Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Chương 46: Xin lỗi




Liễu Tự gật gật đầu.

"Ờ, ờ, ờ..." Liên tục ứng phó vài tiếng, nhưng lại không biết an ủi thế nào.

Hắn thật sự không am hiểu cái này.

"Mỗi lần tên cặn bã kia tới gần em, em liền sẽ né tránh, nhưng mà mỗi lần như vậy em đều oán trách hai người sao không mang em theo." Liễu Tự lại lần nữa nói.

Đồng Dật không biết những chuyện này, nhịn không được nhíu mày hỏi: "Em không nói với mẹ em sao?"

"Nói rồi, vừa mới bắt đầu chỉ là muốn ôm em xem TV, sờ sờ mặt em gì đó, mẹ em không để trong lòng. Sau lại có một lần sờ em chân, em khóc lóc tìm mẹ, mẹ em mới ý thức được sự tình không thích hợp."

"Tên cặn bã đó không làm gì em chứ?" Đồng Dật hỏi.

"Làm gì, anh muốn đánh hắn một trận đi?"

"Cặn bã nên đánh."

"Không cần phải thế, sau đó mẹ ly hôn nên có tiền, thuê người đánh tên cặn bã kia vài trận. Lần trước em còn khiếu nại hắn một phen, làm hắn chịu tổn thất không nhẹ."

Đồng Dật tưởng tượng, hai người phụ nữ này cùng với hai cha con hắn không giống nhau, lúc trước Đồng ba ba bị chơi đến xoay mòng mòng, đúng thật là không cần hắn hỗ trợ, cũng không cần lên tiếng nữa.

Liễu Tự lau nước mắt: "Em học tập không giỏi, thể dục cũng không giỏi, em nỗ lực thi vào đại học H vì cái gì anh biết không? Bởi vì em nghe nói anh đã sớm ký hợp đồng với đại học H đó."

"Ồ, vậy sao, làm anh cảm động thật nha." Đồng Dật trả lời một cách âm dương quái khí, vui vẻ đến không đứng dậy nổi.

"Nhưng tối ngày anh đều huấn luyện, không thì chơi game, khó có khi có thời gian cùng anh em ra ngoài chơi, quan hệ của anh cùng với Diệp Hi Nhã so với em còn tốt hơn."

"Cho nên em liền bắt đầu kiếm chuyện, khiến anh chú ý tới em hả?" Đồng Dật hỏi.

"Cũng không hẳn vậy, chính là vì anh không để ý đến em nên em mới giận dỗi, liền tính kế muốn anh không vui vẻ."

Đồng Dật nhìn không được liếc một cái xem thường, gật đầu trả lời: "Hai chúng ta không lớn lên cùng nhau, cho nên không thể hòa hợp được. Em có yêu cầu gì thì nói với anh, anh sẽ cố gắng hết sức giúp em, chỉ sợ anh cũng chỉ làm được đến đó thôi."

"Hai người bọn họ ly hôn, lúc đó tại sao anh không mang em theo cùng hả?" Liễu Tự hỏi xong vấn đề này, lại bắt đầu rớt nước mắt.

Đồng Dật đột nhiên bị hỏi đến nghẹn họng, không trả lời được.

"Rõ ràng khi còn bé, hai chúng ta ở với nhau rất thân thiết, lúc đó anh chọn đi theo ba rồi, vì sao không mang em theo." Cô kiên trì hỏi.

"Anh không muốn mang em theo để chịu khổ cùng..."

Hơn nữa hắn lúc đó mới bao lớn chứ, cha mẹ đột nhiên ly hôn, mẹ dường như trở thành con người khác, não hắn vốn dĩ không lớn.

Lúc đó hắn chỉ biết nếu hắn không đi theo Đồng ba ba, thì Đồng ba ba chỉ có một mình.

Hắn cắn tay mẹ mình, giãy giụa đuổi theo ba hắn, lúc sau liền không gặp lại bọn họ nữa.

"Anh!" Liễu Tự đột nhiên kêu lên một tiếng.

"Ừa." Đồng Dật ngồi ở trên ghế ngửa đầu lên, uể oải ỉu xìu như cũ.

Cái việc này làm lòng người anh như hắn quá hụt hẫng.

"Anh với Mễ Nhạc là sao thế? Em đều nhìn thấy tin tức rồi."

"Không có gì."

"Cậu ấy rất đẹp trai, anh nói xem cậu ấy có thích mẫu người như em không?"

"Ngày hôm qua bởi vì em mà cậu ấy bị liên lụy, hiện tại hận em chết đi được, hai người các em gặp nhau chính là chiến đấu quyết liệt, em sẽ chết như thế nào cũng không biết đó. Em cũng chỉ có một chút thông minh thôi, không bằng cậu ấy."

