7: Kết thúc"Elijah......"
Lạc Vân Đường lẩm bẩm cái tên này.
Y nhíu mày: "Quản gia, định ngày hẹn với gã ta, tôi muốn thăm dò gã."
"Và, Khảm Đặc với Kerry....."
Quản gia lập tức đáp lại: "Tôi sẽ mau chóng tìm được bọn chúng ——"
Quản gia còn chưa nói xong lại đột nhiên dừng lại, ông ngẩng đầu nhìn Lạc Vân Đường: "Chủ nhân, ngài....."
Lạc Vân Đường ngẩng đầu: "Sao?"
"Khóe miệng ngài.... chảy máu."
Lạc Vân Đường nhíu mày chạm nhẹ khóe miệng, nhìn đầu ngón tay dính máu.
Bác sĩ trị liệu của y cũng đã làm qua một vài kiểm tra, y biết đây là có chuyện gì, một vài vết thương năm xưa để lại, đến bây giờ căn bản vô pháp điều trị.
Nói cách khác, y sắp chết.
Thì sao chứ.
Y không quan tâm chuyện này.
Bất kể y sống hay chết, sự nghiệp của y tên của y, đều sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi bán đảo này.
Chẳng qua,
Y sẽ không để người đắc tội mình sống tốt được.
Đại sảnh Kim bích huy hoàng, dòng người trong yến hội không ít, mọi người đều mỉm cười bắt chuyện.
Đây là kế hoạch của Lạc Vân Đường, gửi cho tên Elijah một thiệp mời.
Không bao lâu, một nam nhân một thân đồ đen đeo mặt nạ xuất hiện.
Lạc Vân Đường ngồi trên xe lăn, nâng ly với nam nhân, Lạc Vân Đường ăn mặc trang trọng, càng thêm hấp dẫn ánh nhìn, bộ suit cực kỳ tôn lên vóc dáng của y, mà ngồi trên xe lăn càng khiến y tăng thêm sự yếu đuối, loại cảm giác này gợi người khác xúc cảm muốn chiếm lấy y, muốn vì y mà điên cuồng. Lạc Vân Đường khẽ nghiêng đầu, gọn tóc mềm mại theo đó rũ xuống trán.
"Elijah?"
Nam nhân gật gật đầu.
Lạc Vân Đường cười bắt chuyện cùng hắn, thanh âm hắn ta có chút khàn, nghe qua tựa như đang che giấu cái gì.
Ban đầu đều là những chuyện vặt nhỏ, cho tới sau, sắc mặt Lạc Vân Đường đột nhiên trở nên nghiêm túc, y ý vị thâm trường mà nhìn chằm chằm nam nhân: "Elijah, nghe nói thế lực của cậu cũng không hề nhỏ?"
Hắn ta khựng lại trong chốc.
"Tham gia một yến hội, tại sao lại không bỏ mặt nạ đi?" Lạc Vân Đường tiếp tục cười cười, chẳng qua ánh mặt phá lệ sắc bén, "Mặt mũi của tôi cũng không cho sao?"
Hắn ta trầm mặc.
Bầu không khí hiện giờ như đang giương cung bạt kiếm, phần lớn trong yến hội đều là người của Lạc Vân Đường, yến hội này vốn dĩ là để đối phó với Elijah.
Thật lâu sau, Elijah hạ giọng, sát lại Lạc Vân Đường: "Thưa ngài, tôi có bệnh, không muốn ở quanh nhiều người, nếu ngài đi đến ban công cùng tôi, tôi sẽ tháo mặt nạ xuống."
Hửm?
Việc này nghe qua đã biết chính là một cái bẫy.
Nhưng nơi này đều là người của Lạc Vân Đường, Elijah lại có thể làm gì y?
Lạc Vân Đường đi theo hắn ra ban công.
"Tháo xuống đi."
Elijah vừa bước tới ban công liền xoay người kéo rèm xuống, ngăn cản tầm mắt bên ngoài.
Sau đó xoay lại, lấy mặt nạ xuống rồi trực tiếp nâng cằm Lạc Vân Đường lên hôn.
