Giang Ninh và Lâm Yến Thù không mời thân thích hai họ đến dự đám cưới, bên phía nhà gái chỉ có bà Giang - mẹ cô dâu có mặt. Tất cả khách khứa đến dự đều là bạn bè, đồng nghiệp của cô dâu chú rể, trưởng bối cũng chỉ có vài người.
Giang Ninh còn tưởng tân khách không nhiều, chỉ cần tổ chức một tiệc cưới đơn giản là đủ. Nào ngờ khi viết thiệp mời mới phát hiện vị kia nhà cô không những mời toàn thể anh em trong đơn vị mà còn cả bạn cấp 3, bạn đại học, không bỏ người nào. Anh thuê sảnh lớn nhất của khách sạn, hôn lễ cũng được tổ chức vô cùng long trọng, linh đình. Anh muốn lễ cưới của mình và Giang Ninh ai ai cũng biết đến, càng náo nhiệt càng tốt.
Anh Lâm ‘không có bạn bè để gửi trông hộ mèo’ nào đó, anh em bạn hữu trải khắp ngũ hồ tứ hải, tình cảm thâm sâu khó lường.
Giang Ninh ban đầu còn định tổ chức một tiệc cưới ít người lãng mạn, ít ồn ào náo nhiệt, cho nên mới chọn tự viết thiệp bằng tay. Kết quả viết đến gãy cổ tay vẫn chưa xong danh sách bạn bè dài bất tận của vị kia nhà mình. Cô và Lâm Yến Thù tăng ca viết suốt đêm mới xong hết thiệp mời cưới.
Ấn vàng kim nổi bật trên nền thiệp cưới màu đỏ thắm, vô cùng nổi bật.
Một ngày trước hôn lễ Giang Ninh vẫn đi làm bình thường, công việc chuẩn bị cho lễ cưới đa phần đều do Lâm Yến Thù sắp xếp. Công việc ở bệnh viện vốn rất bận bịu, cô còn muốn thi nâng bậc, bận đến mức chân không chạm đất nổi.
Lâm Yến Thù phụ trách các việc liên quan đến lễ thành hôn nhưng việc gì cũng bàn bạc với Giang Ninh, để cô nắm rõ tình hình.
Lâm Yến Thù muốn chiêu đãi tất cả bạn bè từ khắp nơi về chung vui, cho nên theo kế hoạch ban đầu, tối nay anh sẽ không về nhà.
9 giờ Giang Ninh tan là, thay quần áo ra đến phòng trực ban đã thấy Lâm Yến Thù lẳng lặng đứng chờ bên ngoài. Dáng người anh cao ráo, chân dài, eo nhỏ, vai rộng, khí chất lạnh lùng, trên mặt bàn bên cạnh còn có chút kẹo socola, mận, quýt, và long nhãn.
Lâm Yến Thù tới đón cô.
Anh mặc áo khoác ngắn, quần dài đen phác hoạ triệt để đôi chân dài thẳng tắp, tay lười nhác đút vào túi quần, đang nói chuyện phiếm với Lý Hằng Vũ,
hờ hững quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi con ngươi của anh hơi sáng lên, lập tức chăm chú nhìn cô.
Giang Ninh giương môi, đôi mắt cong cong, khẽ mỉm cười: “Sao anh lại tới đây? Hết bận rồi sao?”
“Đón em tan làm.” Giọng Lâm Yến Thù rất trầm, đứng thẳng dậy đi về phía cô, vươn tay qua, “Bên ngoài tuyết đang rơi, chức năng chống trơn trượt của xe em không tốt lắm, anh tới đón em về.”
“Tuyết rơi? Lớn lắm không?” Giang Ninh nắm chặt tay anh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cả thế giới ngoài kia đều bao trùm trong tuyết trắng. Quả thực là một trận mưa tuyết lớn.
Cả ngày hôm nay cô đều ở phòng phẫu thuật, thời gian nhìn ra ngoài cửa sổ cũng chẳng có. Tay Lâm Yến Thù có chút lạnh, Giang Ninh nắm chặt mu bàn tay anh, muốn ủ ấm cho anh một chút: “Cả ngày nay em không ra đến bên ngoài.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Lâm Yến Thù bọc tay Giang Ninh trong tay mình, lần lượt chào hỏi các ý tá, bác sĩ, nhân viên y tế ngồi đó, hai người dắt tay nhau ra khỏi bệnh viện,
Trên hành lang, những tiếng chúc mừng không ngớt vang lên, tất cả là nhờ công của Lâm Yến Thù mà trên dưới bệnh viện Tân Thành đều biết việc hai người sắp kết hôn.
Đi đến đại sảnh lầu 1, Giang Ninh lần nữa cảm nhận được sự dữ dội của trận tuyết hôm nay. Trời lạnh giá, thế giới bao trùm một màu trắng.