"Không bằng cậu ấy là ý gì?"

"Cậu ấy thật sự rất tâm cơ, hơn nữa chính là kiểu không chừa cho người khác đường thoát đó."

Liễu Tự bĩu môi, có chút không tin.

Đồng Dật nhìn thấy biểu cảm của Liễu Tự, nhịn không được mắng: "Anh nói cho em biết, em đừng nhớ thương cậu ấy, bằng không anh sẽ dạy dỗ em. Còn có, về sau đừng gây chuyện cho anh, rất phiền phức có biết không?"

"Ờ."

"Anh biết em vừa rồi giở chiêu tình thân với anh, giống như tham gia tiết mục diễn khóc như mất người thân vậy, khóc tới như vậy, muốn so ai thảm hơn hả? Điểm này anh thật sự chưa từng thua ai."

"Anh mà thảm cái gì chứ?"

"Đẹp đến thảm."

Liễu Tự lại lần nữa trợn mắt đáp lại.

Đồng Dật lấy di động ra, nhắn tin cho Mễ Nhạc.

Đồng Dật: Mễ Nhạc, xin lỗi cậu chuyện hôm qua, em gái tôi không hiểu chuyện, tôi với em ấy đã nói chuyện xong rồi, đợi lát nữa tôi mang em gái qua nhận lỗi với cậu. Em ấy là em gái tôi, em gái ruột, vì ba mẹ tôi ly hôn, em ấy theo mẹ."

Gửi xong, Đồng Dật liền nhìn thấy mình bị kéo vào danh sách đen.

Bị! Kéo! Vào! Danh! Sách! Đen!

Đêm qua muốn giải thích, huấn luyện viên đến.

Buổi sáng hôm nay muốn giải thích, em gái đến.

Hiện tại hắn rốt cuộc muốn giải thích, bị kéo đen!

Đồng Dật trực tiếp đứng lên, mắng Liễu Tự: "Sao em lại phiền phức vậy, sớm không đến muộn không đến cố tình lúc này đến. Liễu Tự, anh nói cho em biết, anh là anh trai em cũng sẽ không ngốc nghếch bênh vực em, việc này em làm quá không có đạo đức. Một hồi cút theo anh đi đến đội điền kinh xin lỗi, đem tiền trả cho người ta, sau đó cùng anh đến khoa nghệ thuật xin lỗi!"

Kết quả Liễu Tự vừa nghe liền vui vẻ: "Em chờ anh quản em đây, như vậy mới có bộ dáng anh trai."

"Liễu Tự em có phải có bệnh hay không hả?" Đồng Dật tức giận đến đau não.

"Nhà anh có người bình thường sao?"

Liễu Tự đứng dậy, dùng khuỷu tay đâm Đồng Dật: "Đưa điếu thuốc."

"Em cút xéo cho anh, không giả vờ nữa liền hoàn toàn phóng túng có phải hay không? Anh hỏi em, em còn chưa có trả lời đâu, anh trước đây cho em tiền đều đi đâu hết rồi?"

"Em gửi tiết kiệm một ít, có điều phần lớn tiền đều mua nước hoa, mua túi, đồ trang điểm, đi du lịch..." Quả thật là tiêu xài vô độ, trong túi hết tiền, liền nhớ tới việc đi lừa người.

Không nghĩ tới lần này quậy lớn đến vậy, khiến Đồng Dật tức giận, Liễu Tự phải chạy nhanh đến đây để xin lỗi "Đại kim chủ".

Lời nói khi nãy đa số là sự thật, nhưng cũng có phần nhỏ là khoa trương, cũng là vì không muốn làm Đồng Dật tức giận nữa.

"Đăng lên vòng bạn bè để khoe khoang phải không?" Đồng Dật hỏi, đột nhiên nhớ đến Mễ Nhạc từng nhắc đến.

Liễu Tự gật đầu, vui vẻ mà trả lời: "Dạ."

Đồng Dật vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Liễu Tự, cảm thấy không nhìn thấu con nhóc này.

Có điều nghĩ đến Mễ Nhạc tưởng hắn hẹn hò với em gái mình, cái này làm hắn cảm thấy mình có lẽ rất có sức hút trong mắt Mễ Nhạc?

Đồng Dật mang theo Liễu Tự đến đội điền kinh xin lỗi hai người kia, đồng thời trả lại tiền, còn đền gấp đôi.

Tiếp theo, hắn dẫn Liễu Tự đi khắp trường học tìm Mễ Nhạc.

