Ân Vô Hối lại nổi điên, sương mù quỷ dị che trời lấp đất tản mát ra khắp nơi. Chân nguyên của lão đè ép tất cả tu sĩ, cho dù là ma tu cũng chẳng thể thoát, rất nhiều nạn nhân bị nổ tan xác mà chết.
Cảnh tượng tàn khốc, đẫm máu này khiến tu sĩ bị sốc, tâm lý đều trở nên rụt rè.
Lâm Ngôn ra lệnh cho trọng minh điểu đáp xuống đất. Sở Băng Hoàn và đồng đội kịp thời cứu các đệ tử Phượng Minh Cốc bị kẹt trong vòng vây. Một đám người lôi thôi lếch thếch được y lần lượt chữa thương. Mộ Dung Táp hỏi vội: "Cha ta đâu? Có ai thấy cha ta không?"
Một đệ tử của Phượng Minh Cốc đáp lại: "Cốc chủ sai đại sư huynh dẫn chúng ta lui lại đằng sau. Cốc chủ và Mai phu nhân lẻn vào Phần Tình Điện để tìm Sở công tử và thiếu gia."
Mộ Dung Táp cả giận: "Lại còn vậy nữa hả?"
Sở Băng Hoàn nhìn xung quanh, sư đệ của y đương đương nhiên đi sau cùng. Là y tu, bọn họ có trách nhiệm chăm sóc những tu sĩ bị thương.
Thượng Thanh Tiên Môn và Dạ U Phủ xông pha tuyến đầu. Phượng Minh Cốc phụ trách hỗ trợ khiêng tu sĩ bị thương giao cho Vân Thiên Thuỷ Kính ở phía sau. Một y tu có y thuật cao thâm có khả năng chữa trị vết thương và hồi phục chỉ trong giây lát. Sau đó, các tu sĩ lại hăng hái lao vào trận chiến như được tiêm máu gà*.
(*) Tiêm máu gà ('đả kê huyết' hay còn gọi là 'liệu pháp máu gà'). Vào khoảng năm 1959 người dân TQ tin rằng tiêm máu gà vào da sẽ tăng cường sức khoẻ và trị bách bệnh. Như được tiêm chất tăng cường sinh lực vậy. Để biết thêm chi tiết vui lòng hỏi chị Google.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Ân Vô Hối đã phá vỡ đà tấn công của hàng ngàn tu sĩ. Nhiều người sợ hãi đứng sững tại chỗ. Nếu Lâm Ngôn không kịp thời ra lệnh cho trọng minh điểu ra tay thì vô số nạn nhân đã chết oan uổng.
Y ngăn cản lục sư huynh đang trong trạng thái lo lắng: "Để ta đi tìm bọn họ."
Mộ Dung Táp suy nghĩ một chút, nếu để một mình Lâm Ngôn lại đây thì cũng không yên tâm nên mới gật đầu đồng ý: "Được rồi, dù sao cũng phải đi đón Hoa huynh."
Sở Băng Hoàn đang định rời đi nhưng Tạ Vãn Đình ngăn lại, ông cẩn trọng dặn dò: "Đi đi, nhất định phải tìm Văn Nguyên."
"Đại sư huynh có gì lạ?" Sở Băng Hoàn cũng hoài nghi việc Tạ Vãn Đình mời Văn Nguyên đến dự tiệc sinh nhật, "Xin tông chủ nói thật."
Tạ Vãn Đình giữ im lặng.
Mặt y không đổi sắc: "Cho dù ta không hỏi ngài thì Hoa Triệt cũng sẽ hỏi."
Tạ tông chủ hở dài, ánh mắt đăm chiêu: "Về phần thân phận của Văn Nguyên, ta chỉ đoán sơ qua, phỏng đoán thôi, sao dám nói bậy. Nếu mang lại phiền phức cho Văn Nguyên thì đó là nghiệp của ta. Hôm trước mời hắn đến Dạ U Phủ là để chứng thực, nhưng lại bị Ân Vô Hối làm hỏng, bỏ lỡ cơ hội... "
Y thận trọng hỏi thêm: "Văn Nguyên là con trai của cố nhân tông chủ?"
"Không." Tạ Vãn Đình nghiêm túc lắc đầu, hai mắt sáng rực, "Ta nghi ngờ hắn không phải người..." Ông chưa kịp nói xong, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng vang lớn.