Cô quay người giữ chặt Lâm Yến Thù, kéo khóa áo của anh lên thật cao, còn định tháo khăn quàng cổ xuống quàng lên cho anh.
Tên đàn ông ngốc nghếch này ỷ có sức khỏe tốt, giữa mùa đông rét buốt ăn mặc đơn bạc, còn để hở một đoạn cổ.
“Anh không lạnh.” Lâm Yến Thù tháo khăn quấn lại lên cổ Giang Ninh, dựng cao đến chạm kính mắt. Gần đây Giang Ninh bắt đầu đeo kính, ít dùng kính áp tròng hơn.
“Em đeo đi.”
Giang Ninh cũng không miễn cưỡng, nhanh nhanh chóng chóng kéo anh về phía bãi đỗ xe, lên xe ngồi sẽ ấm hơn một chút.
“Đêm nay anh không đi uống rượu à?” Giang Ninh nhét bàn tay anh vào trong túi áo khoác của mình. Hai người cúi đầu chào chú bảo vệ ngoài cổng, đi ra khỏi tòa nhà khu Ngoại khoa: “Với các anh em trong đội phù rể ấy?”
Khăn quàng cổ rất dày bao trùm toàn bộ khuôn mặt Giang Ninh, che khuất cả mũi, miệng. Lúc cô nói chuyện hơi nóng hóa thành hơi nước, hấp hơi lên khăn quàng cổ, dán vào da thịt Giang Ninh, đồng thời tạo thành một làn sương mù đọng trên kính mắt. Cô kéo cặp kính xuống, dứt khoát cất vào balo.
Gió rét căm căm ôm trong mình vô vàn bông tuyết lạnh buốt, không ngừng ập tới. Những đóa hoa tuyết bay lượn trong không trung hồi lâu cuối cùng đáp xuống phủ trắng mặt đất dưới chân. Đây cũng là trận mưa tuyết lớn nhất năm nay. Giang Ninh ngẩng đầu lên nhìn, gió lạnh lập tức tiến vào cổ áo, khí lạnh bao trùm toàn thân cô.
“Bọn họ vẫn ở lại nhà hàng uống, còn anh về đón em.” Lâm Yến Thù nắm tay cô cùng đi về phía bãi đỗ xe. Anh bước không quá nhanh, có điều bước chân rất lớn, nhưng mỗi bước đều trầm ổn: “Chu Tề cũng ở đấy.”
Lâm Yến Thù kết hôn nhưng người bận rộn nhất lại là Chu Tề. Nào xử lý khách sạn, sắp xếp tân khách, tất cả đều do anh ta đảm nhận, kể cả công ty tổ chức tiệc cưới cũng do anh ta đề cử.
Năm đó bà Giang kết hôn nhưng không tổ chức tiệc cưới, hơn nữa sau vụ ly hôn bà rất kháng cự phương diện này, sợ người ta nói ra nói vào nói bà kết hôn mà không được tổ chức một lễ thành hôn đàng hoàng. Lòng tự trọng ngăn bà tìm hiểu các phương diện, thủ tục liên quan đến hôn lễ. Mà về vấn đề này Giang Ninh và Lâm Yến Thù đều là tay mơ. Toàn bộ việc sắp xếp, tổ chức, an bài và những chi tiết nhỏ nhặt khác đều nhờ Chu Tề nhắc nhở, hướng dẫn.
Chu Tề mới kết hôn xong cho nên rất có kinh nghiệm. Anh ta đã đúc kết toàn bộ những vấn đề cần lưu ý trong ngày thành hôn của mình để bảo bao ông anh Lâm Yến Thù bổ sung, sửa đổi. Có khó khăn gì 2 vợ chồng đều tìm Chu Tề. Có thời gian cả nhà Chu Tề còn qua hẳn nhà Lâm Yến Thù ở để hỗ trợ.
Có thể nói hôn lễ thành công phần lớn là nhờ cống hiến hết mình của vợ chồng Chu Tề.
“Chu Tề đúng là vừa tốt bụng, lại nhiệt tình, làm trợ lý kiêm phụ huynh cho anh không công. Quan hệ giữa hai người khăng khít thật đấy.”
“Tên ấy là em họ của anh, ba cậu ta và mẹ anh là chị em ruột, ông nội cậu ta cũng là ông ngoại của anh.” Lâm Yến Thù đỡ Giang Ninh tránh cô bị trượt chân, cười nói: “Từ nhỏ tên ấy đã chơi với anh, lúc cậu ta kết hôn anh cũng bận đến túi bụi.”
Anh bận cái gì? Đêm trước hôn lễ của cậu ấy, anh còn đòi ở lại nhà em ngủ đấy!
