Mỗi Ngày Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đều Bị Cưỡng Ép

Chương 31




6: Chạy thoát thành công.

"Vợ yêu ngoan, ăn một chút đi."

Kerry mang đến một cái lá lớn, trên đó đều là những thứ quả hắn tìm được quanh đây.

Kerry càng nghĩ càng say mê.

Hắn cực kỳ đắm chìm ở thế giới hai người với Lạc Vân Đường.

Hắn thậm chí còn muốn buông bỏ tất cả, buông bỏ thân phận của mình, vĩnh viễn ở bên Lạc Vân Đường như vậy.

Cứ nghĩ thế, hắn đã phát tin đến cấp dưới: Hủy bỏ mọi hành động, toàn bộ rút lui.

Hắn muốn mang y rời khỏi bán đảo tội ác tày trời này, trở về quê nhà của mình, khiến y vĩnh viễn trở thành vợ yêu của mình.

Kerry ngủ rồi.

Lạc Vân Đường thử đẩy nhẹ hắn một cái, xác định hắn thật sự ngủ liền cởi bỏ dây thừng trên tay, lặng lẽ bò ra khỏi sơn động.

Dù cho thế nào chăng nữa y cũng không thể ngồi không chờ chết ở đây.

Nhưng khi y sắp chạy ra được cửa hang lại đột nhiên xuất hiện một bóng người —— vậy mà không phải là Kerry.

Y vừa ngẩng đầu, là một thanh niên lạ mặt.

Cậu ta rất thanh tú, trên mặt đều là vẻ ngây ngô, ngơ ngẩn mà nhìn vệt đỏ khắp người y, trên từng tảng da trắng nõn ấy đều là dấu hôn ái muội.

Cậu ta bất giác đỏ mặt: "A rất xin lỗi, tôi đi nhầm rồi! Tôi là tới để tìm người, không phải cố ý ——"

Nói được nửa câu, cậu thanh niên đột nhiên nhìn thấy Kerry trong hang, cậu ta mới chần chờ mở miệng:

"Sếp ơi?"

Không sai, thiếu niên là cấp dưới của Kerry, cũng là người ngoài đảo. Cậu là người mới, đối với nhiệm vụ cơ mật lần này cái biết cái không, cũng không biết Lạc Vân Đường trông như thế nào, nhiệm vụ chỉ là phụ trách một bộ phận nhỏ trong kế hoạch.

Do nhận được tin kế hoạch bị hủy, nên nhiệm vụ tiếp theo cậu nhận được là mang theo một vài cấp dưới đi đến nơi này tìm sếp.

Kerry nghe được động tĩnh, đi tới ôm lấy eo Lạc Vân Đường, rất tự nhiên ôm y vào trong ngực, thân mật mà cọ cổ y.

Cậu ta vội quay mặt không dám nhìn: "Sếp, xe chờ bên ngoài, có thể rút lui đến nơi an toàn bất cứ lúc nào."

"Làm tốt lắm."

Cậu thanh niên không biết đặt chân tay ở đâu, đành phải chạy nhanh ra ngoài, nhưng dù có chạy ra khỏi đó, trong đầu cậu ta vẫn là hình ảnh của chàng trai xinh đẹp kia, khuôn mặt anh ấy, làn da trắng nõn cùng cơ thể tràn ngập vết yêu của anh ấy.

Thanh niên thậm chí có chút tiếc nuối mà nghĩ.

Tại sao lại là người của sếp chứ.

Cậu ta ma xui quỷ khiến mà xung phong nhận làm tài xế, tuy rằng lái xe nhưng vẫn luôn ngắm nhìn nam nhân qua kính chiếu hậu.

Mà ánh mắt của sếp vẫn luôn dính trên người y.

Bọn họ có vẻ rất thân mật.

Thanh niên có hơi chua xót, cậu chịu không nổi dẫm mạnh chân ga, lấy tốc độ nhanh nhất để tới địa điểm.

"Thưa sếp, đây là nơi đóng quân của chúng ta, nghe nói Lạc Vân Đường đã biến mất, trong đảo hiện giờ đang điều động khá nhiều người tìm kiếm anh ta, chúng ta chỉ có thể tạm thời ở nơi này."

Kerry ôm Lạc Vân Đường xuống xe, bế y lên giường ngủ trong phòng.

Bắt đầu từ hôm nay, Lạc Vân Đường cứ như vậy bị Kerry giam lỏng.

Thanh niên cũng không còn nhìn thấy nam nhân. Kerry cũng từ chối đưa Lạc Vân Đường ra ngoài, cấm mọi người tới gần phòng ngủ của hắn, bởi vậy, dù cho cùng sinh hoạt ở nơi đóng quân, thanh niên cũng không thể thấy được chàng trai xinh đẹp kia.

Nhưng cậu rất muốn gặp lại y một lần.

Cứ nghĩ như vậy, thanh niên bất giác đã đi tới cửa phòng ngủ của sếp.

Có lẽ bởi vì thường ngày không có ai dám đi qua, cửa phòng ngủ còn hơi hé.

"A.... Ư...."

"Vợ ơi, vợ ơi em mềm quá....."

Bên trong phòng truyền đến âm thanh cực kỳ ái muội.