Yêu khí xộc thẳng lên trời cao. Quái vật có hình dạng như một con hổ vẫy đôi cánh màu đỏ như máu, húc đổ liên tiếp ba gác mái. Bất cứ nơi nào bị đôi cánh khổng lồ của nó va phải đều sụp đổ, cây cối điêu tàn.
Đám đông bị sốc.
"Đó là cái gì?" Mộ Dung Táp thắc mắc.
"Là yêu quái do Ân Vô Hối nuôi?"
"Quá lớn, lớn hơn cả lĩnh chủ."
"Chạy, chạy, chạy, ai bị nó dẫm lên sẽ thành thịt xay."
Các tu sĩ đều biến sắc hoảng sợ bỏ chạy. ma tu nằm la liệt trên mặt đất đối mặt nhìn nhau. Bọn họ còn nghĩ rằng đây là yêu quái do Ma Tôn nuôi nấng, là trợ lực của Phần Tình Điện, sĩ khí đương nhiên tăng vọt.
Ba đà chủ dẫn đầu quát lớn, hối thúc đám đệ tử xông lên phía trước: "Các ngươi thấy không, đó là vũ khí mạnh nhất của chúng ta, chúng ta nhất định phải làm cho đám tiên môn kia chết không có chỗ chôn..."
Chưa kịp dứt lời, quái vật từ trên trời giáng xuống, dùng một chân giẫm lên người ma tu.
Thứ này không phân biệt địch - ta!!!
Sở Băng Hoàn cách xa nhưng có thể nhìn rõ: "Cùng Kỳ?"
Tạ Vãn Đình nghi ngờ từ lâu song vẫn sửng sốt: "Đúng là... yêu thú thượng cổ."
Tốc độ của cùng kỳ cực nhanh, với vài lần vỗ cánh, nó đã từ cách xa mười dặm bay tới.
Để tránh cho bản thân lặp lại sai lầm của những ma tu đó, y nắm chặt Thính Tuyền đạp gió bay lên.
Thân kiếm lạnh như băng, phiến diệp không dính thân**. Chân nguyên cuồn cuộn như cuồng phong đủ để xé rách không gian, mãnh liệt đâm vào đôi cánh cánh của cùng kỳ!
(**) Phiến diệp không dính thân: nguyên câu gốc tạm dịch là: Đi qua ngàn bụi hoa, không dính một chiếc lá. Thường dùng để miêu tả người đàn ông nhìn qua rất hữu tình, song thật ra lại bạc tình. Có mối quan hệ với rất nhiều phụ nữ, lại chẳng vướng bận với ai. Nhưng trong văn cảnh này thì có nghĩa nôm na là sạch sẽ, thanh khiết không vướng bụi trần.
Ngay cả trưởng lão có kiếm thuật xuất sắc như Càn Dương cũng không khỏi kinh ngạc trước tài năng bậc này. Kiếm pháp này quả là kinh người, tuổi còn nhỏ đã có thành tựu như vậy, nếu gia nhập Thượng Thanh từ nhỏ và tu kiếm đạo...
Thật đáng tiếc, thế mà lại bị y thuật làm chậm trễ.
Ngay khi mọi người còn tưởng rằng kiếm của Sở Băng Hoàn nhất định sẽ đâm trúng cùng kỳ, không mất mạng thì chí ít cũng mất đi đôi cánh. Thì Tễ Phong từ trên trời bổ xuống, ngăn chặn chiêu kiếm của y.
Sở Băng Hoàn giật mình, quay đầu nhìn người từ xa bay tới, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết: "Hoa Triệt!"
"Khối Băng, đừng làm hắn bị thương." Hoa Triệt ngã xuống đất thở hổn hển, cũng may Trang Điền ở bên cạnh hắn, nếu không kim đan đã bị đánh tan thành từng mảnh.
Sở Băng Hoàn: "Tại sao?"
Biểu cảm của Trang Điền ngưng trọng, khàn giọng giải thích: "Hắn là Văn Nguyên."
"Chuyện này là sao?" Mộ Dung Táp vội vàng đi tới, tưởng mình nghe lầm, "Đấy là đại sư huynh!?"
