2: Bị vai ác liếm đầu v*, nam chính tới giải cứu.Lạc Vân Đường thuộc thành viên cục Xuyên nhanh, nhiệm vụ là sắm vai các nhân vật pháo hôi trong mọi loại thế giới.
Ở thế giới này, anh là người qua đường vô tội bị vai ác giết hại.
Lẽ ra anh sẽ gặp mặt đại vai ác này vào tháng sau, bị hắn ta coi là mục tiêu giết hại mới, đến lúc đó anh có thể dựa vào mục che chắn cảm giác đau rồi thành công hoàn thành nhiệm vụ "đi đời" thoát ly thế giới này.
Mà không phải hiện tại.
Dẫu sao cũng không phải vấn đề lớn.
Không biết vì sao, mỗi khi Lạc Vân Đường công tác ở thế giới mới đều sẽ xuất hiện lệch lạc có lớn có bé.
Tại tiểu thuyết đỉnh lưu vô cp văn, đóng vai tiểu đệ pháo hôi thay nam chủ hứng chịu đòn công kích của đối thủ mà hy sinh, kết quả sau khi chết nam chủ vững tâm nhất quyết không sát sinh lại đồ sát toàn bộ tiểu thế giới, sau cũng tự sát tuẫn tình.
Hoặc trong tiểu thuyết hào môn cẩu huyết văn, anh làm nhiệm vụ ỷ gia thế mà ức hiếp nam chủ, coi vai ác như thằng đệ mà sai, thường xuyên chèn ép nam chính 2, thành ra bị cả nam chủ, vai ác và nam nhị liên thủ cầm tù.
____________
Anh rất nghi ngờ mình hoàn thành nhiệm vụ sai chỗ nào.
Chẳng qua chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể đạt được tích phân, dù cốt truyện đi sai hướng và cũng không sao.
Tần Khanh hoàn toàn không khống chế được dục vọng nữa rồi.
Thật xinh đẹp.
Đầu ngực bà xã đẹp đến vậy, còn cố ý lộ ra cho hắn xem, còn không phải muốn ông xã liếm mút sao?
Vợ yêu sao có thể dâm như thế.
Bảo bối dâm của hắn, cũng là bà xã dâm của hắn.
Thời điểm này, Tần Khanh không khác gì tên điên, hưng phấn đến đỏ bừng mắt.
Hắn xác thật vốn đã điên, nào có người bình thường sẽ coi người lần đầu gặp là bà xã của mình. Còn âm thầm quấy rối người ta trong tầm thức nữa.
Đột nhiên Tần Khanh đẩy mạnh thanh niên vào tường, gấp gáp vén áo Lạc Vân Đường lên, vội vàng cúi đầu chen vào.
"A, tiên sinh anh đang làm gì vậy?!"
Lạc Vân Đường bị Tần Khanh đột ngột đẩy lên tường, căn bản không phản ứng kịp, anh có hơi hoảng, muốn đẩy Tần Khanh ra.
Bỗng, có một vật ẩm ướt chạm nhẹ đầu ngực anh một cái.
Đây..
Lạc Vân Đường trừng lớn hai mắt.
Người này là đang liếm đầu ngực mình sao?!
Sao lại như vậy?
Trước giờ Lạc Vân Đường chưa bao giờ gặp một người như thế, anh ôn hoà đối nhân xử thế, hầu hết đều gặp người dịu dàng đối đãi lại anh, dần tạo nên tính cách thiện lương mềm mại, đối với hết thảy mọi việc đều có mong tưởng tốt đẹp.
Thế nhưng hiện tại lại đang bị một người xa lạ ấn lên tường liếm đầu ngực.
Hắn ta vừa liếm vừa mút, y như ma đói lần đầu thẩm được mỹ vị tuyệt hảo.
Lạc Vân Đường gắng sức đẩy hắn, thế nhưng đầu Tần Khanh như được khắc bằng đá thạch cao, không chút sức mẻ.
Tần Khanh thậm chí còn bất mãn hành động phản kháng của thanh niên, trừng phạt anh mà hút mạnh hơn chút, hại thanh niên run lẩy bẩy một trận.