Phía trước có một đôi cha con đang trượt tuyết cùng nhau, cậu bé 7, 8 tuổi ngồi trên tấm ván để mặc cho ba mình kéo đi. Nụ cười khanh khách, trong trẻo, vô tư. Có lẽ là bệnh nhi ở khu nội trú, cậu bé con mặc một chiếc áo phao trùm kín đến cổ chân, đầu đội mũ, thấp thoáng ống quần dành cho bệnh nhân lộ ra.
Giang Ninh chăm chú nhìn hai người một lớn một bé chơi đùa, đúng là một đôi cha con lạc quan.
“Em cũng muốn trượt tuyết à? Anh kéo em nhé?” Lâm Yến Thù quay đầu nhìn Giang Ninh.
“Có phải trẻ con nữa đâu. Thôi đi.” Giang Ninh nắm chặt tay anh cười nói: “Lạnh lắm, anh sẽ đông thành đá mất rồi cảm lạnh mất. Chúng mình mau lên xe về thôi.”
“Với anh em mãi mãi là em bé. Đi mấy bước là ấm lên thôi. Anh Lâm nhà em đâu có sợ lạnh.” Lâm Yến Thù nắm tay Giang Ninh, nhìn lớp tuyết dày dưới chân, “Em ngồi xuống đi để anh kéo em từ đây đến chỗ để xe.”
Vì câu nói này của Lâm Yến Thù tim Giang Ninh thoáng run lên,
“Thử một chút. Kéo đến phía trước, sau đó em kéo anh.” Đôi mắt anh thâm thúy, chứa đựng một sự dịu dàng và nuông chiều vô hạn, giọng nói như ngọn lửa ấm giữa trời đông, “Khi còn bé em có hay chơi trò này không?”
“Không.” Tuổi thơ của Giang Ninh là những chuỗi ngày cô đơn đến tận cùng, ba là một tay nghiện cờ bạc, thường xuyên vắng nhà. Hơn nữa còn cực kỳ trọng nam khinh nữ, nên không hề yêu thương cô. Bà Giang bươn chải kiếm tiền nuôi gia đình, cũng chẳng có thời gian dành cho cô con gái độc nhất.
Bắc Kinh là thành phố của tuyết. Cả nhà sống trong một con hẻm nhỏ, mỗi lần tuyết rơi, đám trẻ con trong xóm lại nô nức chạy ra ngoài nô đùa, chỉ có cô ngồi trong phòng lẳng lặng nhìn qua cánh cửa, thu tất cả những hình ảnh vui vẻ kia vào mắt. Giang Ninh chỉ là một người đứng ngoài cuộc đời.
Nhìn khắp bốn phía không thấy bóng người quen nào, Giang Ninh sợ ở đây có thể chạm mặt cô chú lao công, hoặc các bác bảo vệ. May mắn đã muộn nên chẳng còn ai, cô ngồi xổm xuống, bắt lấy tay Lâm Yến Thù.
“Đi nào.” Lâm Yến Thù cười vang kéo cô đến gần chỗ đỗ xe.
Giang Ninh ngẩng đầu nhìn người đàn ông với nụ cười xán lạn dưới ánh đèn cam vàng nhàn nhạt. Mỗi giây mỗi khắc Lâm Yến Thù đều có thể tạo cho cô những niềm hạnh phúc đến rộn ràng.
Sau khi lên xe, Giang Ninh lập tức thấy trong group chat của đồng nghiệp bệnh viện có một video được tải lên.
Bác sĩ Giang ổn trọng, cao lãnh bị anh chồng kéo kiểu trượt tuyết từ cổng bãi đỗ xe về đến tận xe. Hình tượng cực kỳ không hợp thói thường. Cô như cô bé con nũng nịu, ham chơi. Cả nhóm xôn xao hùa vào trêu đùa Giang Ninh.
Giang Ninh ngày thường lúc nào cũng nghiêm túc như ông cụ non, khi làm việc thì nghiêm túc, quy củ, rất ít khi làm ra mấy hành động hoạt bát thế này.
Cô đỏ mặt nhìn vào màn hình, điên cuồng phát bao lì xì, ý đồ mua chuộc anh em bạn bè đừng phát tán video lung tung. Hiển nhiên hiệu quả hành động này không được như mong muốn cho lắm. Trong group càng lúc càng náo nhiệt, xôn xao thảo luận về 2 nhân vật trong video kia.
Lâm Yến Thù nặn một người tuyết nhỏ đưa cho Giang Ninh, lại khẽ vuốt tóc cô, anh không lập tức lái xe, nhìn cơn mưa tuyết dữ dội ngoài cửa sổ, Lâm Yến Thù mở một chiếc kẹo socola đút cho cô: “Mai là ngày thành hôn của hai ta rồi.”
“Chúc mừng, bác sĩ Giang.” Lâm Yến Thù cũng cắn một miếng socola, vị ngọt đằm thắm tan trên đầu lưỡi, anh chăm chú nhìn Giang Ninh hồi lâu, khẽ hôn lên môi cô.
