Mỗi Ngày ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn

Chương 51: Đại sư huynh không phải dạng vừa




Hoa Triệt ngớ ra đáp lại: "Ta đang hỏi về người, nhưng ngươi lại nói về quái vật?"

"Không, không." Nhị Ngốc lo lắng giải thích, "Người mà thiếu tôn nói chính là yêu quái. Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy. Hắn đột nhiên trở thành yêu quái, còn muốn ăn thịt người!"

"Phần Thiên Tháp phải không?" Hoa Triệt xoay người rời đi, Nhị Ngốc nhanh chóng cản lại, "Thiếu tôn, đừng làm tiểu nhân khó xử."

Hoa Triệt nghiêm túc đề nghị: "Vậy ta sẽ đánh gục ngươi?"

Đầu óc Nhị Ngốc mờ mịt khó hiểu, Hoa Triệt tốt bụng nhắc nhở gã: "Để tả hộ pháp tưởng ta bỏ trốn, ngươi không có cách nào cản được."

Nhị Ngốc gật đầu, hắn đập tay lên gáy của gã.

Những ma tu ở Phần Tình Điện đều hiểu, tuy tôn thượng nổi trận lôi đình nhốt thiếu tôn lại nhưng dù sao cũng là cha con. Chẳng qua Ân Vô Hối chỉ muốn dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch này một chút, chứ không có thực sự thẳng tay trừng trị. Cho nên tất cả thủ vệ đều nhắm một con mắt, mở một con mắt cho hắn đi qua.

Sau khi rời ngục tối, Hoa Triệt đi đến Phần Thiên Tháp.

Phần Tình Điện rộng lớn như vậy nhưng cũng không có mấy người căn giữ. Đạo tu sắp đánh đến nơi, ma tu đều được điều động ra tiền tuyến.

Bên ngoài Phần Thiên Tháp có thiết lập mê trận, đối với hắn nó lại vô dụng. Hoa Triệt lẳng lặng đi vào, xa xa vọng lại tiếng phụ nữ la hét trong sợ hãi.

Từ bên ngoài nhìn vào, Phần Thiên Tháp trông giống như một tòa tháp bình thường. Tuy nhiên, khi bước vào bên trong thì diện tích nơi đây rộng lớn khủng khiếp, nhìn hoài cũng không thấy điểm cuối. Chưa kể còn có những ảo trận lớn nhỏ, đình, đài, lầu, các... Chỉ cần sơ xẩy là rất dễ lạc lối.

Hắn vội vàng chạy đi tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, tới chỗ hành lang gấp khúc thì bất thình lình đụng phải một người.

Mùi máu xông vào mũi khiến hắn nâng cao cảnh giác, sau khi định thần lại thì hóa ra là Mai Thải Liên.

"Hoa Tình Không?" Nàng ngồi xụi lơ trên mặt đất, bề ngoài thật sự quá chật vật. Môi tóe máu, đầu bị vật cứng đập vào, trán tràn máu, mắt phải bầm đen, quần áo dính đầy bùn đất. Trông như mụ điên vừa quậy phá từ trong chợ chạy ra.

Hoa Triệt nhìn xung quanh, không có ai đuổi theo nàng: "Sao phu nhân lại ở đây?"

"Ta mới phải hỏi ngược lại ngươi!" Cho dù Mai Thải Liên trông rất lôi thôi xốc xếch song vẫn giữ nguyên thần thái lạnh nhạt trước mặt hắn, "Ta tới cứu con trai không cẩn thận lọt vào chỗ này, đi lung tung một hồi, nơi này toàn là cạm bẫy."

"Phu nhân bị đuổi giết?" Hắn hỏi.

Mai Thải Liên mím chặt môi, như thể nhớ lại điều gì đó đáng sợ, nàng tái mặt và nói: "Không phải người."

Hoa Triệt nghĩ đến lời nói của Nhị Ngốc, trong lòng run lên: "Quái vật?"

Mai Thải Liên đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi biết?"

"Này, này, đừng chụp mũ được không?" Hoa Triệt giơ tay lên tỏ vẻ vô tội. "Ánh mắt của phu nhân giống như cho rằng ta là người thả quái vật ra vậy đó."

Nàng nhìn trân trối vào mắt Hoa Triệt, khi thấy toát ra một tia chân thành mới miễn cưỡng tin tưởng.

"Sở Băng Hoàn không có ở đây, bên ngoài binh hoang mã loạn, muốn tìm người cũng khó." Hắn nói.

