'Vấn đề không phải là nói hay không nói, Mỹ An vô tội, cô ây luôn biết rõ sự thật là như thế nào. Người duy nhất phải tiếp nhận chuyện này chỉ có tôi mà thôi." - Thanh Bách lại tiếp tục cười khổ.
"Vậy anh tính xử lý chuyện này ra sao? Anh có định sẽ giải quyết Linh Chi không?"
Thanh Bách lẳc đầu, trong lòng dường đã hiểu rõ: "Nếu Mỹ An muốn trả thù Linh Chi cô ấy đã làm từ lâu rồi không cần đợi đến tôi ra tay. Người cần phải chịu tội là tôi, cô ây muôn tôi biết minh đã sai lầm như thế nào, muốn tôi hiếu bản thân đã Có lỗi với Cô ấy, có ôi với đứa con của chúng tôi."
Tiến Thành không có nhiều kinh nghiệm về tình cảm, nhìn thấy Thanh Bách như vậy cũng không dám đưa ra lời khuyên gì.
"Anh cứ bình tĩnh trước đã, cô ấy yêu anh như vậy, hai người có thế hàn gắn mà."
"Tôi chính là ỷ vào tình yêu của Mỹ An mà dung tung bản thân mình. Đối lại là cậu, bị tôi đối xử tệ bạc như vậy liệu có còn muốn ở cạnh tôi nữa không?" - Thanh Bách càng nhớ tới những năm tháng qua càng thấy hận chính mình.
Hai người không ngờ Mỹ An từ đầu đã đứng ở bên ngoài, lúc cô thấy Tiến Thành bước ra từ thang máy đã lẳng lặng đi đến bên cửa phòng anh nghe CUỘC trò chuyện này.
Cô cắn môi cố ngăn không cho nước mắt chảy ra, Thanh Bách nói không sai gì hết. Tận sâu trong lòng cô đúng là có ý muốn anh cũng trải qua cảm giác dày vò như chính mình từng phải chịu. Chỉ là khi nghe anh nói mấy lời kia, Mỹ An thật sự không cầm lòng nối.!“Em nghe hết rồi."
Thanh Bách nhìn thấy cô mà cả người đông cứng lại, đồng tử anh run
lên, như chất chứa trăm vạn lời muốn nói. Tiến Thành không ngờ chuyện này lại dồn dập như vậy, cậu tự biết điều mà lùi ra ngoài, để bọn họ tự nói chuyện với nhau.
Cậu đi ngang qua phòng Minh Thái, còn dặn dò:
"Anh đừng đế ai làm phiền Thanh Bách và Mỹ An lúc này, bọn họ đang có chuyện quan trọng cần nói."
Minh Thái gật đầu, dường như
cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng ^ ^ ^
trời lời Tiến Thành nói.
Bên này Mỹ An và Thanh Bách vẫn cứ nhìn nhau như thế, Thanh Bách cảm
thấy bản thân không tư cách nói lời nào cả.
“Anh không cần tự trách đến vậy đâu."
Mỹ An nói lời này càng khiến anh thấy bản thân hèn mọn.
“Em đừng bao dung với anh, anh không đáng. Em cứ tức giận với anh đi, em mắng anh, đánh anh đều được, đừng tha thứ cho kẻ khốn nạn như anh.“ - Thanh Bách rũ mắt, không thể nhìn thẳng vào Mỹ An.
"Em đúng là chưa bỏ xuống được chuyện con của chúng ta nhưng em không hận anh đến mức này." - Mỹ An
tiến lại gần anh - “Nhất là khi em biết anh cũng vì yêu thương đứa bé mới dẫn đến những quyết định sai lầm."
“Anh hổ thẹn, anh nhận ra bản thân đã không hề trân trọng nó khi nó còn ở trong bụng em. Nến khi hay tin em sảy thai, anh mới bắt đầu thấy có lỗi, và anh đã đổ hết mọi thứ cho em." -Thanh Bách nghiến răng thừa nhận.
Mỹ An không ngăn được nước mắt rơi xuống nữa, đây là lần đầu tiên hai người chân thành chia sẻ về chuyện đứa bé bị mất.
“Chẳc con của chúng ta ở trên trời sẽ chán ghét anh lắm." - Mắt Thanh Bách cũng đỏ dần.
“Không đâu, không có đâu." - Mỹ An ôm lấy anh - “Chắc chắn nó vẫn yêu thương chúng ta, yêu thương anh."
Thanh Bách có chút không dám tiếp nhận cái ôm này của Mỹ An, tại sao cô vẫn bằng lòng chấp nhận anh sau tất cả chứ.
Mỹ An vội chạy theo nắm chặt cánh tay anh, lắc đầu nói:
“Anh buông cô ta ra đi."
Thanh Bách mạnh bạo đấy Linh Chi qua một bên, anh vừa nhìn thấy cô ta là thấy buồn nôn rồi.
Linh Chi đau đớn ôm cổ, vênh mặt lên nói ra một tin tức chấn động:
“Tôi có thai rồi."
Bàn tay đang nắm lấy Thanh Bách của Mỹ An bỗng dưng buông xuống.