Sở Băng Hoàn thấy Mai Thải Liên bị thương, đang định ra tay cứu giúp thì bị một đệ tử khác của Thủy Kính giành trước một bước, không còn cần y nữa.
Sở Băng Hoàn thấy trạng thái của hắn không ổn vội nắm cổ tay bắt mạch. Còn chưa bắt mạch xong, Hoa Triệt đã nắm chặt tay y chạy như điên sang hướng khác.
Sau đó, cùng kỳ che trời lấp đất ập xuống.
Thoát được một kiếp, Sở Băng Hoàn vẫn biết bệnh tình của Hoa Triệt mà không cần bắt mạch.
Vừa rồi hắn liều mình dùng sức chạy trốn như một phàm nhân, nói cách khác, Hoa Triệt đã bị Ân Vô Hối phong ấn kim đan.
Sở Băng Hoàn không nói nhiều, phong ấn kim đan không phải là bệnh, y tu cũng không có đất dụng võ.
Cách giải quyết rất đơn giản, hoặc Ân Vô Hối chết, hoặc là tu vi phải cao hơn lão mới có thể hoá giải.
Sở Băng Hoàn bế Hoa Triệt suýt bị nổ phổi vì chạy, y trầm giọng căn dặn: "Đừng rời khỏi tầm mắt của ta."
Ở trong tình trạng hỗn chiến như thế này rất khó bảo vệ người khác, hắn cũng không muốn làm y phân tâm bèn nói: "Tễ Phong và Hàm Tuyết đều ở đây, ta có thể phòng thân."
Có tu vi còn cửu tử nhất sinh, không có tu vi thì khác nào mặc người xâu xé?
Sở Băng Hoàn rầu thúi ruột, không quan tâm đến có 'trong tầm mắt' hay là không, đơn giản nắm lấy cổ tay Hoa Triệt, phải trói chặt kẻ đã hai đời làm mình tan nát ruột gan ở bên cạnh.
Tạ Vãn Đình từ xa xa nhìn lại, trong lòng đau xót. Tình hình chiến sự đang căng thẳng, xem ra cũng không phải lúc nhận người thân.
Trang Tiểu Nhị hét the thé: "Cùng Kỳ, tại sao lại là đại, đại sư huynh?"
Vô Cực Kiếm chủ từ xa bay tới, tiếp đất vững vàng rồi đá đểu: "Linh Tiêu Bảo Điện đúng ngọa hổ tàng long. Lòi ra con trai Ma Tôn còn chưa nói, giời lại thêm yêu thú thượng cổ."
Trang Điền quát lớn: "Đứa nhỏ đó không phải là hung thú thượng cổ. Nó chỉ là cùng kỳ của Hậu Nghệ, lúc mới gặp chỉ to bằng nắm tay, sau khi biến hình cũng chỉ là đứa bé cần sữa. Cái gì mà yêu quái, cái gì mà tà ma. Hắn chỉ là một đứa trẻ bình thường!"
"Bình thường? Bình thường chỗ nào?" Một kiếm tu khác bay tới, chỉ vào cùng kỳ phía xa hỏi vặn: "Trang chưởng môn, ngươi mở mắt ra xem, bình thường ở chỗ nào?
Trang Điền nghiến răng: "Tại Ân Vô Hối khơi dậy dã tính của hắn."
Hoa Triệt thở gấp: "Ma huyết?"
Mọi người đều nhìn hắn khi nghe thấy điều này.
Sở Băng Hoàn giải thích thay hắn: "Yêu thú sợ nhất ma huyết, nhất là máu của ma tu sẽ khiến chúng điên cuồng. Một số ma tu chuyên nuôi yêu quái, cho chúng ăn máu, và biến bọn chúng thành công cụ giết chóc."
Mộ Dung Táp chợt nhớ tới lúc ở Minh Nguyệt Cốc, khi ma tu dưới trướng của tả hộ pháp chết, máu bắn tung tóe lên người Văn Nguyên. Lúc đó đại sư huynh có vẻ kinh hãi vô cùng, vội vã lau sạch vết máu trên người mình.
Lúc đó TápTáp cũng không quan tâm, chỉ nghĩ Văn Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy ma tu nên sợ hãi, còn tưởng rằng do đại sư huynh thích sạch sẽ, cho nên liên tục lau sạch ma huyết.