Thanh niên nghe được thì đỏ bừng mặt, nhưng chân lại như mọc rễ cắm chặt xuống đất, không thể động đậy.

Cậu ta còn cả gan thò lại gần nhìn thoáng qua trong phòng.

Trắng quá.

Một mảnh trắng nõn, dọa cậu hoảng hồn một trận.

Anh trai xinh đẹp ấy đang bị sếp ép ngồi trên người, bị giữ chặt hai tay, y có vẻ như vừa liếc qua đây, thanh niên lập tức tránh sang một bên.

Bị, bị phát hiện rồi sao?

Bởi vì sợ bị phát hiện chuyện đã làm, cho nên khi sếp không ở đây, khi cậu bị anh trai xinh đẹp ấy gọi lại, cậu lo sợ bất an cực kỳ.

Có phải đã bị phát hiện chuyện nhìn lén rồi không.....

Nhưng cậu thật không thể rời mắt.

Nội tâm cậu rối rắm, khi đi vào phòng đối diện với nam nhân thì tâm trí chính thức thành một bãi bầy nhầy.

"Thưa, thưa ngài!" Thanh niên hoảng loạn không đánh tự khai, "Rất xin lỗi! Thưa ngài, tôi chưa từng nhìn lén ngài, chưa từng nhìn thấy ngài bị thủ tịch... Nơi đó, nơi đó đều là màu hồng, chảy thật nhiều nước...."

Sắc mặt Lạc Vân Đường cực kỳ khó coi, bị Kerry giam ở đây mấy ngày, y không cách nào chạm được đến một thiết bị điện tử, vết thương trên đùi vẫn đang hồi phục, Kerry lại canh giữ phòng rất nghiêm ngặt, y căn bản không thể trốn thoát, chỉ có thể mỗi ngày mở hai chân ra, dùng lỗ sau mềm mại chứa đựng dục vọng điên cuồng của Kerry.

Mỗi ngày đầu ngực đều sưng, phía sau cũng luôn run rẩy chảy nước, trước sau đều cực kỳ nhạy cảm.

Hiện giờ nhân lúc Kerry không ở đây, y tận dụng cơ hội để xúi giục tên ngốc này làm việc cho mình, vậy mà hiện giờ tên này đang nói cái gì?!

Chẳng qua, Lạc Vân Đường nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cậu ta, đột nhiên lại nghĩ tới biện pháp trốn thoát tốt hơn.

Lạc Vân Đường cụp mắt, làm ra bộ dáng bị sỉ nhục, y gian nan mà nói được một câu: "Thật ra, tôi.... bị gã ta cưỡng ép."

"Tôi là nam nhân, vậy mà bị gã ta nhục nhã như vậy..."

"Cậu là người tốt, thả tôi đi, được không?"

Đồng tử thanh niên kịch liệt co rút lại, cậu vừa nghe được gì? Anh ấy bị cưỡng ép sao?

Sếp sao có thể làm ra việc không bằng cầm thú như vậy!

"Tôi, tôi đưa ngài đi!"

Thanh niên không do dự, trực tiếp bế Lạc Vân Đường lên, đưa thân mình mềm nhẹ của y vào trong xe của mình.

"Đường XX, cảm ơn cậu."

Lạc Vân Đường nói một nơi rất gần trang viên của mình.

Thanh niên nhập địa chỉ lên xe, nhưng khi xe bắt đầu chạy, đột nhiên cậu lại do dự.

Cậu quay đầu, ấp a ấp úng đối diện với nam nhân: "Nếu, nếu không ngài.... đi theo tôi đi."

Thanh niên đỏ bừng mặt, nói: "Bị sếp cưỡng ép hay bị tôi.... hẳn cũng không quá khác nhau. Hơn nữa, tôi sẽ không như sếp, không chịu nghe lời ngài, làm tàn nhẫn như vậy, còn khiến ngài bắn nhiều vậy mà vẫn không chịu dừng."

"Tôi sẽ thật dịu dàng, ngài nói gì tôi đều nghe, điều kiện của tôi cũng không kém, phía dưới cũng rất lớn, ngài sờ sờ sẽ biết, tôi ——"

Thanh niên trừng lớn hai mắt, lời còn chưa nói xong đã bị Lạc Vân Đường  này đâm một dao vào bụng.

Nam nhân vô tình rút dao ra, duỗi tay tìm di động trong túi cậu ta, gọi một cuộc điện thoại.

"Đường XX, đưa tôi trở về."

Thành công được cứu, bác sĩ tư nhân của Lạc Vân Đường tiến hành trị liệu, không lâu là có thể đi lại bình thường.

Lạc Vân Đường ngồi ở trên xe lăn, quản gia đưa y cùng hội báo những biến hóa trên đảo.

Ở mấy ngày y biến mất, đảo mất đi người trấn áp, các thế lực khác đã bắt đầu rục rịch, dù những việc đó đều không đáng lo, nhưng lại xuất hiện một thế lực mới hoàn toàn, bọn chúng đã phát triển rất lớn mạnh, cả Lạc Vân Đường y cũng không thể không coi trọng.

—— kẻ đứng đầu tổ chức đó là cái tên chưa từng nghe qua, Elijiah.