Mỗi Ngày ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn

Chương 58: Chiến sự cam go




Trận chiến giữa tiên - ma đang hồi gay cấn, Ân Vô Hối định tung ra hết bản lĩnh kéo tất cả mọi người vào chỗ chết.

Giữa lúc Hoa Triệt điều tức, Sở Băng Hoàn đi ra ngoài một vòng mang theo tin tức của một năm chiến sự trở lại.

"Đạo tu và ma tu đều bị tổn thất nặng nề. Bây giờ xem ra, một là hai bên đình chiến, tính ra hoà. Hoặc là đánh nhau đến chết, không chịu dừng tay cho đến khi tất cả bị tiêu diệt hoàn toàn." Sở Băng Hoàn nói, "Tả hộ pháp đã chết, hữu hộ pháp không biết đã đi đâu, Ân Vô Hối mất trợ thủ đắc lực, một bàn tay vỗ không kêu."

Hắn ngây người một năm, nhất thời không biết nên nói gì, trầm mặc một hồi mới hỏi: "Sư phụ, bọn họ..."

"Mọi việc đều ổn." Y lấy áo khoác từ túi càn khôn ra khoác cho hắn, kẻo vừa khỏi bệnh lại nhiễm cảm lạnh, "Chẳng qua Mộ Chiêu Dao đã phải chịu đựng rất nhiều."

Hoa Triệt suy nghĩ một chút, vội vàng hỏi: "Táp Táp gặp chuyện gì?"

"Hắn không sao. Nửa tháng trước, Mộ cốc chủ giao chiến với Thập phương đà chủ. Ông bị thương nặng và vẫn đang hôn mê. Chú của ta nói rằng cho dù Mộ cốc chủ có tỉnh lại thì nửa đời sau cũng phải ngồi xe lăn."

Hoa Triệt chua xót trong lòng, ngập ngừng nói chẳng nên lời.

Ai... rồi cũng đến lúc phải trưởng thành.

Thiếu niên vô tư ngày xưa, đã đến lúc dùng đôi vai gầy để gánh vác gia nghiệp nặng nề.

"Chúng ta trở về đi!" Hắn đứng lên, đi theo y hai bước, đột nhiên nghĩta cái gì, lại quay đầu trở lại.

"Sao vậy?" Sở công tử hỏi.

"Đã đi đến đây chẳng lẽ lại trở về tay không?" Hoa Triệt cười gian, "Trong Phần Tình Điện có bao nhiêu bảo vật, ngươi không biết hả?"

Y kéo hắn lại: "Quân tử bình tâm, trộm ít trộm nhiều cũng là trộm."

Sở Băng Hoàn, người suýt trở thành Ma Tôn khuyên nhủ Ma Tôn thứ thiệt Hoa Triệt: "Ngươi không được trộm đồ."

???

Hắn nghệch mặt ra.

Y cũng thấy hơi xấu hổ.

"Đây không phải là trộm," Ma Tôn liếc mắt dụ dỗ "Cái này gọi là nhặt."

Tiên Tôn: "..."

Hết lý để cãi.

Vì vậy, bảo bảo ngoan ngoãn Sở Băng Hoàn bị bảo bảo hư hỏng Hoa Triệt dụ dỗ, hai người lẻn vào bảo khố trong Phần Tình Điện. Nhìn bảo vật chất đống trong khố, Sở Băng Hoàn coi như không, Hoa Triệt thì mừng rỡ xoay vòng vòng.

"Nhìn xem, nguyên linh thảo, thiên kim khó cầu! Hỗn nguyên đan, báu vật vô giá!! "Hoa Triệt mở túi càn khôn vơ vét.

Sở Băng Hoàn bất lực lắc đầu.

Tham tiền, bản chất con người.

Hắn cười khanh khách: "Chúng ta đã tiến sâu vào hậu phương của địch, không mang theo cái gì về thì thật là xấu hổ. Hơn nữa, Linh Tiêu Bảo Điện của chúng ta quá nghèo, nên dùng một ít ngọc bội trang trí mặt tiền thì tốt hơn."

Nghèo hả?