"Được rồi!" Một người tu kiếm ở Thượng Thanh Tiên Môn nghe thấy chuyện từ xa bay tới, đồng thời phẫn nộ hét lên, "Trang Điền, ngươi vừa nhận con trai của Ma tôn làm đệ tử, vừa che đậy yêu thú cùng kỳ. Ngươi muốn làm gì? Ngươi giấu giếm bí mật nuôi hắn nhiều năm như vậy là có ý đồ gì?"
Một tu sĩ khác nói: "Không sợ giặc ngoài, chỉ sợ thù trong. Phần Tình Điện có xảo quyệt đến đâu cũng không đáng sợ bằng kẻ đâm dao sau lưng!"
"Trang Điền, ngươi giải thích cho ta!"
"Tại sao khi phát hiện Văn Nguyên không giết hắn ngay lập tức, mà lại nuôi nấng đến ngày hôm nay. Ngươi muốn hại chết chúng ta?"
"Câm miệng!" Hoa Triệt hét chói tai, không hiểu vì sao người mọi đều cảm thấy sợ hãi, gai ốc nổi khắp người.
Hoa Triệt đứng trước mặt Trang Điền trầm giọng phản bác: "Ta hiểu rõ tâm tư của Văn Nguyên hơn ai hết. Người không biết nội tình thì hãy câm miệng!"
Kiếm tu đó tức giận: "Hoa Tình Không, Ngươi!"
Tán tu mỉa mai: "Nói thì hay lắm, giờ điên rồi đó, các ngươi định làm gì?"
Ánh mắt Trang Điền sa sầm, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ bình tĩnh đến như vậy: "Đồ đệ của ta, ta khắc có biện pháp, không cần chư vị nhọc lòng."
Cùng kỳ bay một vòng, chẳng bao lâu quay lại lần nữa, nhưng không đuổi giết mà bay loạn xạ. Theo sau tiếng chuông của Trang Điền, cùng kỳ ngã xuống đất gầm lên đầy đau đớn.
Với sự ngưng tụ của yêu khí, cùng kỳ khổng lồ ngày càng nhỏ hơn, và dần dần biến thành hình người.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện bởi vì cùng kỳ quá lớn, không ai để ý có một người đang núp dưới cánh của nó! Khi con yêu thú đã trở về hình dạng con người, thì người đàn ông cũng ngã ra ngoài.
Mộ Dung Táp la lên: "Cha!"
Văn Nguyên không phục lại thần trí, hai mắt đỏ như máu, vằn vện màu đen trên mặt vẫn chưa mất đi. Đại sư huynh hung hăng trừng mắt nhìn tứ phía, gầm lên một tiếng chói tai.
Một số người có căn cơ tu luyện thấp hoàn toàn không chịu nổi áp lực, đều nôn ra máu rồi ngã xuống đất bất tỉnh.
"Văn Nguyên!" Trang Điền rẽ đám người vội vàng đi đón.
Sở Băng Hoàn không tới gần, dùng Long Cốt Tiên bó lấy Mộ Khải Niên kéo qua. Sau đó kiểm tra thần hồn rồi báo với Mộ Dung Táp đang lo lắng: "Không sao, bị thương nhẹ."
Mộ Dung Táp thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đánh thức Mộ Khải Niên hỏi lớn: "Cha, chuyện gì xảy ra, sao có thể bị yêu thú bắt cóc, à không, là Văn Nguyên?"
Mộ Khải Niên còn chưa kịp thở, thì Hoa Triệt đã giải thích cho lục sư huynh: "Không phải bắt cóc."
Mộ Khải Niên nhẹ nhõm gật đầu.
"Là sao?" Mộ Dung Táp chất vấn.
Hoa Triệt trầm giọng nói: "Ngươi xem, Văn Nguyên đã bảo vệ ông, nếu không, cha ngươi ở trong tình trạng này đã bị ma tu ở Phần Tình Điện chém thành ngàn mảnh từ lâu rồi."
Trái tim Mộ Dung Táp lệch một nhịp, khoé mắt cay xè, suýt chút nữa đã khóc.
Trang Điền nghe vậy, trong lòng ấm áp, vừa tiến lại gần Văn Nguyên vừa cười: "Đứa nhỏ ngoan!"
Lâm Ngôn tái mặt: "Sư phụ, nguy hiểm!"
