3: Vai ác rời đi, nam chính tới kiểm tra.Tần Khanh ổn định lại, thu hồi lý trí, không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo, đẩy nhẹ khung kính bằng kim loại, lần nữa khôi phục bộ dáng văn nhã bại hoại ban đầu.
Hắn thấy Lạc Vân Đường nhanh chân chạy đến bên tên kia, thấy tên đó đại nghịch bất đạo ôm lấy Lạc Vân Đường, ghen tỵ trong hắn bùng trướng, thiếu chút nữa lại nổi điên, ấy khi thấy sắc mặt tái nhợt của Lạc Vân Đường, lại bình tĩnh trở lại.
Là hắn doạ sợ bà xã.
Hắn hẳn là nên chầm chậm tiếp cận y.
Hắn nhìn về phía nam nhân kia, lạnh lùng mở miệng: "Anh là ai?"
"Cái đéo.. tao còn chưa hỏi mày là ai đâu! Thằng chó không biết xấu hổ, ở trong tiệm tao còn làm gì với bạn tốt của tao!?"
Nam nhân mới tới kia, chính là chủ cửa hàng bán hoa này, bằng hữu của Lạc Vân Đường, là một trong những vai chính của thế giới, hậu kì sẽ cùng nam chủ kết thành chiến tuyến đánh bại vai ác —— Tề Kha Dư.
Y lớn lên thực anh tuấn, chỉ là ngũ quan có hơi sắc bén, làn da màu lúa mạch khoẻ mạnh, gương mặt chính trực, vì đam mê rèn luyện vận động mỗi ngày, y sở hữu một thân đầy cơ bắp, dáng người cũng phá lệ cao lớn, Lạc Vân Đường vốn không thấp, bị y ôm trọn lại trông nhỏ nhỏ xinh xinh.
Mặc cho ai lần đầu tiên gặp sẽ không nghĩ y là
chủ cửa hàng bán hoa nhỏ, thậm chí, đem y so với vai ác càng giống phần tử phản xã hội, tên tội phạm giết người phóng hỏa hơn.
Chỉ là nghĩ đến bộ dáng khuôn mặt hơi hướng hung dữ này dốc lòng chăm sóc những đoá hoa kia làm người ta khó mà tưởng tượng.
Không đúng.
Có lẽ y xác thực rất thích hợp chăm sóc "hoa".
Một người bảo hộ chăm sóc một bông hoa bé nhỏ.
Mà Lạc Vân Đường chính là đoá hoa kia.
Giờ phút này y đã sắp tức giận đến nổ tung.
Y vừa thấy cái gì?!
Y thấy bạn tốt của mình bị tên khốn không biết xấu hổ kia mút đầu v* ngay trong chính cửa hàng mình.
Bộ dáng nhút nhát của Lạc Vân Đường nhéo mạnh tim y một cái.
Tề Kha Dư gắng hạ hoả, một bên xoa nhẹ lưng Lạc Vân Đường an ủi, sau đó một bước tiến lên, hướng Tấn Khanh mà vung một quyền.
Ai ngờ bị hắn ta tránh được.
Tề Kha Dư thấy không ổn, sức lực của y rất xuất sắc, thế mà tên này có thể né một cách dễ dàng. Nhìn qua thấy khá ổn trọng, ấy thế thực lực cũng không tầm thường.
Không tầm thường thì làm sao! Dù thế nào đi nữa y cũng phải đánh tên đó thành đầu heo!
Tần Khanh né đòn, sau đó lập tức phản công.
Mỗi người trong lòng đều một là ghen ghét phát điên, hai là nổi giận đùng đùng, xuống tay không màng hậu quả, toàn tâm muốn giết đối phương.
Thực lực cả hai không phân cao thấp, nhưng vẫn là Tề Kha Dư tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa bị lửa giận che mắt, sao có thế đánh thắng tên cáo già xảo quyệt Tần Khanh, cuối cùng bị hắn ta chộp lấy thời cơ, có lợi vẫn nghiêng về phía Tần Khanh.
Nắm lấy cơ hội, Tần Khanh quyết định bằng đòn cuối cùng.
Lạc Vân Đường hét thất thanh: "Dừng lại!"
Anh vội vàng chạy đến ôm lấy Tề Kha Dư.
Chứng kiến Lạc Vân Đường bảo vệ tên kia, Tần Khanh cực kỳ không vui, dục vọng giết người lần nữa nhen nhóm.
Hắn muốn giết Tề Kha Dư.
Giết tên nam nhân chướng mắt này.
