Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 41: Ba tháng sau






Thoáng cái mà Tịnh Kỳ đã làm ở Thẩm thị hơn ba tháng, ngoại trừ những rắc rối trong chuyện tình cảm thì những mối quan hệ khác khá tốt đẹp, công việc cũng suôn sẻ.

Mùa hè đến rồi, tranh thủ giờ tan tầm, Jade rủ Tịnh Kỳ đi mua sắm.

Hai người cùng tới một trung tâm thương mại.

Màn hình lớn trước trung tâm đang phát đi phát lại một đoạn video, trên đó, nam nhân cao lớn trong bộ vest màu xám khoác lấy tay nữ nhân xinh đẹp trong bộ váy dài quét đất màu be, phía sau bọn họ là khung cảnh của đảo Bali thơ mộng. Đây chính là hình ảnh cắt ra từ cuộc liên hôn náo loạn Hà thành suốt nhiều ngày qua.

Thấy cảnh này, Jade thông tin thêm cho Tịnh Kỳ. “Theo như báo chí phân tích, lấy được con gái cưng của Hứa thị, Giang Khải giành được khá nhiều lợi thế trong cuộc chiến thừa kế. Sau khi tin tức về cuộc liên hôn này lộ ra, cổ phiếu của Giang thị đã tăng tới mức cao nhất trong mấy năm trở lại đây.”

Cuối cùng Jade còn cảm thán. “Đứng trước một thương vụ bạc tỷ, tình yêu cũng chỉ là hạt cát.”

Jade nói xong mới nhận ra là mình đã lỡ lời, cô nàng kéo tay Tịnh Kỳ. “Tịnh Kỳ, xin lỗi, tôi không cố ý...”

“Không sao. Tôi quên anh ta rồi.” Tịnh Kỳ cười nhạt, kéo Jade đi vào trung tâm.

Vào hè, các thương hiệu thời trang thi nhau tung những bộ sưu tập mới nhất, dưới ý kiến tư vấn của Jade, chuyến đi này, Tịnh Kỳ thu hoạch về khá nhiều món đồ. Jade thì khỏi phải nói, cô nàng là người nghiện mua sắm, thế nên không có gì lạ khi chỉ một tiếng ở trong trung tâm thương mại, cả hai tay xách nách mang đi ra.

Jade thấy Tịnh Kỳ vẫn chưa đủ vất vả, đem hết tất cả đồ của mình chuyển cho cô.

“Cầm giúp tôi một lúc, tôi đi vệ sinh.”

Tịnh Kỳ: “...” Cứ thế đứng nhìn Jade chạy đi.

Một mình Tịnh Kỳ xách hơn mười túi, còn chưa đi được vài bước thì bị một người phụ nữ đi ngược hướng đụng phải, thấy đồ đạc của Tịnh Kỳ rơi hết ra sàn nhà, bà ta vội vàng nói xin lỗi rồi giúp cô nhặt lên.

“Không sao…” Tịnh Kỳ ngẩng đầu, khuôn mặt hiền hòa của cô hiện rõ dưới ánh đèn trong trung tâm. Người phụ nữ bỗng ngơ ngác nhìn cô, rồi khóe mắt run lên, bà ta bất ngờ ôm lấy Tịnh Kỳ.

“Con gái, con gái…”

Hành động bất ngờ này khiến Tịnh Kỳ hoảng hốt, cô lùi lại một bước, đẩy bà ta ra.

“Bà nhầm rồi!”

“Không…” Nước mắt rỉ xuống trên khuôn mặt nhăn nheo của Dương Dung, già nua nghèo khó khiến bà ta thay đổi rất nhiều, bà ta nghĩ có lẽ vì vậy mà con gái không nhận ra mình.

“Thư Tình, mẹ đây, mẹ đây. Mẹ xin lỗi…”

Bà ta vừa cầm lấy áo Tịnh Kỳ vừa khóc lóc rất thảm thương, trung tâm thương mại đông người, chẳng mấy chốc mà mọi người bị chú ý tới đây.

Tịnh Kỳ vẫn cố giải thích trong khó xử. “Không bà nhận nhầm người rồi, tôi không phải là con gái bà.”

Lúc này thì Jade cũng đi vệ sinh ra, bắt gặp cảnh này thì chạy tới hỏi. “Có chuyện gì thế?”

Tịnh Kỳ giải thích ngắn gọn.

Jade nhíu mày nhìn người phụ nữ xa lạ này, ánh mắt thiếu sinh khí, lời nói thì lộn xộn, hành vì lại bất thường.