Mai Thải Liên không có ý kiến gì, nàng cố gắng dựa vào tường đứng lên. Tuy nhiên, cơn đau âm ỉ dưới chân khiến nàng ngã ngửa ra đất, hít một hơi đau đớn, toát mồ hôi lạnh.

Nhìn bộ dạng Mai phu nhân, Hoa Triệt ngồi xổm xuống, vén váy nàng lên, lộ ra mắt cá chân phải đầy máu bị thứ gì đó gặm nhấm.

Hoa Triệt đặt câu hỏi chỉ để xác nhận phán đoán: "Không đi được sao?"

Nàng cũng là một y tu nên biết rõ tình trạng vết thương của mình, phải mười ngày nửa tháng mới có khả năng đi lại bình thường. Đệ nhất phu nhân Thuỷ Kính cắn chặt môi chịu đựng cơn đau cất giọng: "Đừng lo lắng cho ta, ngươi đi tìm Băng Hoàn."

Hoa Triệt không phản ứng, hắn nhìn chằm chằm nàng rong chốc lát rồi nói đùa: "Phu nhân ở lại đây, không sợ bị quái vật bắt được ăn thịt hay sao?"

"Dong dài, mau đi tìm con trai ta! " Mai phu nhân thất thanh, "Lỡ đâu Thiên Ngu có làm sao thì thà rằng ta bị quái vật ăn..."

Hoa Triệt yên lặng nhìn nàng, trong mắt hiện lên một màu ấm áp mơ hồ. Hắn quay lưng ngồi xổm xuống nói: "Lên đi."

Mai Thải Liên ngạc nhiên: "Cái gì?"

Hắn bất đắc dĩ lên tiếng: "Khó hiểu? Lên, ta cõng phu nhân!"

"Ngươi..." Mai phu nhân không thể tin vào tai mình.

Hoa Triệt biết nàng đang nghĩ gì, cũng không giải thích quá nhiều mà chỉ nói: "Ai bảo phu nhân là mẹ của Băng Hoàn? Ta nể mặt Băng Hoàn, đừng suy diễn lung tung."

Đây là lời thật lòng, cho dù Mai Thải Liên hay vô cớ gây chuyện, nhưng dù sao nàng cũng là mẹ của y. Thấy chết không cứu, đừng nói là Sở Băng Hoàn, mà ngay cả hắn cũng cảm thấy tự ghê tởm nếu bản thân máu lạnh như thế.

Thật mỉa mai, kiếp trước khát máu thành tánh, và từng giết rất nhiều người, kiếp này lại nhân từ, nương tay.

Hoa Triệt đột nhiên cảm thấy mình cũng là đồ đạo đức giả.

Điều an ủi là Mai Thải Liên vẫn chưa đến nỗi nào, ít nhất nàng ấy thực sự yêu thương Sở Băng Hoàn.

Hoa Triệt bước về phía trước, trên lưng cõng Mai phu. Sau khi đi được một đoạn, hắn lại quay trở về.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Mai Thải Liên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng bắt buộc phải hỏi.

"Phu nhân mất máu quá nhiều mà vẫn còn sức nói chuyện? Im lặng một chút." Hoa Triệt tiến lên hai bước, lùi hai bước, rồi hai bước chạy thẳng vào một bức tường khiến nàng sợ hãi nhắm mắt lại đồng thời hét lên. Nhưng đó chỉ là một ảo ảnh, hai người không bị vỡ đầu chảy máu.

Đệ nhất phu nhân Thuỷ Kính thở hổn hển, vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên "Tại sao ngươi lại rành về ảo trận như vậy?"

Hắn bật cười, chẳng thấy áp lực khi giả làm sói đuôi to*: "Đọc trăm cuốn sách ắt tự thông suốt."

(*) Câu đầy đủ là 'Cóc mượn lông gà, giả sói đuôi to' ý mỉa mai châm biếm những người hay khoe khoang.

Mai Thải Liên không tin một lời. Nàng được Hoa Triệt cõng đi một hồi bỗng thấy hắn thở hổn hển nên nghi hoặc. Chưa bàn đến việc hắn còn trẻ tuổi, thân là tu sĩ cõng trên lưng một phụ nữ mà mới đi được vài bước đã thở dồn dập, quá yếu đuối phải không?

Nàng thả chân nguyên ra thăm dò, không khỏi cảm thán: "kim đan của ngươi đã bị phong tỏa?"