Hai tay Trang Điền kết ấn, dưới chân sinh ra một vòng tròn to lớn, dùng chân khí đâm vào cổ tay ông, máu chảy đầm đìa, hình tròn tỏa ra hào quang chói mắt.
Ông giơ tay viết chữ "Văn Nguyên" trên không trung.
"Thuật ngự thú?" Mộ Khải Niên kêu lên, sau đó lắc đầu mạnh, "Không, không phải, Trang chưởng môn, ông muốn lập khế ước khống chế Văn Nguyên hả? Đây là ý nghĩ ngu xuẩn, cùng kỳ là yêu thú thượng cổ. Làm thế sao có thể phục tùng ông?"
Văn Nguyên gào khóc, thân thể bị một cỗ lực lượng áp chế phải nằm trên mặt đất không thể trở mình. Đồng thời bị buộc phải biến thành dã thú, nhưng vẻ hung tợn trong mắt hắn đã biến mất, giống như đã tỉnh lại. Sau đó từng bước chạy về phía Trang Điền, đúng lúc mọi người đang sợ hãi, tưởng rằng yêu thú sắp khi sư diệt tổ, thì đột nhiên cùng kỳ cúi đầu dụi vào bàn tay sư phụ.
Đám đông sững sờ.
"Ngoan, ngoan, ngoan." Trang điền nhẹ nhàng vuốt ve lông của cùng kỳ. Theo biểu cảm của Trang Điền, yêu thú gầm lên, giương cánh bay về phía ma tu nghênh chiến!
Mộ Khải Niên không thể tin vào mắt mình: "Hắn, hắn, hắn..."
"Từ khi lập khế ước đến giờ ta vẫn chưa được triệu hồi lần nào." Trang Điền nhìn chằm chằm cùng kỳ đang bay xa, như trở về ngày xưa, chẳng biết số phận run rủi thế nào tình cờ nhặt được đứa nhỏ này. Rồi khi biết nó từng theo Hậu Nghệ, ông đã trăn trở mãi mới quyết chí lập khế ước.
Mộ Khải Niên sững sờ: "Hắn là Linh thú bản mệnh của ông?"
Trang Điền bật cười: "Rất lợi hại phải không?"
Trước đây không lâu, ông ta còn mắng Trang Điền là nuôi một con tiên hạc vô dụng, ăn không được bỏ không xong. Nào ngờ Trang Điền còn giấu một tay như vậy!
Lâm Ngôn mất một lúc lâu mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra vội reo lên: "Sư phụ thật tuyệt vời!"
Sau khi sửng sốt, Mộ Khải Niên không khỏi oán trách: "Có Linh thú mạnh mẽ như vậy tại sao không triệu ra sớm hơn?"
"Thân phận của nó đặc biệt. Thứ nhất, nếu ta triệu ra trước mặt mọi người, chư vị có thể nói ta không phải lập khế ước với yêu thú, mà là cấu kết với yêu tà, đúng hay không?" Ông cố ý lia mắt nhìn mấy tu sĩ hoạnh hoẹ hồi nãy.
"Thứ hai, Văn Nguyên quá đặc biệt, tuy rằng trong sáng, tốt bụng nhưng vẫn là yêu thú của Hậu Nghệ. Nếu dùng thuật ngự thú để điều khiển sẽ đánh thức tính hoang dã của nó." Trang Điền thở dài sợ hãi, "Cho nên, lúc hắn bị Ân Vô Hối bắt đi. Với tư cách là chủ nhân, ta có thể triệu hồi nó dù là cách xa cỡ nào đi nữa, nhưng cũng mang theo nguy cơ thức tỉnh thú tính. Chư vị thấy rồi đó, nó đáng sợ đến mức nào."
Mộ Khải Niên hiểu ra, gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu như nó thoát khỏi ma giới đi vào phàm trần, nó sẽ hại người, máu chảy thành sông."
Ân Vô Hối muốn bắt Văn Nguyên để biến thành thành vũ khí của chính mình. Nhưng lão chưa từng nghĩ rằng Văn Nguyên đã có chủ từ lâu, là loại huyết khế khắc cốt ghi tâm, không thể phá vỡ. Cho dù có có giết Trang Điền cũng vô ích. Một khi chủ nhân chết, linh thú sẽ không sống một mình.
