Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 40: Thị phi






“Đàn ông các anh là đồ tồi!” Tịnh Kỳ vừa đấm vào ngực Thẩm Thiều Đình vừa khóc. “Loại động vật chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới!”

Cứ thỏa mãn cho dục vọng rồi lại đổ lỗi cho say.

Thẩm Thiều Đình: “...”

Hóa ra không phải là mắng hắn, nhưng vô duyên vô cớ bị đánh thay cho cái tên Giang Khải. Hắn cũng bực bội, bóp lấy vai Tịnh Kỳ, bắt cô nhìn thẳng vào hắn.

“Tôi là Thẩm Thiều Đình!”

“Xin lỗi...”

Tịnh Kỳ lúc này mới bình tĩnh lại, hai mắt cô đỏ hoe, vài vệt nước mắt còn chưa khô trên khuôn mặt nhợt nhạt.

Nhìn Tịnh Kỳ thế này, Thẩm Thiều Đình lại đau lòng thay cô. Giang Khải mới chỉ phản bội cô, Tịnh Kỳ đã khổ sở thế này. Nếu sau này cô biết hắn cũng có nhúng tay vào, xa hơn nữa là những chuyện tồi tệ mà hắn đã làm trước đây, liệu Tịnh Kỳ có tha thứ cho hắn.

“Thẩm Thiều Đình. Anh đi đi. Để tôi một mình ở đây được không?” Tịnh Kỳ ngồi sụp xuống, không muốn để hắn tiếp tục thấy bộ dạng nhếch nhác này của mình.

Nhưng Thẩm Thiều Đình bỏ ngoài tai lời của Tịnh Kỳ, vẫn đứng đó nhìn cô, trong tình hình này, sao hắn dám để cô đi được.

Thấy Thẩm Thiều Đình không chịu đi, Tịnh Kỳ cũng mặc kệ hắn, cô đi sang chỗ khác.

Thẩm Thiều Đình cũng đi theo cô.

Đi được vài bước, Tịnh Kỳ quay đầu: “Anh đừng đi theo tôi nữa được không!”

Thẩm Thiều Đình gượng gạo biện lý do: “Em đang không tỉnh táo, tôi sợ…”

“Sợ gì? Sợ tôi tự tử vì tình? Tôi đâu có điên!”

Tất nhiên là Thẩm Thiều Đình không nghĩ tới khả năng này, chỉ là hắn cứ thích đi theo cô. Một kẻ cao ngạo như hắn, không ngờ cũng có một ngày hèn mọn đến thế này.

Tịnh Kỳ chán ghét nhìn hắn. “Được rồi, nếu anh không đi thì tôi đi.”

Thẩm Thiều Đình: “...” Cứ thế đứng chôn chân nhìn Tịnh Kỳ lướt qua trước mặt hắn.



Đến tối, Tịnh Kỳ tan làm về nhà, thấy Giang Khải đứng đợi trước cửa.

Cả người anh nồng nặc mùi rượu, Tịnh Kỳ cau mày. “Anh còn tới đây làm gì nữa.”

Cô thờ ơ bước qua Giang Khải, đi tới mở cửa.

“Tịnh Kỳ, em đừng như vậy.” Giang Khải cầm lấy tay cô từ phía sau, giọng nói khổ sở. “Cho anh cơ hội sửa chữa sai lầm được không?”

“Không.” Tịnh Kỳ tuyệt tình, thanh âm cũng lạnh như băng. “Em là người cầu toàn, em không chứa chấp nổi một hạt cát.”

Tịnh Kỳ đi vào, muốn đóng cửa lại, nhưng Giang Khải nhanh hơn giữ lấy chốt cửa. Sức lực đàn ông và phụ nữ khác biệt, Tịnh Kỳ không ngăn nổi anh.

Giang Khải đi tới một bước, ôm Tịnh Kỳ vào, mặc kệ việc cô giãy giụa.

“Anh không chấp nhận chia tay!” Chờ đợi cô bốn năm, yêu nhau ngắn ngủi chưa được vài tháng, sao nói bỏ là có thể bỏ được.

“Anh điên rồi!” Tịnh Kỳ dùng hết sức đẩy Giang Khải ra, mặt đỏ bừng. “Chúng ta đã chia tay! Anh tôn trọng em một chút đi!”

“Chia tay! Chia tay!” Giang Khải bất mãn, khi việc níu kéo không thành, liền chuyển sang đổ lỗi. “Tịnh Kỳ, có phải em muốn nói nó từ lâu lắm rồi không? Em không yêu anh, em yêu Thẩm Thiều Đình, đúng không?”

Sự quy chụp ngang ngược này của anh khiến Tịnh Kỳ chán nản, cô không muốn tốn thời gian giải thích, tiếp tục đẩy anh ra.

“Đừng để em phải gọi bảo vệ lên đây.”

