Mỹ An còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã nhận ngay cơn thịnh nộ của Thanh Bách.
“Anh ta cuối cùng cũng đến tận nơi này tìm em rồi. Anh nhớ em chưa từng chịu giải thích với anh quan hệ với anh ta. Hôm qua em nói không cho anh đi cùng với em và đối tác, hóa ra là sợ anh phá hoại không gian riêng tư của hai người?” Mỹ An thật sự không có cơ hội chen vào lời nào:
“Đông Quân đến đây mua đất xây xưởng là thật, không phải vì em đâu”
“Đông Quân? Em gọi nghe thuận miệng thật đó” - Thanh Bách nắm chặt tay kéo cô về phía mình. !“Em giấu anh cũng chính là vì như này, anh chưa hỏi rõ gì hết đã bắt đầu suy diễn lung tung” - Mỹ An cau mày.
“Bây giờ em nói nghe như người có lỗi là anh vậy? Nếu anh ta và em trong sạch, gọi anh ta đến công ty đi, chúng ta cùng nhau bàn bạc chuyên thu mua đất” - Thanh Bách nghiến răng.
Mỹ An mím môi, không được để hai người này gặp nhau, nhất là cái miệng thích trêu người của Đông Quân. Dù cho cô trong sạch đến đâu thì với kiểu nói chuyện đầy khói lửa của Thanh Bạch và Đông Quân thì một lát cô cũng thành tội nhân thiên cổ.
Phản ứng do dự này của Mỹ An rơi vào mắt của Thanh Bách lại càng khẳng định cho hiểu lầm của anh.
“Em thật sự không có quan hệ gì với anh ta sao, anh bắt đầu thấy khó tin rồi đó” - Thanh Bách buông tay Mỹ An ra, lạnh nhạt bước đi.
Anh ngay lập tức cho Minh Thái liên hệ với phía Thiên Quân, lấy lý do công việc mời Đông Quân tới Bách Niên một chuyến. Mỹ An day day thái dương, cô không dám tưởng tượng một lát nữa thôi nơi này sẽ xảy ra chuyện gì.
Đông Quân nhận được lời mới này, cầu còn không được nhanh chóng đến Bách Niên. Lúc Đông Quân xuất hiện, ánh mắt của anh ta và Thanh Bách chạm nhau thật sự có thể phóng ra lửa.
“Nghe danh đã lâu, cuối cùng được gặp rồi” - Cả hai đều đồng loạt nói, lịch sự bắt tay với nhau. . Ngôn Tình Sắc
Cái bắt tay này đặc biệt lâu hơn bình thường, cánh tay hai người còn nổi cả gân xanh. Nụ cười trên mặt thì vô cùng gượng gạo, nếu nói ba giây nữa bọn họ lao vào đánh nhau thì người ta còn tin chứ ở đó mà ngồi xuống bàn hợp đồng cái gì.
Đông Quân đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, anh rất muốn nhìn xem Lưu Thanh Bách rốt cuộc là người như thế nào. Là ai mà có thể khiến Mỹ An chung tình như vậy, dù anh tốn bao thời gian, tốn bao công sức cũng không khiến tâm cô xoay chuyển.
“Nếu thật sự như anh nói thì Mỹ An cũng không trở về bên cạnh tôi, cô ấy đang là phó giám đốc của Bách Niên, là
người của tôi” - Thanh Bách vươn tay kéo Mỹ An đến bên cạnh mình. Cuộc chiến này người nào bình tĩnh hơn sẽ chiến thắng, ai bùng nổ trước là người thua.
Đông Quân lắc đầu cười, nhún vai nói:
“Chẳng qua là tạm thời, tôi đến đây chính là để mang cô ấy về. Mỹ An còn nhiều chuyện ở thành phố này phải giải quyết nên tôi để cô ấy tự do một thời gian thôi. Lần cuối chúng tôi còn cãi nhau vì chuyện nên cho bé Đào đi học trường nào, không ngờ cô ấy lại giận tới mức không thèm liên lạc với tôi luôn”.
“Bé Đào?” - Thanh Bách nhướn mày hỏi Mỹ An, nghe giọng điệu của Đông Quân cử như bọn họ là một gia đình thật sự.