Sau khi đăng ký kết hôn xong xuôi, Lâm Yến Thù gấp rút bắt tay vào chuẩn bị cho hôn lễ.
Sau khi xem qua một lượt các hôn lễ theo kiểu truyền thống và kiểu Âu, cuối cùng cả hai đi đến thống nhất tổ chức theo kiểu Âu. Giang Ninh thích áo cưới màu trắng. Vì quá bận rộn, cho nên đến khi đi chọn váy cưới, cả hai mới nhận ra hình như đã bỏ sót mất công đoạn đi chụp ảnh cưới.
Sau hai trận mưa tuyết kéo dài, Tân Thành đã chính thức bước vào mùa đông rét buốt. Mùa đông ở các thành phố phía Bắc như Tân Thành, chụp ảnh
cưới ngoại cảnh thật sự là muốn lấy mạng người. Giang Ninh đề nghị chỉ chụp vài tấm đơn giản trong Studio, Lâm Yến Thù lại không đồng ý, anh cho rằng trong studio, tiểu cảnh có hạn, không đủ để quay, chụp hết vẻ đẹp của bà xã nhà mình.
Giang Ninh không cho rằng bản thân xinh đẹp đến mức ấy, nhưng Lâm Yến Thù cứ khăng khăng nói vậy, cho nên cô cũng cảm thấy rất vui vẻ, trao toàn bộ quyền lựa chọn cho anh.
Lâm Yến Thù book vé đến Tam Á 3 ngày.
Một ngày để quay chụp ảnh cưới, 2 ngày còn lại vợ chồng cùng đi du lịch, thăm thú du ngoạn. Dựa theo tính chất công việc của hai người, có lẽ không thể đi tuần trăng mật tầm 1 tuần được, chẳng bằng xúc tiến sớm, hưởng tuần trăng mật sớm hơn.
Đúng là một kế hoạch hoàn mỹ.
Từ ngày có ông xã, Giang Ninh nghiêm túc của bệnh viện Tân Thành bỗng chốc trở nên cực kỳ không chuyên nghiệp, nghe anh chồng dụ 1, 2 câu đã phăm phăm đến phòng trưởng khoa xin nghỉ 3 ngày.
Hai vợ chồng sẽ cùng nhóm chụp ảnh cưới bay đến Tam Á. Kế hoạch nhìn cung cực kỳ lý tưởng, nhưng vào đúng ngày cất cánh hãng hàng không delay hơn 2 tiếng, dẫn đến kế hoạch bị đảo lộn, đến tận buổi chiều cả đoàn mới đến được Tam Á.
Thời tiết Tam Á nóng hơn tưởng tưởng của hai người rất nhiều, họ từ phía Bắc đến dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đến khi xuống đến sân bay Tam Á vẫn bị khí nóng tập kích bất ngờ khiến đầu chóng mắt hoa. Giang Ninh và Lâm Yến Thù đều không còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, mà đi thẳng về khách sạn nghỉ ngơi.
Tắm rửa xong, Giang Linh lấy một chiếc váy dài màu đỏ trong vali mặc vào. Đây là chiếc váy Lâm Yến Thù mua, sau khi xác định địa điểm chụp ảnh ở Tam Á. Trong một thời gian ngắn ngủi sét đánh không kịp bưng tai, anh xã nào đó đã vung tay mua một lúc mười mấy chiếc váy cho vợ.
Giang Ninh đã gần 30 tuổi đầu, cộng tất cả số váy từ trước đến giờ cô tự mua cũng không nhiều hơn 1 lần Lâm thiếu gia đích thân shopping. Cô rất thích chiếc váy đỏ này, không quá hở hang nhưng lại vừa vặn khoe được đường xương quai xanh mảnh mai, đặc biệt đường may vừa vặn, tôn được dáng người mặc. Nhìn vừa kín đáo, lại kiều diễm.
Điều hoà mát rượi khiến cô tỉnh táo hơn một chút, tìm điều khiển từ xa mở rèm bức tường bằng thuỷ tinh bắt trọn view bờ biển.
Xa xa mặt nước mênh mông xanh ngắt, kéo dài đến tận chân trời.
Từng hàng dừa đều tăm tắp chập chờn trong làn gió. Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ bãi cát trắng phau lấp lánh ánh sáng lung linh, trải dài cho đến khi hoà vào lòng biển xanh thẳm.
