Mỹ An dọn về ở cùng Mỹ Tâm, việc ở Bách Niên cũng không hỏi đến nữa. Cô chuyên tâm tìm bằng chứng vụ việc năm xưa công ty Tâm An bị vu oan trốn thuế và làm ăn phi pháp.
“Năm đó chị cũng từng điều tra rồi nhưng rất tiếc là không đủ thời gian” - Mỹ Tâm nói - “Sau khi cha mất và em bỏ đi, chị phải loay hoay về đồng nợ khổng lồ từ công ty” “Em xin lỗi, đáng lẽ em không nên bỏ đi lúc chị cần em nhất” - Mỹ An nghĩ lại thấy bản thân thật vô dụng.
“Chị không trách em, cũng nhờ năm đó em ra đi giờ chị mới có một Mỹ An mạnh mẽ như bây giờ” - Mỹ Tâm vỗ vai cô.
“Công ty hiện tại đã đi vào hoạt động chính thức chưa chị?” “Mọi thứ ổn hết cả rồi, chị còn muốn em cùng đi xem mặt bằng để đặt trụ sở công ty - Mỹ Tâm thấy cô mấy nay đều ở nhà muốn cô cũng mình ra đường xem xét một chút.
“Được thôi, em đi cùng chị”
Trận chiến này nếu muốn đầu đến cùng thì chị em Mỹ An nhất định phải xây dựng lại được Trần gia trước đây, phải khiến công ty lớn mạnh. Từ đó thu hút lại những người cụ từng làm việc dưới trướng của cha bọn họ, quăng một mẻ lưới bắt hết.
“Chị thấy chỗ này không tệ” - Mỹ Tâm và Mỹ An đang xem xét một tòa nhà ở phía Nam thành phố - “Hiện tại chúng ta chưa đủ tài chính để đặt trụ sở ở trung tâm, nơi này tuy có chút xa nhưng giao thông tương đối thuận lợi”
“Em nhớ cha từng nói cũng muốn dời công ty ra ngoại ô, ông không thích phố thị ồn ào" - Mỹ An hồi tưởng lại không biết sao cổ họng có chút nghẹn.
Mỹ Tâm biết em gái vẫn luôn tự trách về cái chết của cha bọn họ:
“Cha thấy hai chị em ta có thể như hôm nay chắc chắn rất an lòng”
Hai người tìm gặp nhân viên môi giới, muốn thương lượng giá cả với chủ tòa nhà, nếu thuận lợi bọn họ sẽ mua trong nay mai.
“Căn nhà này đã được mua vào hai hôm trước rồi, nếu hai vị muốn mua lại nó tôi có thể đưa thông tin của người chủ mới cho hai vị”
chặt hơn:
“Em muốn mua tòa nhà này?”
“Anh biết rõ rồi còn hỏi”
“Anh thì làm sao mà biết được. Không phải em thật sự nghĩ anh cố tình mua tòa nhà này làm khó em và chị em đó chứ?” - Thanh Bách nghiến răng, dù cho bọn họ có đang mâu thuẫn thế nào cô cũng không nên nghi ngờ cách làm người của anh.
“Đâu thể có chuyện trùng hợp như thế” - Mỹ An mím môi.
“Đâu có chuyện trùng hợp như thế? Em nói hay lắm, em nghĩ tôi sẽ đối phó với em thật sao? Trần Mỹ An, em coi tôi là loại người gì?