Mỗi Ngày Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đều Bị Cưỡng Ép

Chương 7




7: Cứu người bị phát hiện, trước đêm mưa bão.

Tính sai rồi.

Dù đầu đầy máu, cũng bởi mất quá nhiều máu mà lạnh cóng cả người, Thịnh Ngọc Hàn vẫn có thể cười tự giễu bản thân.

Thịnh Ngọc Hàn là nam chính trong quyển sách này.

Hắn mày kiếm mắt phượng, dáng người cao dài, ngũ quan sáng rọi, hắn thực anh tuấn, luôn có một loại kiêu ngạo tiêu soái bao quanh.

Hắn nhận lệnh Tề Kha Dư mà đi tìm một người tên Lạc Vân Đường, Tề Kha Dư là con trai độc nhất của Tề gia, nhưng không hiểu sao lại không chịu kế thừa gia nghiệp mà chạy đi mở một tiệm hoa, thế nhưng thù lao khá lớn, hắn cũng không ngại nhận mối làm ăn này.

Ngờ đâu hắn vậy mà thất thủ.

Đó quả thực là tên điên, nếu bị xuống tay nặng hơn, hắn sẽ thật sự bị giết chết.

Mất máu quá nhiều, đầu Thịnh Ngọc Hàn có chút mông lung, nhưng vẫn nhận ra có người đang tới, hắn đưa mắt lên, đó là một thanh niên xinh đẹp người đầy vết ân ái.

Làn da trắng nõn ấy tràn ngập vệt đỏ, Tần Khanh không cho phép anh mặc quần nhỏ, chỉ có thể mặc một chiếc áo sơ mi to rộng gắng lắm mới che được mông.

Tần Khanh yêu nhất khi Lạc Vân Đường ngồi trên cổ hắn, để hai chân anh kẹp lấy đầu hắn.

Ngồi trước hay sau đều không vấn đề, bởi không mặc quần, thanh niên sẽ phải bất đắc dĩ mà cọ sát da thịt với hắn. Ngồi đằng sau, hắn sẽ ma sát cổ mình với hậu huyệt của thanh niên, khiến dâm dịch của anh chảy đầy cổ. Ngồi phía trước, Tần Khanh có thể ôm chặt lấy mông anh, cẩn thận liếm láp từng chỗ một nơi tư mật của anh, dù là dương v*t hay hậu huyệt, đều bị hắn liếm mút qua không dưới trăm lần.

Dẫu sao trong mấy ngày ngắn ngủi này, phía dưới của anh rất nhanh đã bị Tần Khanh chơi đến hỏng.

Thật sự nếu không trốn đi, Lạc Vân Đường sẽ phát điên mất.

Bên đùi lõa thể chỉ tràn ngập dấu hôn, phàm chỉ là mớ thịt trên người thì sẽ bị hắn ta chạm qua, đầu ngực anh cũng bị mút đến sưng tấy, có mặc áo đi nữa vẫn thấy được hai điểm đỏ hồng lấp ló.

Nhưng anh lại cố tình là một người ôn nhuận như ngọc, trong khí chất ôn hòa ấy lại luôn chứa một tia xa cách, ấy vậy mà hiện giờ lại bị nhuộm bởi sắc phong tình quyến rũ.

Thịnh Ngọc Hàn không chớp mắt nhìn anh.

Thân thể hắn đang ngày càng xuống dốc, ý thức thế mà lại càng thêm thanh tỉnh.

Đây là người Tề Kha Dư muốn tìm?

Thật xinh đẹp...

Kỳ thật hắn vốn không định nhận lệnh này, khi ấy tra qua, bối cảnh của tên kia quá hùng hậu, khả năng mệnh lệnh này có thể khiến hắn toi mạng cực cao.

Nhưng khi nhận được ảnh chụp của thanh niên từ tay Tề Kha Dư, hắn liền thay đổi chủ ý.

Nói đến nực cười, hắn vậy mà yêu một người chỉ bằng một bức ảnh.

Sau khi chứng kiến ảnh của thanh niên, trong hắn điên cuồng nhảy lên, tim như đã không còn của mình.

Huống chi là nhìn thấy tấm chân tình ngay trước mắt.

Thịnh Ngọc Hàn nghe thấy bản thân nói "Cậu là vợ của tên điên kia?"

Vì bị thương, thanh âm của hắn hơi suy yếu, nhưng từng chữ được phát âm rõ ràng, đều đều mà đi đến bên tai Lạc Vân Đường.

"Tại sao cậu lại muốn làm vợ của tên điên đó chứ?"

"Cậu làm vợ hắn, còn không bằng trở thành người của tôi."