Lúc từ máy bay xuống, cô khó chịu đến mức chẳng thiết tha nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Khi xe dừng trước cửa khách sạn, vì hướng cửa chính nhìn về phía núi cho nên không thấy được cảnh biển.
Đây là lần đầu Giang Ninh tới vùng biển, so với tưởng tượng của cô, đại dương bao la hơn rất nhiều, đem tới những cảm xúc khó nói thành lời. Trước đây cô chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, càng đừng nói đến tổ chức hôn lễ, nữa là đi hưởng tuần trăng mật. Đối với cô tất thảy những thứ này như là đường kẻ song song, tách biệt hoàn toàn với cuộc đời cô.
Giang Ninh đẩy cửa, đi ra ngoài lan can hóng mát, gió biển lồng lộng ập tới. Hai người ở trên lầu 3 của căn biệt thự, cô chống tay trên lan can, để mặc cho anh nắng mặt trời mơn trớn da thịt. Giang Ninh nheo mắt, nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Giang Ninh không phải kiểu người có nhiều ham muốn, cũng dễ dàng cảm thấy hạnh phúc, và đây chính là chuyến du lịch trăng mật tuyệt vời nhất đối với cô.
Cửa phòng tắm mở ra, có tiếng vang vọng tới. Giang Ninh tựa trên lan can, quay đầu thì nhìn thấy Lâm Yến Thù quấn khăn tắm bước đến, miệng cười tươi rói: “Em đang ngắm cảnh à?”
Anh vừa tắm xong, cả người ướt sũng, từng đường vân da rõ ràng, rắn rỏi chạy thẳng từ ngực xuống đến thắt lưng. Anh lau tóc, nâng cằm, đôi mắt cười đến híp lại.
Tóc Giang Ninh vẫn còn ướt, làn da tuyết trắng trong trẻo, đẹp đẽ, tựa trên lan can, bình thản đứng đấy. Tà váy đỏ rực tung bay cùng làn gió, đẹp đến rung động lòng người.
Anh cố tình thuê resort gần bờ biển, cố tình chọn căn phòng này. Lúc nhìn căn phòng này trên web anh đã tưởng tưởng đến hình ảnh Giang Ninh tựa trên lan can, vui vẻ mỉm cười. Chắc chắn vô cùng xinh đẹp. Trên thực tế, so
với những gì anh tưởng tượng, vợ anh quả nhiên đẹp hơn rất nhiều, diễm lệ chói mắt.
“Đã bôi kem chống nắng chưa?” Lâm Yến Thù phấn khởi ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ của bà xã nhà mình, không đành lòng phá hư cái đẹp, nhưng nếu không nhắc nhở chỉ sợ làn da mỏng manh trắng trẻo này sẽ sớm bị cháy nắng, đỏ rộp lên mất. Anh vội vàng lục vali lấy lọ kem chống nắng ra, giục giã: “Bôi nhanh nào, không bỏng nắng mất.”
Giang Ninh bước vào phòng, mang theo gió nóng, đón lấy tuýp kem chống nắng Lâm Yến thù đưa. Đột nhiên, Lâm Yến Thù bất ngờ đứng lên, hôn lên môi cô.
Nụ hôn sâu đầy nồng nhiệt. Lâm Yến Thù có chút không kiềm chế được, cúi xuống hôn tiếp lên cổ và ngực Giang Ninh, kiềm chế không để lại vết tích. “Để anh bôi cho em, sau lưng sợ em không với tới.”
Ổ váy hình chữ V để lộ một mảng lưng trắng ngần.
Giang Ninh ngồi vào chiếc sofa nhỏ, ngoan ngoãn để anh bôi kem giúp: “Từ khách sạn có thể đi thẳng ra bờ biển đúng không?”
“Ừ. Thoa xong chúng ta ra ngoài chụp ảnh.”
Lâm Yến Thù cái gì cũng tốt, chỉ có điều phong cách chụp ảnh lúc nào cũng chỉ chăm chăm dí sát ống kính vào mặt cô, vì thế Giang Ninh quyết định thuê một đội quay chụp chuyên nghiệp.
Lâm Yến Thù thoa xong kem chống nắng cho Giang Ninh, rũ mắt, cố đè nén rung động, chậm rãi mở miếng: “Có 1 vấn đề anh muốn hỏi ý kiến của em?”