"Cái....."
Elijah hôn lên thì lập tức đưa đầu lưỡi vào, càn quét trong miệng y.
Lạc Vân Đường nhanh chóng phản ứng lại, tức giận tát hắn ta một cái, khiến mặt hắn nghiêng lệch sang một bên.
Lạc Vân Đường chuẩn bị gọi người, nhưng ánh mặt vừa chạm đến mặt nam nhân, y ngây ngẩn cả người.
"Cậu chính là Elijah!"
Không sai, nam nhân tên Elijah trước mắt, Lạc Vân Đường lại cực kỳ biết rõ, nó đã từng là con chó trung thành nhất của y —— Khảm Đặc.
Lạc Vân Đường lộ vẻ kinh ngạc khó thấy, y nhíu chặt mày, gương mặt xinh đẹp đầy u ám.
Bởi vì biểu tình Lạc Vân Đường dao động quá mức rõ ràng, Khảm Đặc rất kích động.
"Chủ nhân, tôi cuối cùng có thể có được trong mắt ngài rồi. Quả nhiên chỉ có như vậy mới có thể khiến ngài chú ý tới tôi....."
Lạc Vân Đường tối mặt: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì."
"Tôi muốn làm gì, chủ nhân không phải rất rõ sao? Tôi chỉ muốn ngài."
Lạc Vân Đường lại đột nhiên chuyển chủ đề: "Khảm Đặc, vết thương của cậu sao rồi?"
Lạc Vân Đường hỏi xong, ngẩng đầu nhìn Khảm Đặc, thấy được bi thương cùng.... Vui sướng trong mắt hắn.
Vui sướng vì được chủ nhân an ủi.
Quả nhiên.
Y đã nghĩ được cách trả thù rất hoàn hảo.
Vừa có thể diệt trừ thế lực mới xuất hiện kia, còn có thể truyền lại sự nghiệp của mình.
Đương nhiên, cũng có thể khiến Khảm Đặc đau khổ dày vò đến chết.
"Tôi không ở đây mấy ngày, trong bán đảo vậy mà đã sinh ra biết bao thế lực khác, khiến tôi buồn lắm, nếu có người giải quyết giúp tôi chuyện này thì tốt rồi."
Khảm Đặc trừng lớn mắt, đôi mắt hắn sáng lên, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Lạc Vân Đường.
Quả nhiên lực chọn của hắn rất chính xác, hắn thành lập sức mạnh của riêng mình, trở thành người có uy hiếp nhất định đối với Lạc Vân Đường, y đã thật sự đặt hắn vào trong mắt.
Hắn lấy phương thức này, khiến Lạc Vân Đường rời mắt đến hắn —— con chó chưa từng được sủng ái này.
Hiện tại lực lượng của hắn còn chưa đủ rộng, tương lai nhất định sẽ lớn mạnh đến nỗi có thể quang minh chính đại ôm chủ nhân vào ngực.
"Chủ nhân, chủ nhân để tôi, tôi sẽ rửa sạch những thế lực nhỏ con đó, chủ nhân ngài nhất định phải chờ tôi, rất nhanh tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngài giao."
Lúc này Khảm Đặc hắn, tràn đầy vui sướng trong tâm.
Không có gì so được với việc trao cho người khác ảo tưởng hạnh phúc.
Đương nhiên, cũng không có gì sánh bằng chính tay y tự phá vỡ nó.
Lạc Vân Đường tăng điều tra, đại khái qua một vài ngày đã bắt được người của Kerry.
Khi Kerry bị bắt được đang cực kỳ chật vật, vì để tránh bị bắt giữ, trên người hắn đều là vết thương.
Kerry bị ấn bả vai quỳ gối trước mặt Lạc Vân Đường.
Cho dù đã đến hoàn cảnh như vậy, ánh mắt Kerry nhìn đến đầu tiên vẫn là Lạc Vân Đường, kích động mà gọi "Vợ."