Xem vật, không thể chỉ xem vẻ bề ngoài

Đại đệ tử là hung thú thượng cổ Cùng Kỳ. Tuy Nhị, Tam, Tứ, và Ngũ đều khoác áo rồng*. Nhưng lục đệ tử được Phượng Minh Cốc hậu thuẫn, thất đệ tử được Vân Thiên Thủy Kính ủng hộ, bát đệ tử được Dạ U Phủ chống lưng. Hậu phương hùng mạnh như vậy, ai dám nói Trang Điền thấp kém, ai dám nói Linh Tiêu Bảo Điện đứng ở đáy tu tiên giới?

(*) Khoác áo rồng là để ám chỉ mấy nhân vật hay làm những việc không mấy liên quan đến việc chính. Kiểu như vô thưởng vô phạt, có cũng được mà thiếu cũng chẳng sao. Theo văn cảnh này thì đại ý là dân 'tứ cố vô thân'. Bốn ẻm là trẻ mồ côi.

Tuy rằng Sở Băng Hoàn vô lực chửi thầm, song nhìn thấy Hoa Triệt vui vẻ giống như một đứa trẻ, y thấy ưng vô cùng.

Tự nhiên Tiên Tôn tưởng tượng ra viễn cảnh sau khi kết hôn. Y giao cho Ma Tôn toàn quyền quản lý tài chính, muốn chi tiêu cái gì cũng phải thông qua hắn. Hoa Triệt nắm chìa khóa rương tiền, một bên lải nhải bí quyết ăn tiêu tiết kiệm, một bên cau có đưa linh thạch cho y.

Sở Băng Hoàn nghĩ đến đây, không khỏi bật cười.

Để các trưởng lão khỏi lo lắng. Hai người đã từ bỏ ý định đốt sạch hậu viện của Phần Tình Điện, sau khi đã thảo luận kỹ lưỡng.

Từ xa đã thấy Mộ Dung Táp và những người khác giao chiến với ma tu.

Sau nửa năm không gặp, Sở Băng Hoàn có cảm giác như cách một thế hệ, dù sao cuộc chia tay vừa rồi cũng không dễ chịu chút nào.

"Mẹ kiếp, hai người các ngươi còn sống!" Mộ Dung Táp suýt nữa bật khóc, mặc kệ hết thảy nhào vào ôm cứng ngắc. Sau đó lau nước mắt ngạo nghễ nói: "Ma tu đồn hai người chết rồi. Mẹ nó, sư đệ của ta sao có thể chết dễ dàng như vậy!"

Táp Táp vẫn y như trước, tía lia hết chuyện này đến chuyện kia. Chàng ta vừa dẫn Hoa Triệt về trại, vừa sốt sắng kể cho hắn nghe tất cả sự kiện xảy ra trong những năm qua.

Nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của sư huynh, Hoa Triệt biết mình nghĩ nhiều quá rồi. Mộ đại thiếu gia là ai, sẽ bị chút khó khăn như vậy đánh bại sao?

Cho dù lúc đầu có nghĩ quẩn, nhưng còn Trang Điền, Lâm Ngôn, Sở Băng Hoàn, cho dù Táp Táp có muốn thụt lùi cũng lùi không xong.

Trở lại doanh trại, các tu sĩ tiên đạo nhìn thấy Sở Băng Hoàn từ xa, tất cả bọn họ đều rất sợ hãi.

Nhìn một thân tiên khí lạnh lùng. Đừng nói là ma khí, một chút uế khí cũng không thể xâm nhập thân thể của y. Một năm trước hắc khí bủa vây, một năm sau trong sạch thuần khiết.

Một số người vui mừng, một số người bật khóc, đặc biệt là các tu sĩ của Vân Thiên Thủy kính. Bọn họ vây quanh đại thiếu gia nhà mình nói cười rôm rả.

"Sở công tử quá lợi hại, thật sự đã giết chết tả hộ pháp Phần Tình Điện!"

"Đúng vậy, đây là lập công lớn!"

Y trông thấy Sở Trường Phong, ông ta cũng không nói nhiều, chỉ là gật đầu, đưa tay vỗ vai cháu trai: "Trở về rồi, tốt quá!"

Sở Băng Hoàn nói nhỏ: "Nhờ công Hoa Triệt."

"Tả hộ pháp..."

"Lão thấy ta còn trẻ mới đánh giá thấp đối phương, nếu không cũng chẳng dễ dàng như vậy."