Giang Khải bị Tịnh Kỳ tuyệt tình đuổi đi, càng nghĩ suy đoán của mình thêm đúng. Tịnh Kỳ, chắc chắn cô đã yêu Thẩm Thiều Đình, tình cảm mấy năm của anh cũng không bằng ngày cô và Thẩm Thiều Đình gặp nhau.

Giang Khải lẩm bẩm: “Khổ một lần em còn chưa sợ? Vẫn muốn nhảy vào hố lửa thêm lần nữa?”

“Anh nói gì?” Tịnh Kỳ chưa vào nhà, cô vẫn nghe được, khó hiểu nhìn Giang Khải. Có phải còn bí mật gì mà cô chưa biết?

Giang Khải lại cười. “Không có gì cả. Anh say rồi.”

Giang Khải đứng dựa vào tường, cười nhạo cho ý nghĩ vừa mới thoáng qua của anh.

Chuyện níu kéo không thành thì thôi, sao anh lại có ý nghĩ hoang đường rằng không ăn được thì đạp đổ.



Chuyện tình yêu khiến con người ta đau lòng nhưng ngày mới thì vẫn tiếp tục, hôm nay vẫn phải làm việc.

“Tịnh Kỳ, giám đốc Hà có việc tìm cô.”

Tịnh Kỳ vội vàng đi lên phòng làm việc của giám đốc Hà, từ sau sự cố lần trước, cô vẫn còn đôi chút cảm giác lo lắng với nơi này.

“Giám đốc gọi em có chuyện gì không?”

“Cô ngồi xuống đi.” giám đốc Hà đi tới sofa, Tịnh Kỳ cũng thuận theo ngồi xuống phía đối diện.

“Kịch bản mới tôi xem qua rồi. Ổn, còn một vài chỗ nhỏ cần chỉnh sửa tôi đã đánh dấu vào. Cô cứ theo đó mà sửa lại.”

“Vâng ạ.” Tịnh Kỳ thở phào một hơi. Cô nhìn giám đốc Hà, cảm giác bà gọi cô tới không phải chỉ vì mỗi chuyện này.

Giám đốc Hà cũng không để Tịnh Kỳ phải đoán mò, bà tiếp tục. “Chuyện kịch bản lần trước đã điều tra được rồi.”

“Tịnh Kỳ, đây cũng là bài học cho cô. Kể cả ở trong phòng làm việc thì chuyện bảo mật lúc nào cũng phải gắt gao.”

“Em biết ạ...” Tịnh Kỳ cắn môi, chuyện này cô biết cũng là một phần lỗi của mình, chỉ có thể im lặng nghe giáo huấn.

“Người đứng sau chuyện này là Linh San phòng cô.”

“Linh San? Tại sao?” Trong đầu Tịnh Kỳ thoáng qua một mái tóc vàng hoe, vào làm ở Thẩm thị cũng sắp được một tháng, cô tự nhận mình sống khá ẩn dật, không tham gia vào thị phi, cũng không gây thù chuốc oán với ai cả.

“Cái này…” giám đốc Hà thở dài. “Có lẽ cô nên về hỏi cô ấy.”



Sau khi rời khỏi phòng làm việc của giám đốc Hà, Tịnh Kỳ đem tư liệu xuống tìm Linh San đối chất.

Trên đó mọi thông tin từ địa chỉ IP cho đến tài khoản nặc danh của Linh San đều có đủ, cô ta không thể chối cãi.

“Tại sao?” Tịnh Kỳ ném tập tài liệu xuống bàn, âm thanh này không chỉ khiến Linh San giật mình mà cũng khiến cả phòng kinh động, đổ dồn mắt về nhìn hai người.

“Cô nói gì, tôi không hiểu.” Linh San chết tới nơi rồi vẫn còn mạnh miệng.

“Giám đốc Hà đã điều tra ra được hết rồi, cô cứ xem đi thì biết.”

“Cô…” Linh San cầm nó lên, khi thấy mọi thông tin về cô ta đều được vạch trần từng tí một, hoảng hốt tới mức không thể nói được một lời.

“Sao có thể?”

Cô ta đơn giản là chỉ muốn chơi Tịnh Kỳ một vố để Tịnh Kỳ biết thân biết phận bớt huênh hoang. Đến lúc đó, cấp trên sẽ khiển trách Tịnh Kỳ chứ ai hơi đâu bỏ công sức tiền của ra đi tìm hung thủ. Dù sao thì đối với cái nghề đặc thù này, việc trùng lặp ý tưởng là không thể tránh được.

Tịnh Kỳ không cho cô ta cơ hội bào chữa nào.“Giờ cô còn biện minh gì nữa? Linh San? Tại sao?”

“Tại sao à?” Linh San bật dậy, đến nước này rồi thì còn nhẫn nhịn gì nữa. “Vì tôi chướng mắt đấy! Một đứa không bằng cấp chỉ dựa vào vốn tự có như cô lại dám đứng ngang hàng với chúng tôi!”

