- Không sao đâu cô, có chuyện lặt vặt gì cho con làm giúp không ạ, trên đó chán lắm.
- Ầy, không được.
- Con không làm vướng chân cô đâu ạ, rau này để con nhặt nha.
- Vậy thì phiền Hạ tiểu thư rồi.
Cô ở trong bếp phụ giúp mọi người ở đây làm việc.
Gần đến giờ ăn, cô bị nhắc lên phòng trước để tắm rửa cho sạch sẽ, cô nghe lời lên phòng tắm rửa.
Mới đi lên cầu thang cô đã không nhớ nãy mình ở phòng nào rồi, cô đành phải mở cửa từng phòng để nhận biết.
Đã mở tới ba cánh cửa rồi, vẫn không phải phòng của cô. Khẽ mở cánh cửa thứ tư, nhìn vào bên trong cô thấy…
Thì ra đây là phòng của Hàn Thiên, cậu ta đang ngồi trong phòng với chiếc máy tính, hình như là đang chơi game. Cô không làm phiền nữa, cẩn thận đóng cửa rồi tiếp tục đi tìm căn phòng của mình.
Đột nhiên, cô bị kéo lại từ đằng sau:
- Vô phòng tôi làm gì?
- Tôi… tôi đi lộn phòng thôi mà.
- Đúng là não cá vàng, mình ở đâu cũng không nhớ.
- Nhà cậu rộng quá, tôi mới tới sao nhớ được hả.
- Rồi, sao cũng được, tôi dẫn cậu về phòng.
- Ừm, cảm ơn ha. – Hạ Vy nói với giọng khó chịu.
Hàn Thiên dẫn cô về tận phòng rồi nói:
- Nghe này, phòng thứ 16 dãy 2 của lầu 2, nhớ chưa?
- Rồi.
- Lát nữa cắp sách sẽ được mang đến.
- Ừm.
- Mặc đồ cũng hợp đấy.
- Ừm, tôi về phòng đây.
Hạ Vy vào phòng đóng cửa lại, cô không mang điện thoại không gọi được cho mẹ. Dù sao thì cô cũng muốn báo cho mẹ biết.
Cộc cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa, bên ngoài có tiếng nói:
- Hạ tiểu thư, cặp sách của cô đây.
Hạ Vy mở cửa, thấy có người đang đứng bên ngoài, cô đưa tay đón lấy chiếc cặp của mình.
- Cảm ơn ạ.
- Không có gì đâu Hạ tiểu thư.
Cô lại đóng của phòng, lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
Tút, tút, tút…
Một hồi chuông khá dài vẫn chưa thấy mẹ nhấc máy. Cô nghĩ chắc giờ mẹ đang bận rồi.
Không ai nhấc máy, cô tắt điện thoại và đi tắm.
Chọn một bộ đồ có sẵn, cô vào phòng tắm.
Phòng tắm rộng, có đầy đủ tiện nghi không khác nào khách sạn năm sao.
Ngâm mình trong bồn tắm đầy nước ấm, cô có cho thêm dụng dịch muối tắm có sẵn trong phòng, mùi hương thật dễ chịu.
Hạ Vy bước ra khỏi phòng tắm với tâm trạng thoải mái, mặc một bộ đồ xinh xắn cô ngồi trên giường tính gọi lại cho mẹ.
Cộc cộc cộc!
Lại có tiếng gõ cửa, lần này là ai nữa đây?
- Nè, nấm lùn xuống ăn tối!
Rồi, giờ thì cô biết là ai rồi. Đặt điện thoại vào một chỗ cô ra mở cửa.
- Tôi xuống liền nè.
- Lâu dữ vậy.
Cô đị theo Hàn Thiên xuống dưới, Hàn Thiên đang chê cô lâu la thì bị cô Thư ngăn lại:
- Con thì hiểu gì, con gái có nhiều chuyện phải làm.
Hàn Thiên không nói gì nữa, bước xuống ngồi vào bàn ăn. Hạ Vy cũng xuống theo.