“Gì thế?” Giang Ninh ngẩng đầu, “Anh nói đi.”
“Ba mẹ anh muốn gặp em, em muốn đi không?” Tay anh đặt trên bả vai Giang Ninh, da thịt kề cận, lòng bàn tay anh nóng bỏng, to lớn, đặt trên làn da mỏng manh, tinh tế của cô.
Nơi đó tựa như có một ngọn lửa đang phừng phừng cháy, nóng hổi, càng lúc càng lan rộng ra xung quanh.
“Anh muốn gặp họ không?” Giang Ninh chần chờ một lát mới lên tiếng.
“Anh vừa nói chuyện điện thoại với họ.” Lâm Yến Thù rũ mắt, trầm mặc hồi lâu, đáp: “Anh cũng không biết nữa.”
Giang Ninh nhận lấy lọ kem chống nắng, thoa nốt những phần thân thể còn lại. “Theo ý anh đi. Em thế nào cũng được.”
“Anh Lâm nhà em cũng có những việc không biết nên làm thế nào.” Lâm Yến Thù với điều khiển từ xa, kéo tấm màn che lại, quay người mở vali tìm quần áo, tháo khăn tắm xuống, “Không muốn gặp cho lắm.”
Giang Ninh quay mặt đi chỗ khác, hai má nóng bừng. Hai người ở bên nhau lâu như vậy rồi, nhưng những tình huống thế này vẫn khiến cô dễ dàng xấu hổ, ngại ngùng không dám nhìn thân thể trần trụi của anh.
“Mặc chiếc sơ mi trắng này được không?” Lâm Yến Thù hỏi.
Giang Ninh nghe tiếng anh mới quay đầu nhìn lại, Giang Ninh đã mặc một chiếc quần đùi kaki vào, đang chọn áo phù hợp.
Giang Ninh gật đầu không hề keo kiệt tán dương: “Đẹp trai lắm.” Lâm Yến Thù mặc cái gì cũng đẹp.
Anh giơ tay lên mặc áo thun, ngữ điệu rất nhạt, “Trước kia anh rất hận họ, không tài nào giải thích nổi tại sao lại có những người cha người mẹ vô trách nhiệm như thế. Đời này hai người đó đã từng hối hận hay chưa? Anh mong họ đã ít nhất 1 lần tự vấn lương tâm, hối hận vì những gì đã làm.” Lâm Yến Thù cười tự giễu: “Có phải anh nghĩ ngây thơ quá rồi không?”
Giang Ninh lắc đầu, chăm chú nhìn anh hồi lâu: “Hiện tại thì sao?” “Không còn cảm thấy hận như trước nữa, gặp hay không gặp đều thế.” “Vậy thì chúng ta không gặp họ nữa. Họ lấy tư cách gì buộc anh phải đến
chứ?” Giang Ninh không quen biết ba mẹ Lâm Yến Thù, nhưng cô coi trọng
người đàn ông tên Lâm Yến Thù. Ai từng làm tổn thương anh, khiến anh đau lòng, đời này cô đều không muốn gặp. Giang Ninh vốn là người thù dai, “Cuộc đời này như một con thuyền trải qua cuộc hành trình dài đằng đẵng trên dòng sông sự sống. Nếu thứ gì đã chìm xuống đáy sông, vậy cứ để nó chìm đi, việc của chúng ta chính là tiến về phía trước.”
“Em nói đúng.” Lâm Yến Thù khoác thêm áo sơmi ra ngoài, nghiêng đầu ra hiệu, “Đi thôi. Chúng mình ra ngoài chơi.”
Giang Ninh giữ chặt tay anh, cẩn thận thoa kem chống nắng cho Lâm Yến Thù, hai người tay trong tay bước ra khỏi khách sạn, đi về phía bờ biển. Hạt cát không ngừng chảy vào dép, khiến bước chân nặng nề khó đi. Giang Ninh
dứt khoát tháo giày, đi chân đất. Lâm Yến Thù cầm giày giúp bà xã, kéo cô đi ngắm biển, tắm nắng.
“Em không cần anh phải giàu có.” Giang Ninh giẫm lên lớp cát xốp mềm, nắm chặt tay chồng, “Lâm Yến Thù, chỉ cần anh luôn khoẻ mạnh, bình an vậy là đủ rồi.”
Lâm Yến Thù quay đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Được.”