“Tịnh Kỳ, có lẽ người phụ nữ này có vấn đề về tâm thần. Kệ, chúng ta đi thôi. Muộn rồi.”

Jade kéo Tịnh Kỳ đi, song cô cứ chần chừ, nhìn bộ dạng người phụ nữ này, có phần không yên tâm.

Jade đang rất vội, cô nàng gọi ngay cho bảo vệ, sau đó có hai người đàn ông chạy tới, bọn họ lôi Dương Dung đi.

Kể cả khi bị thô bạo lôi đi, trong miệng Dương Dung vẫn vẫn lẩm bẩm hai chữ con gái từ đầu đến cuối. Ánh mắt đau đớn nhìn theo bóng Tịnh Kỳ đi khuất.

Nửa tiếng sau, Thư Di chạy tới, cô ta cáu tiết, sau khi lôi Dương Dung về phòng trọ chật hẹp thì không tiếc lời mắng bà ta.

“Bà điếc à! Tôi nói bà ở nhà mà!”

“Tôi đã thấy con gái!” Dương Dung ngồi thẫn thờ ở một góc, vẫn lặp đi lặp lại một câu này, xen lẫn giữa tiếng chửi bới của Thư Di.

Nhìn bà ta thế này, Thư Di lại càng điên tiết, cô ta nghiến răng.

“Đúng là của nợ!”

Nói rồi, cô ta dùng chân đá vào đầu gối của Dương Dung.

“Còn ngồi đó, không đi nấu cơm đi!”

Dương Dung không quan tâm, vẫn ngồi im như một bức tượng, hai chữ ‘con gái’ vẫn lặp đi lặp lại không chịu dừng.

“Mẹ kiếp!” Thư Di ném túi xách lên bàn. “Người nuôi tôi là bà chứ không phải cái đứa đã chết đó!”

Mặt bàn rung mạnh làm những lọ mỹ phẩm xếp đầy nghiêng ngả, Thư Di cầm một thỏi sỏi thoa lên môi, được một nửa cô ta lại ghét bỏ ném nó xuống.

Một người quen dùng hàng cao cấp nay phải xài những loại rẻ tiền, không chấp nhận nổi.

Nhưng thực tế hiện tại thì cô ta lấy đâu ra tiền để ăn chơi xa xỉ, đến tiền duy trì cuộc sống cũng phải nằm xuống mới có được. Nghĩ đến đây, ngón tay Thư Di càng siết mạnh vào lòng bàn tay, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo vì hận thù.

Trước khi ra cửa, cô ta hừ một tiếng.

“Hôm nay bà nhịn đói cho tôi.”

Cánh cửa ọp ẹp bị Thư Di đóng sập lại, che khuất giọt nước mắt lăn dài trên gò má khắc khổ của Dương Dung.



Từ ngày chuyển sang nhà mới, việc đưa đón Alice cũng thuận tiện hơn. Nhà mới nằm giữa trường và Thẩm thị, khiến Tịnh Kỳ tiết kiệm được không ít thời gian, Alice cũng không phải đợi mẹ quá lâu nữa.

Lúc chiều, Tịnh Kỳ cũng mua không ít đồ cho Alice, nghĩ tới khuôn mặt vui vẻ của con bé, bước chân càng thêm nhanh.

Tới trước cổng, không thấy Alice đâu, Tịnh Kỳ nhìn quanh, vẫn không thấy trong số những đứa trẻ đang đứng đợi có con gái của mình.

Alice đâu rồi?

“Alice…” Tịnh Kỳ vừa gọi con bé một tiếng thì khựng lại, cô đã nhìn thấy con bé ở cửa hàng đồ ăn nhanh phía đối diện.

Alice rất ngoan, nó sao dám tự tiện đi lung tung, nếu không phải có người dạy hư nó. Tịnh Kỳ nhìn người đàn ông với dáng người chuẩn chẳng khác gì người mẫu đang đứng bên cạnh nó, tức đến giậm chân.

Tịnh Kỳ băng qua đường, gọi lớn: “Thẩm Thiều Đình!”

Thanh âm tức giận này khiến Thẩm Thiều Đình ngừng động tác gọi đồ lại, đưa mắt nhìn ra cửa.

Bắt gặp dáng vẻ bừng bừng lửa giận của Tịnh Kỳ, không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ.