Thật mềm, đầu v* của bà xã Đường Đường thật mềm.
Tần Khanh híp mắt.
Loại cảm giác này so với khi giết người tuyệt đối không thể so bằng.... Không, phải nói, sự việc liếm mút vợ tốt đẹp như vậy, bất luận là đem ra so sánh đều không bằng.
Tần Khanh hoàn toàn đắm chìm, hắn vừa dùng đầu lưỡi liếm láp, vừa dùng răng nghiến chặt đầu ngực của thanh niên.
Ôn nhu, nhưng cũng đầy tra tấn.
Lạc Vân Đường run rẩy, miệng khẽ nhếch, anh hơi ngẩng đầu muốn né tránh, lại lộ ra cần cổ trắng nõn.
Như vậy khiến anh càng đẹp, càng giống con sơn dương vô tội bị đem đi hiến tế.
Nếu lúc này có người đi ngang qua cửa hàng là có thể qua vách cửa sổ trong suốt, nhìn thấy thanh niên xinh đẹp bị một nam nhân cao lớn ấn lên tường, đầu của hắn ta vùi vào áo thanh niên, tuy không thấy rõ hắn đang làm gì bên trong, chẳng qua vẫn là một cảnh tượng phá lệ kiều diễm.
Việc này cũng quá sắc tình đi.
"Biến thái!"
Lạc Vân Đường chịu không nổi, anh dùng hết sức đẩy Tần Khanh đi, đương sự vẫn đang đắm chìm trong ảo mộng hạnh phúc, nhất thời không kịp chuẩn bị, thế mà bị Lạc Vân Đường đẩy đi.
Lạc Vân Đường tranh thủ thời cơ, nhanh chóng chạy về hướng cửa ra vào, tay vừa chạm được vào then cửa, lại bị bàn tay to lớn của Tần Khanh bắt lấy, không màng cự tuyệt lần nữa ôm đi, ấn lên tường tiếp tục sự việc dang dở.
"Ư... biến thái, cút đi!"
Lạc Vân Đường gắng sức nắm tóc hắn kéo đi, nỗ lực đẩy hắn càng xa càng tốt.
Đầu Tần Khanh bị nắm đau, rên một tiếng, thở dốc nơi chóp mũi thêm nặng nề.
Hắn lại càng hưng phấn.
Thực không khác cầm thú.
Đầu ngực thanh niên đáng thương nọ đã sưng đỏ hết lên, dâm đãng cực kỳ.
"Hức......"
Tại sao ra nông nỗi này?
Lạc Vân Đường nhịn không được rên rỉ, anh không thể hiểu được, chỉ là giúp bằng hữu trông coi cửa hàng một lúc, như thế nào lại vào ban ngày ban mặt, bị khách hàng ấn lên tường cắn liếm ngực đến đỏ ửng chứ.
Trốn cũng không thoát, chỉ cần chạy là bị tên khách hàng này ôm eo kéo trở về.
Anh cảm thấy tuyệt vọng cực kỳ.
Làm sao bây giờ....
Như thể trời cao nghe được tiếng lòng của anh, "Leng keng" một tiếng, chuông gió lại vang lên.
Có người.
"Mấy người đang làm gì!?"
Thanh âm kèm theo tia giận giữ vang lên.
Âm thanh kia nom phẫn nộ cực kỳ, không biết còn tưởng ai cướp lấy vợ của y đâu.
Chủ nhân âm thanh kia chạy như bay đến, một chân đạp Tần Khanh đi.
Tần Khanh đột nhiên bị đá ra ngoài, đầu cũng từ áo Lạc Vân Đường rời đi, lảo đảo vài bước, ổn định thân hình, tóc hắn hơi rối, vẻ si mê trên mặt còn chưa tan, tây trang lưu lại dấu vết phản kháng của thanh niên.
Chật vật cực kỳ.
Vị phản diện được mệnh danh bình tĩnh lý trí này.—— bây giờ còn đâu cái gọi là lý trí?