Nụ hôn vô cùng dịu dàng, mang theo hương socola ngòn ngọt.
Trên đường trở về, Lâm Yến Thù đi rất chậm, trong xe vang lên giai điệu êm ái của Châu Kiệt Luân - [Ngọt Ngào].
Hai người đỗ xe dưới hầm, Lâm Yến Thù tắt máy. Chỉ còn lại tiếng giai điệu nhạc du dương. Hai người lặng im ngồi trong xe. Ngày mai, trước toàn thể sự chứng kiến của bạn bè, người thân, hai người sẽ chính thức thông báo về chung một nhà.
Phòng tân hôn đã quyết định đặt ở căn hộ Tân Giang 1, buổi tối Lâm Yến Thù đến phòng khách sạn ngủ tạm cùng nhóm phù rể. Sáng hôm sau sẽ tới đón dâu. Hai người cùng cử hành hôn lễ tại khách sạn nhà Chu Tề.
Hôn lễ của họ đại đa số không tuân thủ theo những quy củ truyền thống, vô cùng đơn giản, thủ tục cũng được lược đi đáng kể. Nhưng có một điều nhất định phải tôn trọng, chính là ngày trước lễ thành hôn, hai người không được ở chung phòng.
“Em muốn nghe bài nào?” Lâm Yến Thù hơi ngả về phía sau ghế, ngón tay tay thon dài tùy ý đặt trên vô lăng.
“Anh hát?” Giang Ninh hỏi.
“Ừ. Anh hát cho em nghe.” Lâm Yến Thù bật cười nhìn cô, giọng điệu ung dung: “Em muốn nghe không?”
Ánh mắt anh sâu thăm thẳm như lòng đại dương, Giang Ninh lúc nào cũng dễ dàng sa vào đáy mắt ấy, cô khẽ thì thầm: “Anh còn biết hát nữa à?”
“Anh nói nè, anh Lâm nhà em không gì không làm được.” Lâm Yến Thù dương dương tự đắc nâng cằm khoe mẽ.
Giang Ninh bật cười: “Giỏi thế sao?”
“Gả cho anh có phải cảm thấy cực kỳ lời không?” Lâm Yến Thù hắng giọng một cái, nói: “Anh bắt đầu hát đây, bác sĩ Giang..”
“Rốt cuộc cũng chờ được em, may mà anh đã không từ bỏ…” Giọng hát trầm ấm của Lâm Yến Thu vang lên trong xe, đoạn anh hát là một đoạn điệp khúc, cũng là đoạn cao trào nhất trong bài.
Giọng anh cực kỳ êm tai, Giang Ninh cười đến mức ngã ra phía sau.
“Hạnh phúc thật sự vốn chẳng dễ dàng có được, mới khiến người ta thêm nâng niu, trân quý….”
Giang Ninh cong mắt cười.
Lâm Yến Thù cố gắng ngân lên những nốt cuối cùng, “Anh chờ em ở thời điểm đẹp nhất.”
“Hay không?” Lâm Yến Thù hát xong quay sang nhìn Giang Ninh chằm chằm, anh còn 1 bài tủ 10 năm lúc nào cũng hát, em muốn nghe không?” Giọng anh hơi trầm xuống, “Lần nào đi KTV cũng chọn bài đó.”
“Cái gì cơ?” Tim Giang Ninh bắt đầu mất khống chế.
“Anh đã tới thành phố của em….” Lâm Yến Thù tựa bên cửa sổ, chăm chú nhìn Giang Ninh. Không có nhạc đệm, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, giai điệu chậm rãi vang lên theo nhịp gõ của ngón tay anh trên vô lăng, “Đi qua những con đường em từng đi…”
Giang Ninh nhìn anh, đây là lời bài hát [Đã lâu không gặp] của Trần Dịch Tấn.
Giọng Lâm Yến Thù trầm ấm, rất dễ nghe.
Thế giới bị tuyết trắng bao trùm, hai người ngồi cạnh nhau, trong tầm hầm yên tĩnh, nơi toa xe còn thoang thoảng mùi socola ngọt ngào.
Giang Ninh vẫn đang mỉm cười, có điều vành mắt đã đỏ lên từ khi nào, Lâm Yến Thù nghiêng người tới, lau sạch nước mắt đang chực chờ rơi xuống.
Trán chống lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Ngày mai anh sẽ tới cưới em.”
Giang Ninh ôm lấy anh.
“Giống như 1 giấc mơ vậy.” Lâm Yến Thù cúi đầu, hai chóp mũi kề sát, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Cô gái nhỏ của anh.”
Cô đã là một phụ nữ trưởng thành, 29 tuổi, nhưng trong mắt Lâm Yến Thù, cô mãi mãi là cô gái nhỏ cần được che chở, nâng niu.