Lão là một người rất kỳ quái, không bao giờ muốn thứ gì mà người khác đã dùng nên chẳng quá để ý đến Văn Nguyên. Tất cả tâm trí của lão đều tập trung vào việc giết chết Tạ Vãn Đình, Sở Băng Hoàn, và bất cứ ai cản trở cha con nhà lão nhận nhau.
Ân Vô Hối là hung thần thứ thiệt. Lão chẳng hề e ngại cùng kỳ. Tay trái điều khiển ma khí tỏa ra khắp nơi nuốt trọn yêu thú. Tay phải nắm lấy sừng Cùng Kỳ để tránh bị văng ra bởi sức mạnh khổng lồ của nó.
Lão triệu hồi Vô Tình Kiếm, với sức mạnh sấm sét, xuyên qua lớp lông cứng của yêu thú, xuyên qua da thịt, cắt ngang từ trán của Cùng Kỳ đến xương cụt!
Yêu thú kêu lên một tiếng kinh thiên động địa. Trang Điền tái mặt hạ lệnh cho nó rút lui.
Văn Nguyên bị thương nặng, Sở Băng Hoàn đương nhiên phải chạy tới chữa trị. Trận chiến phía trước hỗn loạn, bảo đảm an toàn cho Hoa Triệt cũng khó. Y đành phải giao hắn cho Tạ Vãn Đình.
"Khối Băng cẩn thận!" Hoa Triệt lớn tiếng dặn dò trước khi rời đi.
Cảm nhận được tầm mắt từ phía sau, Hoa Triệt bất giác quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt quá triều mến của Tạ Vãn Đình.
Hắn có chút bối rối, không rõ vẻ mặt của tông chủ là có ý gì. Những chấn động liên tiếp ở phía xa làm gián đoạn suy nghĩ của Hoa Triệt. Hắn hơi lo lắng cho y.
Tạ Vãn Đình như hiểu được con trai đang suy nghĩ gì nên nhẹ nhàng trấn an: "Ngươi không cần lo lắng cho Thiên Ngu, hắn thâm tàng bất lộ vượt xa tưởng tượng của người rất nhiều."
Có thể là người nói vô tình người nghe hữu ý. Từ sau trận chiến ở Hội Võ Vạn Môn, Hoa Triệt luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Lúc này, linh cảm càng làm cho hắn bồn chồn nên nhịn không được mà hỏi: "Thâm tàng bất lộ?"
Tạ Vãn Đình nở nụ cười ấm áp: "Ngươi và hắn là đồng môn, sớm chiều ở chung, không biết sao?"
Hoa Triệt: "Ý Tạ Tông Chủ là... Kiếm pháp của Sở Băng Hoàn siêu việt hơn hẳn so với người thường?"
Tạ Vãn Đình trả lời: "Không chỉ kiếm thuật, mà còn là y thuật tuyệt đỉnh. Ngươi có biết tuyệt học tối cao của y tu là gì không?"
Trái tim Hoa Triệt lệch một nhịp, trong đầu hiện lên một ý nghĩ kinh hãi: "Diệu Thủ Hồi Xuân?"
Tạ Vãn Đình: "Ngươi biết, Sở Thiên Ngu nói cho ngươi?"
Ngón tay hắn run lên.
Tạ Vãn Đình cảm thán trò giỏi hơn thầy: "Tuổi của hắn còn nhỏ mà có thể luyện được chiêu này, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ta thật sự không thể tin được."
Không thể nào!
Người không biết nội tình có lẽ sẽ nghĩ giống như Tạ Vãn Đình, đúng là khó có thể tin được, Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Tuy nhiên, Hoa Triệt vốn có nghi ngờ trong lòng nhưng không dám thừa nhận, giờ đây bắt buộc phải đối mặt với sự thật.
Trước có Lưu Phong Thính Tuyết, sau lại Diệu Thủ Hồi Xuân.
Chuyện trùng hợp như vậy lại có thể xảy ra hai lần ư?
Lần đầu còn có thể miễn cưỡng cho rằng đó là ngẫu nhiên, nhưng lần hai thì sao?
Cho dù tài năng của y có cường đại đến đâu, ở tuổi mười tám, y cũng không thể thành thạo đến đỉnh cao mà người khác phải luyện công mấy ngàn năm mới đạt tới.
Thì ra, Sở Băng Hoàn cũng trọng sinh!