“Đúng! Hận không thể giết chết anh!” Hướng Thu Vân nghiến răng nghiến lợi, sau đó đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, nhanh chóng đứng lên.
Cô cũng không thèm nhìn đến Hạ Vũ Hào lảo đảo té lăn trên đất, quay đầu liền chạy lên cầu thang xoắn ốc.
“Tôi sốt rồi.” Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Vũ Hào vang lên ở sau lưng, có hơi không có sức lực hơn so với thường ngày.
Hướng Thu Vân dừng lại, cô xoay người nhìn thấy anh còn nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích: “Sốt rồi? Rất nghiêm trọng à?”.
“Ừm” Hạ Vũ Hào ngồi dậy khỏi mặt đất, cho dù là động tác đơn giản như vậy nhưng lúc này nhìn anh cũng có vẻ khá là chật vật.
Đợi trong bóng đêm lâu như vậy, Hướng Thu Vân nhìn đồ vật đã rõ ràng hơn rất nhiều. Cô nhìn thấy sắc mặt Hạ Vũ Hào rất khó chịu, hơn nữa vừa nãy khi cô tới gần anh cảm nhận được nhiệt độ trên người anh rất cao, hẳn là anh không lừa cô.
Cô mím môi đi về phía anh.
Hạ Vũ Hào nhìn cô cách anh càng ngày càng gần, khóe miệng lộ ra một độ cong khó có thể thấy rõ.
Hướng Thu Vân đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, dùng tay kiểm tra độ ấm trên đầu anh, sau đó vào lúc anh mở miệng muốn nói cái gì đó thì đột nhiên vươn tay cởi áo sơmi của anh ra.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, rơi xuống xương quai xanh tinh tế gợi cảm của Hạ Vũ Hào cùng những ngón tay chuyển động nhanh như gió của Hướng Thu Vân, ánh sáng không chút rõ ràng như vậy lại khiến cho khung cảnh này được bao phủ bởi một lớp vải sa mông lung, càng tăng thêm vẻ kiều diễm.
“Hướng Thu Vân...” Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên đưa tay siết chặt cổ tay của cô, trong mắt là một vẻ sâu thẳm, tại nơi sâu nhất như thể có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt.
Hướng Thu Vân lạnh nhạt mà liếc nhìn anh một cái, dùng sức tránh khỏi bàn tay của anh, sau đó nhanh gọn dứt khoát mà tháo được dây chuyền bằng ngọc trên cổ anh, xoay người chạy lên lầu.
Hạ Vũ Hào nhìn bóng lưng rời đi không chút do dự của cô, cài lại nút áo sơmi đàng hoàng, một tia tự giễu và cô đơn cực kỳ mỏng manh lướt qua nơi đáy mắt.
Hướng Thu Vân trở về phòng, thật cẩn thận mà đeo dây chuyền bằng ngọc lên cổ, sau đó nằm trở lại giường.
Cô tắt đèn, nhắm mắt lại, rõ ràng đã rất mệt mỏi rất buồn ngủ nhưng không biết là do quá đói bụng hay là do nguyên nhân nào khác mà cô lăn qua lộn lại ngủ không được.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Hạ Vũ Hào khoác áo khoác lên người cô, còn anh thì mặc cả chiếc áo sơ mi ướt đẫm dính sát vào người, cảm giác muốn ngủ lại ngủ không được liền tăng thêm một chút.
Cạch cạch!
Hướng Thu Vân mở đèn đầu giường lên, cô ngồi dậy, sắc mặt không được tốt mà xuống giường, đi tới cửa. Cô nhớ bình thường Hạ Vũ Hào sẽ chuẩn bị tủ thuốc cẩn thận, bên trong hẳn là sẽ có thuốc hạ sốt.