Khiến tên này biến mất, khiến tên này tìm chết! Tên này dựa vào cái gì mà có được quan tâm của vợ hắn.
Nhưng khi Tần Khanh thấy được sợ hãi tại đáy mắt Lạc Vân Đường, hắn tức khắc cứng người.
Lạc Vân Đường sợ hắn.
Người sợ hắn rất nhiều, đặc biệt là những "con mồi" hắn nhắm tới, cái kinh sợ kèm khủng hoảng trong mắt chúng trước khi chết đều ngưng tụ ra thành thực thể. Hắn vừa thấy xấu xí cực kỳ, lại có thể nếm trải sung sướng.
Hắn là quái vật vô tâm vô phế, nào có thèm tồn tại cái gọi là đồng cảm.
Nhưng Lạc Vân Đường chính là khác biệt.
Lạc Vân Đường kéo hắn từ thế giới nhơ bẩn kia, khiến hắn trở lại thành người.
Thế mà hắn vẫn còn cảm xúc tự xưng "sợ hãi".
Hắn sợ Lạc Vân Đường chán ghét hắn.
Bà xã bà xã bà bã bà xã....
Làm ơn đừng sợ anh...
"Thực xin lỗi."
Đầu óc Tần Khanh loạn tùng phèo, trong đầu hắn điên cuồng tìm cái cớ, đại não hoạt động nhanh nhẹn ngày thường vào giờ khắc này lại giống như đã chết máy.
Hắn cứng đờ mở miệng.
"Thực ra tôi có bệnh, ban nãy bệnh phác tác không kiểm soát được."
"Tôi không cố ý làm như vậy với cậu."
Bất kể thế nào, hắn ta làm ra sự việc như vậy, Lạc Vân Đường chắc chắn không thể cho hắn sắc mặt tốt, nhưng hiện tại hắn cũng nghiêm túc xin lỗi, anh rất khó để phản ứng gay gắt với người nọ.
Cho nên Tề Kha Dư là người phẫn nộ hét lớn: "Cút!"
"Tôi sẽ lại đến tạ lỗi."
Tần Khanh có chút luyến tiếc, nhưng vẫn đành đẩy cửa rời đi.
Cửa "Leng keng" một tiếng, Tần Khanh đi rồi.
Trên người Tề Kha Dư vẫn còn thương tích, Lạc Vân Đường chuẩn bị đi lấy thuốc lau qua cho y: "Kha Dư, tớ đi lấy thuốc, cậu chờ tớ một chút."
Ai ngờ chưa rời được hai bước đã bị Tề Kha Dư giữ lại.
Anh quay đầu nhìn y.
Ngữ khí của Tề Kha Dư có chút cổ quái: "Thằng đó liếm ngực cậu."
Lạc Vân Đường hơi xấu hổ, "Ừ" một tiếng.
"Mút có đau không? Có sưng không? Có đỏ lên không? Hay để tớ kiểm tra cho cậu?"
"Cái này... hay là bỏ đi." Lạc Vân Đường có chút bối rối.
"Không được!" nghe thấy Lạc Vân Đường từ chối, Tề Kha Dư lại càng cứng đầu, "Tớ nhất định phải kiểm tra một chút."
Kiểm tra?!
Lạc Vân Đường trợn tròn mắt.
Tề Kha Dư có muốn nghe lại bản thân đang nói cái gì không?
Tề Kha Dư vẫn không cảm thấy y đã sai chỗ nào.
Y chỉ là muốn xem đầu ngực của bạn tốt có bị thằng khốn kia mút hỏng hay không thôi, nếu có y sẽ giúp Đường Đường xoa xoa, dùng bàn tay thô ráp của y mà an ủi. Sau đó sẽ vừa thổi vừa dỗ dành anh mà thôi.
Việc này có vấn đề chỗ nào được chứ?
Đường Đường sao lại dễ ngượng như vậy.
Y ngọt ngào nói.
"Đường Đường, ngoan, cậu là bạn tốt của tớ, tớ còn thẳng nữa, sẽ không làm gì cậu đâu, chỉ là kiểm tra cho cậu mới khiến tớ yên tâm được."
Hai từ bạn tốt.
Là "bạn tốt" trong việc một hai phải đụng đến đầu ngực của bạn mình sao?
【 Tác gia có lời muốn nói: 】Vai ác: Lý trí biến thái chó điên mất khống chế.
Nam nhị: Chó lớn khờ khạo giả bộ thẳng.
Nam chính: Chó hư si hán làm bộ chính trực.
Đường Đường: Bị đám cún kia ép cầm dây xích.