“Đối với yêu cầu về vật chất, em vốn không đòi hỏi gì cả. Mức lương của chúng ta đều ổn định, đủ tiêu xài. Chúng ta có nhà, có xe, mức sống giản đơn như tất cả các cặp vợ chồng bình thường khác, trăn trở với những nỗi lo của hầu hết các gia đình bình thường, như thế không phải rất hạnh phúc sao? Em và anh không cần tiền của họ, cũng không quấy rầy họ. Sau này anh đừng mua cho em mấy thứ đồ xa xỉ kia nữa, em không dùng đến, lãng phí lắm. Nếu chúng mình không tiêu xài hoang phí, thì với tài sản và thu nhập hiện tại cũng đủ để hai đứa mình sống thoải mái cả đời này.”
Lâm Yến Thù cong môi mỉm cười nhìn về phía mặt biển xanh ngắt xa xa. Anh thích Tam Á, sau này mỗi năm nhất định sẽ đưa gia đình nhỏ của mình đến đây 1 lần.
“Nói rất có lý. Anh sẽ đem tiền lương cho bà xã quản lý, có kế toán gia đình chăm lo tài sản anh mới không tiêu xài hoang phí nữa.” Ánh mắt anh ngập tràn hạnh phúc, đến khi nhìn sang Giang Ninh đáy mắt kia dần thâm thuý, “Tài chính nhà này giao hết vào tay vợ đấy. Tuỳ em định đoạt.”
Giang Ninh đỏ bừng mặt: “Em không thích.”
“Đồng ý đi mà.” Lâm Yến Thù cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô, nói, “Vợ quản kinh tế là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*)”
(*) Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.
Giang Ninh cúi đầu, đá đá đống cát dưới chân: “Em thật sự không muốn, em còn chẳng quản nổi tiền của mình nữa là. Anh đừng giao cho em, cũng đừng giao cho mẹ, năng lực quản lý tiền bạc của mẹ còn bết bát hơn cả em.”
Dưới chân hơi cộm, Giang Ninh tưởng có rác lẫn trong cát, buông tay Lâm Yến Thù, cúi người đào đào phần cát dưới chân, định nhặt lên bỏ thùng rác.
“Vỏ ốc màu hồng!” Bất ngờ cô đào được một vỏ ốc lớn màu hồng nhạt. Giang Ninh reo lên kinh ngạc đứng lên khoe Lâm Yến Thù: “To quá, không ngờ chỗ này lại có vỏ ốc lớn vậy. Tặng anh đó.”
Nụ cười của cô quá rực rỡ, đến mức Lâm Yến Thù cảm thấy con ốc vỏ hồng bình thường kia như biến thành bảo vật, anh nhận vỏ ốc, ngây ngô cười theo: “Thu hoạch ngoài ý muốn.”
Giang Ninh rất dễ thỏa mãn, có thể cảm thấy hạnh phúc chỉ vì một vỏ sò màu hồng vô tình nhặt được trên bãi biển, như thể nhặt được một viên ngọc trai to bằng trứng bồ câu.
Ở cùng cô lúc nào anh cũng không nén được mỉm cười.
Giang Ninh ở phía trước nhặt vỏ sò, Lâm Yến Thù đi theo cách đó không xa cầm điện thoại chụp ảnh cô. Gió vờn tà váy Giang Ninh, cô xinh đẹp tựa thiên tiễn dẫm lên ánh nắng vàng rực rỡ.
Lâm Yến Thù rất am hiểu việc chụp bóng lưng Giang Ninh. Cát bạc, mây trắng, biển xanh, Giang Ninh là chấm đỏ chói mắt duy nhất.
Anh kiểm tra ảnh chụp, lại giương mắt nhìn phía trước có một cậu trai trẻ tuổi đi tới chỗ cô, Lâm Yến Thù lập tức tắt nụ cười, cất điện thoại, nhanh chóng bước qua.
Oắt con không muốn sống nữa hay sao? Giữa thanh thiên bạch nhật dám bắt chuyện với vợ anh?
Giang Ninh cũng không ngờ lại có người đi tới xin Wechat của cô. Cô trầm mặc giây lát, quay người tìm Lâm Yến Thù, bỗng chốc phát hiện anh đã cất điện thoại bước vội về phía cô.
