Có được câu trả lời của bên kia rồi cô ta mới nhiều lần nói lời cảm ơn với đối phương, sau đó cúp điện thoại.
Trong khoảng thời gian từ lúc khởi tố đến lúc có quyết định của tòa, anh Vũ Hào nhất định sẽ tới tìm cô ta, cô ta tin rằng cô ta có thể có được một kết quả đàm phán vừa lòng.
Buổi tối Hướng Thu Vân không ăn cơm nên đến lúc gần rạng sáng thì đói bụng chịu không nổi, nhanh chóng mặc áo ngủ đi xuống lầu muốn tìm ít đồ ăn.
Rầm!
Trong phòng khách tối tăm đột nhiên truyền đến một tiếng động của vật nặng ngã xuống đất, đồng thời truyền đến một chút tiếng rên của đàn ông.
Hướng Thu Vân hơi hơi nhíu mày lui về phía sau vài bước, cầm lấy bình hoa cắm hoa hồng, tay chân nhẹ nhàng đi về phía truyền ra tiếng động.
Người kia đã chống mặt đất loạng choạng đứng lên, ngồi xuống sô pha, hai tay anh đặt ở đầu gối, trong bóng đêm thấy không rõ khuôn mặt anh.
Hướng Thu Vân mím chặt đôi môi, hai tay giơ bình hoa lên đỉnh đầu...
“Là tôi”
Lúc này giọng nói có hơi khàn khàn của Hạ Vũ Hào vang lên.
Trong bóng đêm, ánh mắt Hướng Thu Vân tuy mờ mịt nhưng vẫn không chút do dự đập bình hoa xuống đỉnh đầu anh.
Nhưng bình hoa cũng không thể hạ xuống người Hạ Vũ Hào, anh quay đầu đi né tránh bình hoa, sau đó bắt lấy cổ tay của Hương Thu Vân kéo cô vào lòng.
Dưới tình cảnh không nhìn thấy rõ đồ vật, khứu giác và xúc giác của con người lập tức mẫn cảm hơn rất nhiều. Hướng Thu Vân bị bắt nằm ở trong lồng ngực nóng bỏng của anh, trong hô hấp tất cả đều là hơi thở của anh làm cho mỗi một tế bào trên khắp người cô đều cảm thấy không thoải mái.
“Buông tay!” Cô đè thấp giọng mà quát lên.
Hạ Vũ Hào bắt lấy cổ tay của cô, tránh thoát bình hoa trong tay cô, ném nó lên mặt đất "Choáng" một tiếng: “Biết là tôi rồi, vì sao còn nện bình hoa xuống?”
“Quán tính, không kiểm soát được” Hướng Thu Vân lạnh nhạt mà nói.
+
+
Khi anh nói chuyện, hơi thở phả ra mang theo chút nóng bỏng, thân thể cũng nóng bỏng khiến cô bỗng cảm thấy cáu kỉnh. Cô sờ đến bàn tay anh đang đặt trên eo cô, dùng sức đẩy ra.
Nhưng vừa đẩy ra được, không đợi cô đứng lên, anh liền xoay người một cái đè cô lên sô pha.
“Anh làm gì vậy?!”
Đầu của anh dựa vào trên vai Hướng Thu Vân, cánh môi không biết cố ý vô tình dừng ở trên cổ cô, khiến cả người cô nhanh chóng nổi da gà.
Cô đột nhiên trợn mắt, đôi tay chống ở trước người anh đẩy anh ra, nhưng mới vừa đẩy được một chút anh lại một lần nữa đè lên người cô, hai tay còn ra sức ôm siết lấy eo cô.
“Hận tôi đến như vậy sao?” Giọng của Hạ Vũ Hào khàn khàn,
Điều anh nói đến chính là chuyện Hướng Thu Vân muốn lấy bình hoa đập anh.