Cánh tay Giang Ninh khoác lên cổ Lâm Yến Thù, giam anh trong vòng ôm thật chặt, ngẩng đầu hôn lên môi anh: “Ngày mai tới đón em nhé. Em chờ anh.”
“Được.”
Hai người ngồi lại trong xe hồi lâu mới chịu tách ra.
Lâm Yến Thù còn phải đến khách sạn chiêu đãi nhóm phù rể, không thể cứ đẩy hết việc cho Chu Tề cáng đáng. Ép cậu ta quá mức, sợ cậu ta nhảy lên
bãi công thì phiền to.
Giang Ninh vừa vào đến cửa đã bị biển hoa hồng trắng làm cho cảm động. Chữ Hỷ màu đỏ thắm được dán từ thang máy cho đến tận trong nhà. Tất cả đều thổi đến một luồng không khí hoan hỉ, hạnh phúc của lứa đôi.
Trong nhà nơi nơi đều được trang trí bằng hoa hồng trắng, phòng ngủ của hai người biến thành một biển hoa xinh đẹp. Các nhân viên bên dịch vụ tiệc cưới còn cẩn thận trang trí thêm vô số bóng bay trái tim màu hồng phấn trải trên sàn, đến nỗi Giang Ninh không còn chỗ đặt chân.
Cô đặt túi xách xuống, bà Giang bưng một bát táo đỏ long nhãn qua: “Mẹ nấu cho con bát mì nhé.”
“Như thế này…” Giang Ninh uống một ngụm táo đỏ, long nhãn, đứng tựa ở cửa phòng bếp: “Có hơi khoa trương quá không?”
“Cả đời chỉ có một lần, long trọng chút có sao? Yến Thù không nói với con trước à?” Tâm trạng bà Giang rất tốt, tất bật trong bếp nấu mì, quay đầu nhìn con gái, vui đến hai mắt híp lại: “Mẹ mừng lắm, cuối cùng con gái mẹ cũng kết hôn rồi.”
“Phòng kia… tối nay con có thể ngủ ở đó được không?”
“Đương nhiên không rồi. Con qua ngủ với mẹ.” Bà Giang nói. “Được không?”
Giang Ninh uống nốt ngụm canh. “Vâng ạ.”
Sau khi trưởng thành, Giang Ninh không ở cùng mẹ nhiều, cũng rất ít khi ngủ với mẹ. Tuổi càng lớn, Giang Ninh càng có nhiều tâm tư giấu kín trong lòng, giữa 2 người cứ thế hình thành một bức tường vô hình.
Giang Ninh tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, bà Giang đang lẳng lặng ngồi trên giường lật xem cuốn album cũ, trong tay còn cầm một hộp trang sức. Cô vắt khăn lau lên ghế, đi đến hỏi: “Mẹ xem gì thế?”
“Xem ảnh hồi bé của con.” Bà Giang với tay lấy máy sấy tóc, giúp con gái hong khô tóc, lại đưa cuốn album cho cô: “Khi đó con đen nhẻm, gầy nhom, cũng chẳng mơ mộng chuyện yêu đương như các bạn cùng lứa. Mẹ còn nghi ngờ phải lúc ở bệnh viện đã bế nhầm con gái nhà nào không. Cũng may sau này Ninh Ninh của mẹ dậy thì thành công, trở thành một cô nương vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang.”
Giang Ninh lật xem mấy tấm ảnh, bên trong có một tấm ảnh đen trắng, chụp lúc cô mới sinh, đứa bé trong tã nhăn nhúm há to miệng khóc tu tu, quả thực nhìn rất khó coi.
Tiếp đó là tấm ảnh khi cô 1 tuổi.
Giang Ninh đã quên ba cô dáng dấp thế nào. Cô không muốn nhìn lại những tấm ảnh ngày xưa, cũng không muốn nhớ lại quá khứ. Mỗi lần bà Giang mang ra cho con gái xem ảnh, cô đều tìm cớ né tránh.
Khi trưởng thành, Giang Ninh càng lúc càng giống người đàn ông cô gọi là bố. Có tướng mạo vô cùng dễ nhìn, dáng người cao ráo. Tấm ảnh khi cô một tuổi, ông ta và bà Giang đứng chung một chỗ, tay ôm cô con gái nhỏ, Giang Ninh mặt mày nhăn nhó cầm chặt một chiếc bút trên tay.
“Từ nhỏ con đã thích học rồi, năm một tuổi. Đầu năm bốc thăm, bao nhiêu món đồ chơi, đồ ăn, con đều bỏ qua, cố chấp với tay lấy một cây bút.” Bà Giang chậm rãi sấy tóc cho con. Tóc Giang Ninh đã dài hơn nhiều, vừa vặn dài đến ngang vai: “Con nuôi tóc dài đi. Khi con để tóc dài là xinh nhất.”