“Bạn xinh thật. Mình có chụp lại một tấm ảnh của bạn, chúng ta có thể kết bạn Wechat để mình gửi cho bạn không?” Cậu thiếu niên thoáng đỏ mặt, không biết là vì do ánh mặt trời gay gắt hay do ngượng ngùng trước người đẹp, “Bạn có người yêu chưa?”
“Tôi đã kết hôn rồi, điện thoại của tôi ông xã tôi đang cầm.” Thời điểm nói ra 2 chữ ông xã, vành tai Giang Ninh nóng lên, cô quay đầu chỉ chỉ Lâm Yến Thù đang bước nhanh tới: “Hay cậu thêm Wechat của chồng tôi đi, rồi gửi cho anh ấy là được. Cảm ơn cậu. Cái này có mất tiền không?”
Giang Ninh nhìn Lâm Yến Thù tất tả chạy đến: “Ông xã, điện thoại di động của em, anh đang dùng à?”
Cậu thanh niên: ….
Lâm Yến Thù bước hụt suýt trượt chân, lập tức lấy lại bình tĩnh mỉm cười: “Ừ.”
Cậu thanh niên kia gửi ảnh chụp cho Lâm Yến Thù xong, vội vàng rời đi.
Lâm Yến Thù đặt tay lên bả vai Giang Ninh, vừa cười vừa hôn lên má cô, trầm giọng thì thầm: “Em vừa gọi anh là gì? Ông xã?”
Giang Ninh lưu lại ảnh, xoá tên người kia khỏi danh sách bạn bè, nhét lại di động vào tay Lâm Yến Thù, tiếp tục cúi xuống nhặt vỏ sò.
“Thằng nhóc kia vừa tỏ tình với em à?” Lâm Yến Thù hờn dỗi kéo tay Giang Ninh, đồng thời quay đầu liếc nhìn cậu thiếu niên kia. Cậu ta đã chạy mất dạng. Bình tĩnh đánh giá, tên kia mặt mày cũng không tệ, dáng người cao to, quan trọng là còn trẻ tuổi, sức xuân phơi phới. Kỳ thực anh có chút ghen tuông, anh đã không còn trẻ nữa: “Cũng cao ráo, ưa nhìn đấy.”
Giang Ninh dừng bước, nhìn anh tủm tỉm cười: “Không đẹp trai bằng anh.” Lâm Yến Thù quay đầu nhìn cô, đáy mắt trầm xuống.
Giang Ninh chân thành nói: “Mặc dù cao to, dễ nhìn đến đâu cũng không quan trọng. Chồng của em chỉ có thể là anh. Em cũng chỉ rung động với một người đàn ông tên Lâm Yến Thù thôi. Nhưng ăn ngay nói thật, so với anh cậu ta còn kém xa, từ trước đến nay em chưa gặp ai đẹp trai hơn anh cả.”
Lâm Yến Thù bế bổng Giang Ninh lên, giẫm lên cát vàng nhanh chân chạy về khách sạn, khuôn mặt không giấu nổi sự đắc ý: “Anh rất thích gout thẩm mỹ của bác sĩ Giang.”
Giang Ninh nằm trong lòng anh, ghé vào tai Lâm Yến Thù nói nhỏ: “Cho anh biết 1 bí mật, mỗi lần nhìn thấy anh, tim em đều không kìm được đập rộn ràng, chẳng thể nào tỉnh táo suy nghĩ được việc gì. Em nhìn người khác chưa bao giờ có cảm giác đó. Giống như bị bỏ bàu ấy. Em nghĩ đại khái đây là do vận mệnh đã sắp đặt không thể chống lại.”
Quả thực đối với cậu thiếu niên vừa bắt chuyện cô chẳng có cảm giác gì, phản ứng của cô hết sức bình thường như gặp mặt, nói chuyện với bao người lạ khác.
Cô còn nghi ngờ khả năng nhận biết của mình có vấn đề. Trước đây không phải không có người theo đuổi cô, nhưng dù họ theo đuổi hay thích cô cô đều không ý thức được. Gout thẩm mỹ của cô chỉ có 1. Là Lâm Yến Thù.
Còn đối mặt với người khác hoàn toàn không có cảm giác, chỉ thấy không phù hợp.
Lâm Yến Thù bật cười, đáy mắt sâu hơn: “Đúng là vận mệnh sắp đặt. Bà xã nói chí phải.”
Chỉ một câu bâng quơ của cô cũng khiến anh mê muội, mê đắm.