Lạc Vân Đường trực tiếp đâm một dao vào chân hắn.
Lạc Vân Đường ngồi trên xe lăn, thật ra chân Lạc Vân Đường cũng đã hồi phục đáng kể, chẳng qua y vẫn muốn ngồi trên xe trước mặt Kerry....
"Kerry, ta sắp chết."
Vốn dĩ đang vui sướng vì có thể gặp lại Lạc Vân Đường, Kerry chợt khựng lại, anh cứng đờ ngẩng đầu, nhìn nam nhân anh ngày đêm tơ tưởng.
"Kerry, chân tôi đau quá, tại sao anh lại không sớm trị liệu cho tôi chứ, hiện giờ không chỉ không thể chữa, đến mạng cũng sắp tàn."
Kerry rét run người, rõ ràng là mùa hè, lại như đang giữa một trời đông giá rét.
Cho nên.... Là mình sao?
Là bởi vì mình sao?
Chính tay hắn đẩy người yêu của mình đến bờ vực cái chết ——
Đồng tử Kerry nhạt màu rõ, hắn quỳ gối trước mặt Lạc Vân Đường khóc lớn.
"A a —— hức ư......"
Khiến cho người tự xưng là chính nghĩa mang theo loại cảm giác chịu tội, đây là trừng phạt Lạc Vân Đường dành cho hắn, nhưng y vẫn cảm thấy loại trừng phạt quá nhẹ, cho nên đã an bài một ít trừng phạt khác.
Chẳng qua Lạc Vân Đường sẽ không đoán được chính là, với cảm tình của Kerry dành cho y, trừng phạt như vậy đã là thống khổ sâu nhất của hắn.
Không bao lâu sau khi Lạc Vân Đường chết, Elijah dùng thủ đoạn cường thế cực kỳ tiếp quản bán đảo.
Nghe nói sau khi Elijah xử lý những thế lực nhỏ đó, biết được Lạc Vân Đường đã rời khỏi thế gian, trực tiếp phát điên ngay tại chỗ.
Chủ nhân của hắn.
Hi vọng của hắn mỗi khi vào sinh ra tử.
Những tưởng tượng về quan hệ tốt đẹp của hắn với chủ nhân trong tương lai ——
Tất cả đều biến mất.
Ý nghĩa tồn tại của hắn chỉ có Lạc Vân Đường.
Chính là khi Lạc Vân Đường rời đi, hy vọng của hắn cũng như vậy mà tan biến.
Khảm Đặc tựa như một cái xác không hồn, nhưng hắn không thể chết, hắn muốn giữ gìn hết thảy lưu lại của chủ nhân trên đời, sự nghiệp của chủ nhân, trang viên của chủ nhân.....
Khảm Đặc quỳ gối bên mép giường của Lạc Vân Đường, căn phòng trống rỗng, sớm đã không có nhân khí, nhưng Khảm Đặc vẫn si ngốc mà cười, hắn thân mật mà cọ khăn trải giường.
Chủ nhân......
Tôi đã bảo vệ thật tốt những gì ngài lưu lại.
Tôi có phải là con chó nghe lời ngài nhất không?
Sau đó cấp dưới cũ của Lạc Vân Đường đánh gãy chân Kerry, khiến người ta thấy kỳ quái chính là, hắn ta vốn có thời gian trị liệu, nhưng lại muốn bản thân tàn tật.
Không biết trong đám cấp dưới của Kerry, là ai đã nói, hắn ở trên đảo đã không nổi nữa, nhưng vẫn khăng khăng không chịu rời đi, một hai phải ở lại trên đảo, sinh hoạt quả thực rất thảm.
Hắn không có nơi ở, chỉ có một cái nhà kho nhỏ được tùy tiện xây dựng.
Hắn vẫn luôn nhìn về phương hướng trang viên của Lạc Vân Đường, mặc kệ trang viên này đã không còn người mà hắn muốn thấy.
______________________
TG 3: Hoàn.
Kết của tg này đúng thâm luôn ha, thụ chơi chiêu làm tui vừa edit vừa shocku