Alice nhìn Thẩm Thiều Đình, lại quay sang nhìn mẹ mình, hai mắt mở to ngơ ngác, cái miệng đang ngậm kẹo mút phồng lên.

Nhìn cái dáng vẻ ngây thơ vô tội này của con bé, Tịnh Kỳ muốn mắng cũng không mắng nổi, thế nên, đem trút hết nó lên kẻ khơi mào ra chuyện này.

“Gà rán, khoai tây chiên?” Tịnh Kỳ nhìn những món ăn trong thực đơn, cảm thấy mắng thế này vẫn còn quá nhẹ với Thẩm Thiều Đình.

Thẩm Thiều Đình giải thích: “Alice thích ăn, tôi chỉ muốn làm con bé vui.”

Tịnh Kỳ: “Ai cần anh! Con gái tôi, tự tôi lo được!”

Nói rồi, cô cầm tay Alice, dẫn con bé ra khỏi cái nơi mà mình nghĩ toàn là thức ăn độc hại.

“Alice về! Mẹ sẽ làm đồ ăn cho con!”

Alice tiếc nuối nhìn những món đồ ăn trên bàn, song nó không dám cãi mẹ, chỉ có thể đem khuôn mặt phụng phịu ra phản đối một cách yếu ớt.

Chứng kiến cảnh này, Thẩm Thiều Đình thấy xót thay cho Alice, song là bố con bé nhưng hắn đâu có quyền lên tiếng. Thân phận của hắn còn chưa có được công nhận.

Đã ba tháng trôi qua, chuyện tình cảm vẫn chưa tiến triển được gì nhiều. Mặc dù Tịnh Kỳ đã chia tay Giang Khải, nhưng cô vẫn còn xa cách với hắn.

Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Thiều Đình lại buồn bực, hắn đi theo mẹ con Tịnh Kỳ.

“Tịnh Kỳ”

“Chuyện gì?”

“Tôi…” Thẩm Thiều Đình bỗng ấp úng, cao ngạo như hắn, cảm thấy rất mất mặt khi phải viện cớ như thế này. “Tôi vừa xuống máy bay, chưa ăn gì cả.”

Tịnh Kỳ: “Đó là chuyện của anh.”

Thẩm Thiều Đình lờ đi dáng vẻ lạnh nhạt của Tịnh Kỳ, mắt không thấy, tâm không phiền, tiếp tục nói tiếp: “Mời tôi ăn bữa cơm được không?”

“Mời?” Tịnh Kỳ cười, định mở miệng châm chọc Thẩm Thiều Đình một câu thì đã thấy hắn ngồi xuống bên cạnh Alice.

“Alice mời chú về nhà ăn cơm được không?”

Alice mím môi, đây là vấn đề không nằm trong phạm trù quyết định của cô bé, thế nên, cô bé đưa mắt nhìn Tịnh Kỳ.

Ý tứ ‘chú hỏi mẹ cháu ấy’.

Thẩm Thiều Đình: “Không lẽ mời cấp trên của em ăn một bữa cũng không được?”

“Vì cấp trên là anh nên mới phải lo lắng.” Tịnh Kỳ cầm lấy tay Alice, tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Thiều Đình vẫn mặt dày đi theo, cứ như không xin ăn ké được một bữa thì không chịu buông tha vậy.

Tịnh Kỳ cạn ngôn với cái bản mặt dày hơn tường thành của hắn, cuối cùng mặc kệ.

Về đến nhà, Tịnh Kỳ nói với dì Vân, người đang dọn dẹp ở phòng khách.

“Hôm nay để tôi làm đồ ăn cho Alice, dì về sớm một bữa đi.”

“Cảm ơn cô.” Dì Vân đứng dậy, định nhắc nhở Tịnh Kỳ một chút về chuyện khẩu vị của Alice thì thấy Thẩm Thiều Đình đứng sau, liền chuyển sang tò mò. “Cô Tịnh, đây là…”

“Một người bạn của tôi.”

“À…” Dì Vân ẩn ý cười, tỏ vẻ đã hiểu, Tịnh Kỳ cũng lười để ý, cô dẫn Thẩm Thiều Đình vào nhà.

Dì Vân lướt qua Thẩm Thiều Đình, không quên đánh giá người đàn ông vừa mới xuất hiện, cánh cửa khép lại, song ánh mắt của bà ta thì vẫn chưa rời khỏi đó.

Thân thiết tới độ dẫn nhau về tận nhà, xem ra có nhiều chuyện mà bà ta vẫn chưa biết lắm.