“Cô…”

“Còn không đúng nữa? Ai mà chả biết cô và Trần quản lý thông đồng với nhau.”

‘Bốp!’ Một cái tát giáng xuống má của Linh San. “Cô đã chơi xấu tôi còn dám đặt điều!”

Linh San ôm má, không tin nổi là Tịnh Kỳ dám đánh mình.

Cô ta xô ngã Tịnh Kỳ, nắm lấy tóc cô, những lời bẩn thỉu vẫn tiếp tục tuôn ra.

“Con phò này! Mày dám đánh tao.”

Tịnh Kỳ tức điên, cô chưa gặp ai trơ trẽn thế này, cái gì gọi là hình tượng cũng vứt hết. Cô ngồi dậy, cũng nắm lấy tóc cô ta.

Văn phòng bỗng chốc trở thành chiến trường của hai người phụ nữ.

Đến nước này thì mọi người không thể ngồi yên xem trò vui được nữa, lao tới tách hai người ra.

Nhưng chẳng có tác dụng, tay Tịnh Kỳ vẫn níu chặt lấy tóc Linh San còn móng tay cô ta thì vẫn siết chặt lấy cổ áo Tịnh Kỳ. Phụ nữ đánh nhau, cũng chỉ có mấy chiêu nắm tóc xé áo.

Giữa lúc mọi người đang cố gắng tách cả hai ra thì một âm thanh vang lên: “Xảy ra chuyện gì thế này!”

Người đứng ở cửa là Thẩm Thiều Đình, hôm nay như mọi bận, hắn muốn lượn qua xem Tịnh Kỳ một chút, không ngờ vừa đi tới lại thấy cảnh đánh nhau, không những thế nhân vật chính còn là Tịnh Kỳ.

Boss lớn đã xuất hiện thì còn đánh gì nữa, Tịnh Kỳ ôm cổ áo đã bị giật một nút, Linh San cào cào mái tóc, muốn lên tiếng trước.

Song không đợi cho cô ta kịp mở miệng, Thẩm Thiều Đình đã hỏi: “Tịnh Kỳ, có chuyện gì?”

“Đánh kẻ đã đâm sau lưng tôi!”

Tịnh Kỳ vẫn chưa thôi phẫn nộ, ánh mắt bắn ra lửa nhìn về Linh San.

Nghe mấy lời này, lại cộng thêm ánh mắt uất ức của Tịnh Kỳ phụ họa, việc Thẩm Thiều Đình muốn làm đầu tiên chính là cho Linh San một cái tát rồi đuổi thẳng cổ cô ta đi. Nhưng hắn thừa biết, làm thế Tịnh Kỳ càng bài xích hắn, đành tiếp tục tỏ ra công tâm mà hỏi.

“Chuyện là như thế nào? Nói rõ ra đi.”

Tịnh Kỳ không giấu diếm chút gì, đem những gì Linh San làm với cô nói rõ ràng hết ra.

Những người vây xem giờ mới biết được căn nguyên câu chuyện, ai nấy đều đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Linh San.

Linh San bị vô số ánh nhìn chĩa vào thì thẹn quá hóa giận, cô ta lu loa lên.

“Tôi sai thật nhưng Tịnh Kỳ cũng tốt đẹp gì cho cam. Từ bao giờ mà mọi người lại đồng tình với một đứa tiểu tam thế.”

“Linh San, cô có im đi không.” Tịnh Kỳ lao lên, muốn cho cô ta thêm cái tát nữa song lại bị một đồng nghiệp giữ lại.

Linh San lườm cô, giọng mỉa mai. “Còn già mồm! Cái nhà ở Nam An không phải là ông ta mua cho cô à! Hay là đợi vợ ông ta tới đây cào nát mặt cô thì cô mới im.”

Linh San nói thế vẫn chưa đủ, cô ta lại nhìn Thẩm Thiều Đình. “Thẩm tổng, anh cũng nên đuổi cô ta đi, một nhân viên như vậy trước sau gì cũng đem điều tiếng tới cho Thẩm thị.”

“À…” Thẩm Thiều Đình bây giờ mới hiểu ra thị phi của Tịnh Kỳ đến từ đâu. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, không nói không rằng, hắn cầm điện thoại gọi cho giám đốc bộ phận nhân sự.

Thẩm Thiều Đình chán ghét việc đôi co với phụ nữ, thế nên. “Giám đốc Lưu, ông xuống đây một chuyến...”

Giám đốc Lưu đi xuống, đưa quyết định nghỉ việc trong sự ngỡ ngàng của Linh San.

Đến khi bị đuổi ra khỏi Thẩm thị, Linh San vẫn không biết cô ta tính toán sai ở đâu, mãi sau này khi có nhiều chuyện ồn ào xảy ra, cô ta mới hiểu.

Thì ra mấy trò vặt của mình chỉ bắt nạt được người thường, nó không bao gồm người được Thẩm Thiều Đình theo đuổi.