Anh cũng thế, mỗi lần nhìn cô tim đều bất giác loạn nhịp. Trên đời có nhiều phụ nữ như thế, nhan sắc mỗi người mỗi vẻ, nhưng thế thì có quan hệ gì với anh? Anh thích… chỉ có duy nhất cô gái này.
Người anh thích chính là người tốt nhất, với anh mà nói Giang Ninh là độc nhất vô nhị.
Trở về khách sạn, Lâm Yến Thù nhắn tin cho ba Lâm Thắng: “Ba chọn người khác thừa kế đi. Đừng nhớ thương đứa con trai này làm gì. Con chẳng có chút hứng thú gì với sản nghiệp của ba. Đối với công việc hiện tại con vô cùng hài lòng. Mong ba đừng đến quấy rầy vợ con. Cô ấy cũng không cần tiền của ba. Hôn lễ của hai đứa con chẳng liên quan gì đến ba hết. Con sẽ không mời ba, cũng không hy vọng có bất kỳ điều không vui vẻ nào trong đám cưới của mình. Mà đó chính là sự xuất hiện của ba.”
Lâm Thắng: “Không có thuốc chữa nữa rồi.” Lâm Thắng: “Rồi anh sẽ phải hối hận.”
Nói có hơi đạo đức giả, nhưng thật sự tất cả mọi gút mắc trong lòng anh lúc này phút chốc tiêu tan. Anh sẽ không hối hận, bởi căn bản anh chẳng quan tâm.
Bọn họ đều thế.
Chiếc Bentley kia là của ông nội, anh không biết trên danh nghĩa là thuộc quyền sở hữu của ba anh - Lâm Thắng. Sau khi biết được, anh lập tức trả lại, về mặt tài chính hai người hoàn toàn rạch ròi, phân minh, không có bất kỳ dây dưa, nhập nhằng nào.
Gửi tin nhắn xong anh cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm. Giống như buông xuống được một gánh nặng.
Lâm Yến Thù cũng đồng thời gửi tin nhắn cho mẹ: “Cảm ơn Chu phu nhân đã quan tâm. Con vẫn luôn biết ơn công sinh thành của mẹ. Con rất hạnh phúc, nhưng lời chúc phúc của mẹ đối với con chỉ đem lại sự buồn phiền.
Mong mẹ không xuất hiện tại lễ thành hôn của chúng con. Đây là điều tốt đẹp cuối cùng mẹ làm được cho con. Mong mẹ hiểu, và thông cảm.”
Ảnh cưới phải chụp 2 ngày mới xong so với kế hoạch ban đầu chậm hơn một ngày.
Rốt cục cũng đến bộ trang phục cuối cùng, thợ quay phim thiết kế động tác cho Giang Ninh ngồi trên vai Lâm Yến Thù. Nhưng cô lo lắng vai của anh từng bị tổn thương, sợ thương gân động cốt, ảnh hưởng đến vết thương cũ, nên đối lại thành một động tác bế bình thường hơn.
Phong cách mãnh liệt ban đầu được chuyển thành concept nhẹ nhàng, ngọt ngào hơn.
Gió dịu dàng lay động, tà váy cưới rườm rà bị gió thổi bay, khăn trùm đầu trắng muốt quấn vào cánh tay Lâm Yến Thù. Giang Ninh từ trên người anh leo xuống, vội vàng muốn tháo trang sức nặng trịnh khỏi đầu, lại bị nhóm trợ lý quay phim ngăn lại, tiếp tục chụp thêm vài tấm nữa.
Lâm Yến Thù cúi xuống hôn lên môi cô, cả hai trao nhau nụ hôn nồng cháy.
Trợ lý dựng cảnh tiến lên, định nhắc nhở hai người đổi tư thế, nhiếp ảnh gia lại ngăn lại. Bên quay chụp cũng đành bất lực, ai bảo đôi vợ chồng này ngọt ngào đến thế. Mấy thợ chụp hình cố gắng bắt từng khoảnh khắc ngọt lịm tim của hai người, cho ra những thước ảnh vô cùng thân mật.
Chụp ảnh cưới xong hai người tức tốc về Tân Thành chuẩn bị lễ cưới. Ngày thành hôn được ấn định vào mùng 1 tháng 1, ngày khởi khởi đầu một năm, cũng khởi đầu cho cuộc sống hôn nhân giữa Lâm Yến Thfu và Giang Ninh.