Giang Ninh tiếp tục lật đến những tấm ảnh phía sau.
“Đó là tấm ảnh ngày đầu tiên con đi nhà trẻ. Từ nhỏ con đã khác với những đứa bé khác. Trẻ con nhà khác đều không muốn đi học, khóc nháo đòi mẹ.” Bà Giang Mai vừa cười vừa nói, “Con thì đeo balo phăm phăm tiến vào lớp, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại 1 lần. Lúc đó trong lòng mẹ cũng buồn một chút. Đến chiều khi mẹ tới đón con, con là đứa bé đầu tiên ra khỏi lớp học, vừa thấy mẹ đã chạy đến ôm mẹ khóc nức nở.”
Giang Ninh không hề nhớ những ký ức này.
“Ngày bé không biết con giống ai, suốt ngày xụ mặt xuống, sau này còn khăng khăng không chịu cho mẹ chụp hình. Mẹ du lên dụ xuống, chạy theo con cả ngày năn nỉ con mới chịu cho mẹ chụp ảnh.”
Càng về sau quả thực càng ít ảnh chụp của cô, một năm chỉ có duy nhất một tấm, tất cả các ảnh đều có biểu cảm giống nhau, bộ dáng để mặc cho người chụp định đoạt.
Mãi đến năm 13 tuổi, khi đó vợ chồng bà Giang cãi và một trận lớn, bà Giang tuyên bố muốn ly hôn với chồng, có lẽ tâm tư đứa bé Giang Ninh
ngày ấy bị ảnh hưởng cho nên nét mặt chỉ sau 1 đêm trưởng thành hơn rất nhiều.
Còn có ảnh Giang Ninh tốt nghiệp, Giang Ninh vào đại học, tất cả đều được chụp bằng điện thoại rẻ tiền, pixel không cao. Ngày 2 mẹ con trở về Tân Thành, đến quảng trường trung tâm ngắm pháo hoa, khi ấy bà Giang đã được nâng đời điện thoại, khoa học công nghệ ngày ấy cũng tân tiến hơn, vì vậy ảnh chụp cũng nét hơn nhiều.
Giang Ninh liếc nhìn bức ảnh, đột nhiên thất thần.
Lúc đó cô đang mặc một trước áo lông dày, mặt mày lạnh tanh đứng bên cạnh đài phun nước quảng trường trung tâm nhìn vào ống kính. Giang Ninh nhớ khi ấy cô không muốn chụp ảnh, bao nhiêu người túm năm tụm ba lại một chỗ xếp hàng chỉ để chụp một tấm ảnh với đài phun nước, thật sự ngớ ngẩn. Hơn nữa ngày còn học cấp 2 Giang Ninh đang trong tuổi dậy thì, tâm lý nổi loạn. Không phải mẹ cô khăng khăng muốn chụp, cô cũng chẳng thiết tha gì. Giang Ninh vốn không muốn trở về Tân Thành, cô ghét tất cả nơi thành phố này, còn bị ép tươi cười chụp ảnh tại đây. Giang Ninh cảm thấy đời mình thật sự quá thảm hại.
Ống kính lấy nét cô, nhưng phía sau Giang Ninh trong ánh sáng vàng hư áo, Lâm Yến Thù đang đứng phía sau.
“Con mặc bộ áo lông ấy nhìn rất đáng yêu. Mẹ còn rửa ra một vài tấm tấm làm kỷ niệm. Nhìn xinh thật đấy.”
Hôm đó Bà Giang chụp rất nhiều ảnh, còn rửa ra khoảng 20 bức, Giang Ninh liếc nhìn qua. Ngoại trừ các tấm ảnh chụp cùng mẹ, thì tất cả các tấm cô chụp một mình đều có bóng dáng Lâm Yến Thù.
Anh mặc một chiếc áo lông dài màu đen, dáng người cao gầy, dù đứng trong đám đông vẫn cực kỳ bắt mắt. Bức ảnh nào anh cũng đứng cách cô không xa, có một tấm khi pháo hoa nở rực rỡ trên bầu trời, hình ảnh anh được chụp cũng vô cùng rõ nét, hơn nữa Lâm Yến Thù còn lẳng lặng nhìn về phía Giang Ninh.
“Cái này?” Giang Ninh chỉ vào giữa đám đông, chuẩn xác tìm đúng Lâm Yến Thù, ngẩng đầu nhìn mẹ, “Đây là Yến Thù, những tấm khác mẹ chụp còn lưu không ạ?”
“Thật hả? Trùng hợp vậy?” Bà Giang cũng vô cùng ngạc nhiên, vội vàng cầm điện thoại di động lên: “Quả là hơi giống, cao cao gầy gầy. Ảnh chụp từ
trước đến giờ mẹ đều lưu lại, ảnh của con mẹ chưa từng xóa cái nào. Mỗi lần đổi di động đều cóp lại hết.”