"Không bị gì là mừng rồi." Ông yên tâm.

Gió nhẹ thoảng qua. Ở phía Đông, mặt trời nhô cao như mắt cá.

Lâm Ngôn đến gặp Hoa Triệt vào ngày thứ tư. Vì Đậu Đậu và Trang Điền bay ngàn dặm tìm người mất tích sau khi hỗn chiến với ma tu, sau đó cõng từng người về trại cho Thủy Kính điều trị.

Đi tới đi lui, đến ngày thứ tư mới biết Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn trở lại. Hai thầy trò vô cùng vui mừng.

Nghe nói Văn Nguyên đã khôi phục thần trí, bao năm đi theo Trang Điền trừ ma, với biểu hiện của bản thân và sự bảo chứng tuyệt đối của Phượng Minh Cốc. Các tu sĩ dần dần chấp nhận anh chàng. Tuy rằng còn một số ít tu sĩ vẫn khá kiêng kỵ, nhưng Văn Nguyên không chủ động chọc ghẹo thiên hạ, một năm trôi qua cũng tương đối an ổn.

Còn về Lâm Ngôn...

Lâm Ngôn cũng bị đả kích.

Không có cậu chàng, quả trứng tưởng đâu bị ung nứt vỏ ra. Đậu Đậu hồ hởi khoe với sư huynh có thể nó là một con trọng minh điểu. Mọi người tò mò vây quanh trứng chim. Dưới hàng loạt cặp mắt theo dõi, thân hình mảnh mai trườn ra khỏi vỏ, đầu lưỡi thụt thò phun ra phun vào.

Đậu Đậu cụt hứng...

Nghĩ cũng phải, làm gì có chuyện gặp may đến vậy, một con trọng minh điểu còn chưa đủ sao? Làm người không thể quá tham lam.

Nó là con của Lĩnh chủ trên đỉnh Thanh Thành, lúc nhỏ là một con rắn bình thường, khi lớn lên sẽ ăn thịt người.

Thứ này khác với Văn Nguyên, Văn Nguyên có linh thức, nhưng nó thì không, sẽ chẳng phân biệt được tốt xấu. Trong mắt nó, tất cả con người, kể cả chủ nhân, đều là thức ăn, và sự tồn tại của họ chỉ để lấp đầy cái bụng của nó.

Vì vậy Mộ Dung Táp giơ đao chém thẳng, 'chặt rắn tận gốc'.

Lâm Ngôn mất đi 'con trai yêu quý' đau lòng hết mấy ngày.

Nghe tin Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn đã về lại doanh trại, Lâm Ngôn khóc sưng cả mắt, kể hết chuyện buồn vui trong năm qua. Còn Trang Điền thì đi vòng quanh sân hơn chục lần. Y nghĩ mình sẽ bị sư phụ quở trách, nào ngờ ông chỉ biết thở dài, vươn tay xoa đầu đệ tử.

So với những lời buộc tội, tức giận, thịnh nộ hay thất vọng của người khác, Trang Điền chỉ ôm Sở Băng Hoàn và nhẹ nhàng nói: "Bé con, ngươi chịu khổ rồi."

Sáu chữ, xém chút nữa hại Sở Băng Hoàn rơi nước mắt

"Ngươi và Tình Không có rất nhiều chuyện trong quá khứ mà chúng ta không biết, cũng chẳng thể hiểu được. Đừng giữ nó trong lòng, cho dù không muốn nhắc đến với người khác, thì ít nhất hãy tâm sự với Tình Không. Nói đi, vì trên đời này chỉ có hai ngươi mới hiểu thấu lòng nhau. Kỉ niệm đó, trải nghiệm đó, mọi vui buồn sướng khổ chỉ thuộc về riêng hai ngươi."

Thì ra là vì những mừng, giận, vui, buồn đã từng trải qua mới tạo thành hiện tại.

Sở Băng Hoàn khẽ gật đầu.

Trang Điền nở nụ cười ấm áp: "Cũng may là mọi chuyện đã qua!"

Bảy ngày sau, y chiến đấu với Thập phương đà chủ. Tam, Tứ đà chủ bỏ mạng. Lục, Thất, Bát bị thương. Một trận nổi danh, xứng đáng với tôn xưng Vân Miểu Tiên Quân.