Mồ hôi lấm tấm trên trán Hoa Triệt, hắn hít một hơi thật sâu rồi cười đùa, "Thưa phu nhân, phu nhân nên giảm cân."

Mai Thải Liên đỏ mặt.

Nhoáng một cái đã đi hết ba canh giờ, để phòng bất trắc, hắn không bao giờ đặt nàng xuống.

Ngay cả Mai Thải Liên cũng có chút đồng cảm, nhưng nàng sẽ không thốt ra mấy lời mềm mỏng quan tâm, chỉ nói: "Nghe Băng Hoàn nói sức khỏe của ngươi không tốt."

Hắn cắn ngón tay vẽ hoa văn phức tạp lên tường: "Nếu sức khỏe tốt, ta đã không tiến vào tu tiên giới."

Nàng tưởng rằng đó là một ký hiệu nên không quan tâm.

"Ta mệt..." Mai Thải Liên lạnh giọng, "Nghỉ chút đi."

"Phu nhân không phải đi bộ mà còn sợ mệt?" Hoa Triệt sốc một cái để nàng nhích lên trên, "Ít nói thôi, tiết kiệm sức lực, chút nữa là ra ngoài rồi."

Mai Thải Liên thầm nguyền rủa trong lòng, ta nói ta mệt mỏi, không phải muốn ngươi cũng nghỉ ngơi hay sao?

Đúng là một kẻ ngu ngốc, khó trách không xứng với Băng Hoàn!

Nàng tức giận gằn giọng: "Rõ ràng là bị lạc đường mà còn cố tình cậy mạnh."

Mai Thải Liên đợi hắn trả lời, nhưng lại không thấy đối phương quan tâm đến mình chút nào. Hình như còn bấm một cái pháp quyết, sau đó hắn ói ra máu tươi.

Mai phu nhân hết hồn: "Ngươi bị sao vậy?"

Trong phút chốc, hoa văn kỳ quái do Hoa Triệt để lại trên tường phát ra ánh sáng cực mạnh. Một luồng khí mạnh đập thẳng vào mặt hắn. Cảnh vật xung quanh toang hoang, hành lang sụp đổ, lầu các tan vỡ, thiên địa rung chuyển!

Nàng hoài nghi nhìn khung cảnh xung quanh sụp đổ, chín mươi chín ảo trận dễ dàng bị phá vậy ư!

Khi nhìn thấy 'mặt thật' Phần Thiên Tháp, nàng kinh hãi kêu lên: "Ngươi, sao ngươi có thể làm được?"

Nguyên nhân khiến Hoa Triệt bị phản vệ và nôn ra máu là vì hắn định mạnh tay phá vỡ phong ấn kim đan.

Tuy rằng thất bại.

Nhưng lại "rò rỉ" một ít chân nguyên, miễn cưỡng kích hoạt chú pháp.

Giữa tháp có một lồng sắt, bên trong trống trơn.

Có năm cái xác nằm xung quanh cái lồng, tất cả đều là ma tu Phần Tình Điện.

Đột nhiên, một bóng đen che lấp bầu trời. Hoa Triệt hoảng hốt cõng Mai Thải Liên nhảy ra. Cùng lúc đó, nơi hắn vừa đứng, một sinh vật to lớn từ trên trời đáp xuống. Sàn nhà bị giẫm nát, đất đá vỡ vụn, yêu khí ngút trời.

Hoa Triệt: "Nó..."

Mai Thải Liên thốt lên: "Chính nó, chính con quái vật đó đã tấn công ta."

Hắn kinh ngạc nhìn con vật trước mặt. Giống hổ nhưng không phải hổ, toàn thân đen nhánh toát ra linh quang, đôi cánh đỏ như máu. Bộ lông dựng đứng như nhím vô cùng sắc bén, chỉ va nhẹ lên tường đã để lại vết hằn sâu hoắm.

Hoa Triệt kêu lên: "Cùng Kỳ!"

"Yêu thú thượng cổ Cùng Kỳ!" Nàng tái mặt.

Đột nhiên, cánh cổng của Phần Thiên Tháp bị đá văng ra từ bên ngoài

Trên tay Trang Điền cầm hàng yêu linh, vừa đi vừa rung chuông, đôi mắt đỏ ngầu nhìn con quái vật hung ác trước mặt, nghẹn ngào gọi tên: "Văn Nguyên!!!"