Không phải giống mà chính là anh. Cả ngày hôm đó anh đều đi theo cô.
Giang Ninh quay người ôm bà Giang, tì cằm lên vai mẹ: “Mẹ.”
“Nó đang tìm con à?” Bà Giang xem lại mấy tấm ảnh chụp. Rất rõ ràng. Tấm nào cũng có một nam sinh cao gầy đứng từ xa xa nhìn Giang Ninh. So với người bình thường Lâm Yến Thù cao hơn hẳn, cho nên rất dễ phát hiện. Năm đó nếu Giang Ninh xem lại những tấm ảnh này chắc chắn sẽ nhìn ra.
Nhưng Giang Ninh luôn muốn lãng quên quá khứ, còn bà Giang ngày nào cũng mở ảnh cũ ra ngắm lại, chỉ là không biết cậu bé kia là Lâm Yến Thù: “Ai ui, nếu mẹ bắt con xem ảnh chụp sớm hơn, có phải hai đứa đã ở bên nhau sớm hơn rồi không?”
“Không chắc.” Tim cô lúc này đã mềm nhũn, ngả đầu trên vai mẹ, khẽ mỉm cười: “Đây là thời điểm tốt nhất để chúng con ở bên nhau. Mẹ! Mẹ đã vất vả nuôi lớn, chăm sóc con bao nhiêu năm nay… con cảm ơn mẹ. Sau này con nhất định sẽ sống hạnh phúc. Mẹ yên tâm.”
“Khổ tận cam lai. Tương lai sẽ chỉ còn hạnh phúc thôi.” Bà Giang chưa từng thấy con gái làm nũng với mình thế này bao giờ, có chút thụ sủng nhược kinh, hai má nóng lên, cười một hồi, mới nắm lấy vai cô khẽ lắc lắc như ngày Giang Ninh còn thơ bé: “Con gái của mẹ sắp kết hôn rồi, đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành.Hy vọng con gái mẹ cả đời bình an, hôn nhân viên mãn.”
Nói xong lời này vành mắt bà bỗng đỏ hoe.
Cuộc đời trôi qua nhanh thật, đảo mắt bà đã 50 tuổi.
Bà từng rất sợ cái chết, cũng sợ phải sống cô độc. Bà đã trải qua cuộc đời lận đận, long đong, khổ sở đủ đường không muốn Giang Ninh đi lại vết xe đổ của mình. Bà không biết cái gì là tốt, cái gì là xấu, chỉ dựa vào bản năng của một người mẹ mà che chở, bảo vệ đứa con gái duy nhất của mình.
Nhưng mà cuối cùng mọi thứ vẫn chỉ là một mớ bòng bòng, bà chẳng thể đem cho Giang Ninh thứ gì tốt đẹp.
Bên trong hộp trang sức là toàn bộ tiền bà chắt chiu tiết kiệm. Tất thảy có hơn 12 vạn, là đồ cưới bà Giang chuẩn bị cho con gái. Không nhiều, nhưng
là toàn bộ của bà.
“Mẹ hy vọng mãi mãi con không dùng đến chiếc hộp này. Đây là mẹ tặng con, con hãy cố gắng giữ lại, chiếc hộp này chính là món đồ duy nhất mẹ có thể cho con gái mẹ.” Trước kia bà Giang luôn lo lắng lỡ như con gái lấy phải kẻ tệ bạc thì món tiền này vừa vặn có thể giúp con trang trải cuộc sống sau này, bây giờ bà lại cảm thấy có lẽ món tiền này sẽ không bao giờ được sử dụng đến.
Con rể tương lai nâng con gái như nâng trứng, hứng như hứng hoa, yêu chiều hết mức, chắc chắn sẽ không đi đến bức đường gia đình tan vỡ như bà. Hơn nữa so với bà, Giang Ninh kiên cường, mạnh mẽ hơn rất nhiều, cũng đủ sức cáng đáng cuộc đời mình mà không cần dựa vào chút tiền này.
Buổi tối hai mẹ con ngủ chung một giường, rất nhanh nữa thôi là đến hôn lễ. Ngày mai cô dâu còn phải dậy sớm trang điểm, thay quần áo.
Giang Ninh vốn chỉ muốn dùng một bộ áo cưới, nhưng Lâm Yến Thù kiên trì tăng thêm một bộ hỷ phục cổ truyền của Trung Hoa. Ngày 1 tháng 1, thời tiết Phương Bắc nhất định rất lạnh, mặc hỷ phục sẽ ấm hơn nhiều.
Anh sơ Giang Ninh bị cảm lạnh.