Tiên đạo tổn thất nặng nề, Phần Tình Điện cũng không khá hơn là bao. Hiện tại chỉ trông chờ vào Ân Vô Hối chống đỡ, một khi lão chết Phần Tình Điện cũng tận số.

Ngoài ra, Hoa Triệt còn có một bất ngờ thú vị.

Ở kiếp trước, Sở Băng Hoàn dùng Thủy Ngọc Tử Yên lưu giữ tàn hồn còn sót lại của hắn. Do thiếu hồn phách nên kiếp này Hoa Triệt yếu đuối hay sinh bệnh. Y thầm than thở mình làm điều thừa, khi không đi hại Hoa Triệt. Nhưng bây giờ nó có vẻ như nhờ họa được phúc.

Thông qua cây đàn làm trung gian, phần tàn hồn còn sót lại của kiếp trước trở về thân thể. Linh hồn hòa làm một, bệnh tật của hắn đương nhiên được chữa khỏi.

Ngoài ra... tàn hồn còn sót lại đó mang theo tu vi của kiếp trước!

Tuy chỉ là một phần mười nhưng Hoa Triệt của kiếp trước vô cùng thần thông cái thế. Chỉ cần nhiêu đó cũng đủ để phá vỡ phong ấn kim đan của lão.

Vì vậy, Hoa Triệt theo nhóm tu sĩ cuối cùng tiến vào Phần Tình Điện Môn lần thứ hai.

Hắn bước vào chính điện, từ xa đã nhìn thấy Ân Vô Hối đang ngồi trên vương tọa.

Sau một năm, vẻ bề ngoài của vị Ma Tôn cường đại này không mấy thay đổi, chỉ có hai mắt trở nên vô hồn, ánh nhìn không có tiêu cự.

Hoa Triệt chậm rãi đi vào.

Lão nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn về phía hắn.

Ánh trăng khiến dáng người Hoa Triệt thêm mảnh mai, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, nhưng đôi mắt phượng lại sáng ngời lạ thường.

Đáy lòng lão run rẩy, vô thức thốt lên: "Tự Cẩn."

Hoa Triệt đứng yên không đi nữa.

Ân Vô Hối vội vàng từ trên vương tọa đứng dậy, không biết dưới chân vấp phải cái gì mà lại loạng choạng, gần như là té nhào về phía Hoa Triệt, kinh ngạc kêu một tiếng, "Thật sự là nàng, Tự Cẩn... Thật sự là nàng hahahaha! Nàng đã trở lại, nàng thực sự tới tìm bản tôn!"

Kiếp trước lão cũng giống y như vậy, tâm ma lấn áp, người cũng phát điên.

Chỉ khác là kiếp này sớm hơn ba trăm năm.

"Tiểu Triệt."

Một giọng nói ấm áp từ phía sau truyền đến. Hoa Triệt hơi ngạc nhiên nhìn lại, quả nhiên là Tạ Vãn Đình.

Ân Vô Hối đột nhiên thay đổi thái độ. Gã kéo Hoa Triệt ra phía sau, hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Vãn Đình: "Tự Cẩn là của ta! Ngươi là thứ thấp kém, dám cả gan thèm muốn người con gái của bản tôn."

Tạ Vãn Đình làm lơ lão, và nói với Hoa Triệt: "Thượng Thanh còn chưa bắt được Lộ Hào, có lẽ hắn vẫn ở trong Phần Tình Điện, ngươi đi tìm hắn, giao nơi này cho ta."

Hoa Triệt do dự: "Nhưng..."

"Đừng lo lắng." Tạ Vãn Đình lãnh đạm nói, "Bộ dạng lão như thế này thì làm gì được ta."

Hoa Triệt vui vẻ cười nói, đúng vậy, ma tu sợ nhất nhạc tu. Loại đức hạnh như Ân Vô Hối thì không cần phải nói. Chỉ cần Tạ Vãn Đình chơi một bản nhạc là kết quả tự thấy rõ.

Hoa Triệt yên tâm đi ra.

Một lúc sau, hắn nghe thấy thét của lão, tiếp theo là Cửu U ngân vang, lão gầm lên như điên.