Tề Kha Dư không cung cấp cho hắn tin tức của thanh niên, hệt một gã bảo thủ, giữ chặt thông tin của thanh niên, ngay cả bức ảnh kia cũng là vì muốn tìm người mà bất đắc dĩ đưa ra, bởi vậy khi Thịnh Ngọc Hàn nhìn qua một Lạc Vân Đường trên người đầy dấu hôn trước mắt, hắn liền cho rằng thanh niên là người bên gối Tần Khanh.

Thịnh Ngọc Hàn đang nghiêm túc tự hỏi làm thế nào đem vợ người khác thành của mình.

Tuy là lần đầu, nhưng phía dưới của hắn khá lớn, khẳng định có thể đâm đến nơi sâu nhất của thanh niên, hơn nữa so tuổi tác với lão điên kia, khẳng định hắn có thể sống lâu hơn, có thể làm cho vợ hạnh phúc.

Thể lực hắn xác thực không tồi, nhưng hiện tại lại không thể so được.

Vừa nghĩ đến, Thịnh Ngọc Hàn liền hộc ra một ngụm máu.

Lạc Vân Đường nhìn mặt đất đầy máu cùng sắc mặt trắng bạch của Thịnh Ngọc Hàn, anh hoang mang mà tìm cách cởi bỏ xiềng xích trên người nam nhân.

"Anh đừng nói chuyện, tôi giúp anh trốn."

"Không cần." Thịnh Ngọc Hàn nói, "Trốn không thoát."

Hiện tại chạy không nổi, này chỉ là bẫy của gã điên đó.

".... Cái gì?" Lạc Vân Đường sửng sốt, ngơ ngác nhìn nam nhân.

Cửa tầng hầm đột nhiên "Kẽo kẹt" tiếng mở.

"Vợ à, em muốn chạy đi cùng tên này sao?"

Âm thanh từng nỉ non bao lời yêu bên tai Lạc Vân Đường vang lên.

Lần này lại khiến Lạc Vân Đường như bước vào hầm băng lạnh toát.

Gương mặt tinh xảo xinh đẹp trắng bệch, đầu ngón tay không kiểm soát được mà run lẩy bẩy.

Tần Khanh từng bước đi đến trước mắt Lạc Vân Đường, ôm chặt lấy anh, trìu mến mà vuốt ve mặt anh.

Lạc Vân Đường đứng quan sát ở tầng trệt hắn đã để ý đến.

Bé ngoan Đường Đường vẫn luôn ngây thơ như vậy, nào có thể che giấu được tầm mắt của bản thân chứ.

Tần Khanh một bên cảm thấy bà xã thật đáng yêu, một bên gắng ngăn cản bạo ngược trong thâm tâm.

Cái tên đáng chết này vẫn luôn điều tra tung tích của vợ hắn mấy ngày nay, thậm chí còn đã lên kế hoạch hoàn hảo để đem vợ hắn đi!

Vợ yêu thực quá đào hoa đi.

Chẳng qua không phải vợ sai, chỉ là bên ngoài có quá nhiều tên đàn ông chết dẫm thôi.

Tần Khanh giữ tên này lại là muốn cạy ra một vài tin tức từ miệng hắn, tận diệt mấy con ruồi bọ dám mơ ước đến vợ của mình.

Nhưng vợ hắn lại có thể nhân lúc hắn không ở đây, tới tìm đến tên chết dẫm này.

Hắn đã sớm không còn là Tần Khanh bình tĩnh lý trí trước kia, hiện tại chỉ cần là việc liên quan đến Lạc Vân Đường, hắn đã có thể nổi điên, huống chi nếu hắn chậm trước một bước của tiện nhân kia, Lạc Vân Đường sẽ bị y mang đi!

"..... A, anh à."

Ánh mắt Tần Khanh thật sự rất đáng sợ, Lạc Vân Đường nhịn không được lên tiếng.

Đây là cách gọi Tần Khanh dạy anh, mỗi khi bị chịch quá sâu, chịu không nổi, chỉ cần gọi hắn như vậy, hắn sẽ chậm một chút, ôn nhu một chút.

"..... Tôi không có, tôi không có đi theo cậu ấy.."

"Bà xã."

Tần Khanh ôm lấy eo Lạc Vân Đường, bế anh lên, các ngón tay vói vào hậu huyẹt mềm mại của thanh niên mà xoa bóp, khiến anh run lẩy bẩy một trận.

"Có vẻ là tôi còn quá ôn nhu với em."

"Để cho tên khốn này nhìn xem, bà xã rốt cuộc là của ai nhé?"