Mưa tuyết cả đêm. Sáng hôm sau vẫn chưa tạnh. Như thể muốn vùi lấp toàn bộ Tân Thành trong biển tuyết. Cả thế giới bao phủ một màu trắng xóa. Bầu trời, mặt đất hòa làm 1. Cả những chữ Hỷ dán xung quanh chung cư cũng bị che khuất.
Chính quyền Thành phố ban cảnh báo bão tuyết cấp độ vàng, Đề nghị các cá nhân hạn chế sử dụng xe ô tô riêng. Tuyết quá dày, sợ sẽ ảnh hưởng đến giao thông cũng như an toàn của người dân.
Bà Giang mặt buồn rười rượi ngồi trong phòng. Đúng vào hôn lễ của con gái không ngờ lại gặp phải thời tiết khắc nghiệt thế này.
Giang Ninh mặc hỉ phục đỏ chót, đầu cài trâm ngọc, đang ngồi trước bàn trang điểm. Mặc dù trang dung xinh đẹp, tinh xảo nhưng nét mặt lại thoáng lo lắng. Tình hình thời tiết thế này khả năng xe hoa không qua đón cô dâu được.
Đường trơn trượt dễ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, không biết Lâm Yến Thù định đón dâu thế nào?
Trong khu chung cư cũng có một đám hỷ, xe hoa đỗ ở bãi đậu xe, nhưng không ra ngoài được. Toàn bộ bà con trong tòa nhà huy động lẫn nhau cầm xẻng xúc tuyết hỗ trợ đám cưới. Nhưng mưa tuyết vẫn chưa ngừng, lại có xu hướng càng lúc càng nặng hạt. Cho dù có lái xe ra được đến đường lớn, cũng khó lòng di chuyển.
Giang Ninh nghe thấy bên ngoài nhân viên của công ty tổ chức tiệc cưới trao đổi với nhau, xe hoa không thể đi qua được. Khách sạn tổ chức tiệc cưới các Tân Giang 1 không xa, chỉ có điều cô dâu chú rể di chuyển sẽ tương đối khó coi.
Giang Ninh cũng cảm thấy phương án tự đi đến nơi tổ chức có vẻ khả thi, lập tức nhắn cho Lâm Yến Thù. Trước nay đối với cuộc sống thường ngày cô đều tương đối dễ tính, qua loa, mọi việc nên lấy an toàn làm đầu.
Dù sao đối với Giang Ninh chẳng có gì tốt đẹp, rực rỡ hơn Lâm Yếu Thù. Được kết hôn với anh, dù hôn lễ có đơn giản, mộc mạc thế nào đối với cô cũng là đại hôn.
Lâm Yến Thù trả lời lại rất nhanh: “Đừng lo, em nên làm gì cứ làm cái đó đi. Anh sẽ xử lý ổn thỏa. Hôm nay dù có mưa đao anh cũng sẽ đến đón cô dâu của anh đúng hẹn. Chờ anh.”
Hai má Giang Ninh nóng lên, chậm rãi gõ tin nhắn: “Chú ý an toàn đó.”
Giang Ninh không biết kế hoạch của anh là gì, nhưng rất nhanh bà Giang Mai đã tươi tỉnh lại, đại khái là nhận được điện thoại của con rể.
Không biết Lâm Yến Thù đã cho mọi người ăn định tâm đan gì, tất cả đều hớn hở, vui vẻ, bắt đầu tin mọi việc rồi sẽ đâu vào đó.
Toàn bộ phù dâu đều là bác sĩ, y tá của bệnh viện. Khoa cô quá ít nữ bác sĩ nên đành phải nhờ cả y tá đến hỗ trợ.
9 giờ sáng, Giang Ninh ngồi trước giường phủ voan đỏ chót, nghe thấy tiếng thét chói tai của chị em đồng nghiệp, cô vội vàng rời giường đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất.
Lâm Yến Thù cưỡi bạch mã màu trắng, khoác âu phục, đứng dưới lầu ngửa cổ nhìn lên.
“Cảnh sát Lâm ngầu đét!” Các y tá cười rộn ràng, ghẹo Giang Ninh: “Đây là gì nhỉ: Bạch mã hoàng tử đúng không? Bác sĩ Giang có phải chị đang chuẩn
bị rơi vào trạng thái mê muội như bị bỏ bùa rồi đúng không? Cần chúng em gọi cấp cứu hộ không?”
Căn hộ ở Tân Giang 1 là tòa penthouse nằm trên tầng cao nhất, khoảng cách xa như thế đương nhiên không thể nhìn rõ bên dưới lầu thế nào. Nhưng hai má Giang Ninh vẫn đỏ lên, cô cố gắng trấn an bản thân, tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh, trở về ngồi lại xuống giường. Trái tim đập loạn xạ như chuẩn bị rơi ra khỏi lồng ngực. Cô không cách nào tỏ vẻ thận trọng được nữa, giơ tay bụm miệng, nở nụ cười.
Có. Cô rất cần.