"Anh còn rất để ý Mễ Nhạc à?" Liễu Tự hỏi Đồng Dật.

"Em không hiểu, nói với em cũng không hiểu."

Liễu Tự cũng không hỏi lại, chỉ là đột nhiên nắm lấy cánh tay Đồng Dật, lập tức bị Đồng Dật ném ra.

"Sợ người hiểu lầm à?" Liễu Tự hỏi Đồng Dật.

"Đúng! Ảnh hưởng anh tìm đối tượng."

Liễu Tự gật gật đầu, không nói gì nữa.

Đến câu lạc bộ kịch, đi vào gặp được Cung Mạch Nam, Đồng Dật hỏi: "Mễ Nhạc hôm nay có đến không?"

"Sáng sớm đến một chuyến rồi nhanh chóng đi rồi, cậu ấy gần đây có công việc tầm hai ngày, yêu cầu đi đến đấy." Cung Mạch Nam trả lời xong, tiếp tục cúi đầu chỉnh sửa kịch bản.

"Cậu có thể giúp tôi gọi điện cho cậu ấy không?" Đồng Dật thử hỏi.

Cung Mạch Nam ngẩng tay lên nhìn đồng hồ: "Thời gian này chắc cậu ấy đang trên máy bay rồi."

"Vậy thôi."

Sau khi rời đi, Liễu Tự đi theo bên cạnh Đồng Dật hỏi: "Cô ấy xinh đẹp hay là em xinh đẹp hơn?"

"Anh nói là cô ấy, em sẽ đánh anh sao?"

"Anh không cảm thấy cô ấy mặc đồ rất bình thường sao? Nghe nói nhà cô ấy nghèo."

"Sao em lại biết rõ ràng như vậy?" Đồng Dật nhịn không được hỏi.

Liễu Tự thè lưỡi: "Em có tâm cơ kỹ nữ nha... Đại học H có hai đóa hoa, em là một cái, cô ấy là hai, tự nhiên em sẽ biết đến cô ấy thôi. Có điều vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không nghĩ tới nhà cô ấy nghèo như vậy lại nuôi nấng không tồi."

"Em có phải loại người nghe người khác chửi một cô gái xinh đẹp trước mặt em, em sẽ cực kỳ vui vẻ còn khinh bỉ cô ấy không?"

"Đúng, nghe xong tuyệt đối là cả người thoải mái."

"Sao em lại biến thành người như vậy hả?"

Liễu Tự lại bắt đầu tự oán hối tiếc: "Tại sao năm đó anh không mang em theo, nói không chừng em sẽ biến thành một ngốc bạch ngọt rồi."

Đồng Dật thở ra một hơi: "Em nhanh chóng cút xéo cho anh, anh không muốn nhìn thấy em nữa."

Lúc này, có mấy thành viên nữ của câu lạc bộ kịch đi ngang qua, nhìn thấy Đồng Dật liền tỏ ra chán ghét.

"Sao cậu ta lại đến đây nữa vậy?"

"Nghe nói cậu ta hại mặt chủ tịch Mễ bần xanh lên luôn, vừa rồi tớ nhìn thấy chủ tịch cảm thấy rất thảm."

"Vậy mà còn không biết xấu hổ đến đây."

"Tớ nghe nói, quan hệ hai người bọn họ cực kỳ không tốt, cái tên bên khoa thể dục đó ức hiếp chủ tịch chúng ta. Ngày hôm qua chủ tịch vừa bị ức hiếp nhưng cương quyết không chịu thiệt, người ta đồn lúc đi qua phòng ngủ của chủ tịch nhìn thấy đám người khoa thể dục kia trừng mắt cảnh cáo."

"Sinh viên thể dục thật đáng ghét, ăn mặc xấu, tính cách cũng không tốt, còn đánh nhau, đầu óc ngu si tứ chi phát triển."

Đồng Dật nghe xong liền xụ mặt.

Ánh mắt Liễu Tự nhìn theo các cô gái đó, lập tức lên tinh thần hỏi: "Anh! Mấy người đó nói xấu, nói bậy, nói bạ anh, em đã nhớ kỹ mặt từng người, em đi câu dẫn bạn trai bọn họ để xả giận cho anh nha?"

"Em thôi đi."

*

Đồng Dật tìm được Lý Hân rồi, đặc biệt nghiêm túc hỏi một vấn đề: "Ngày thường cậu dỗ vợ cậu như thế nào?"

"Là kiểu dỗ bình thường hay là dùng đến chiêu cuối?" Lý Hân hỏi Đồng Dật.

"Nói hết đi, tớ nghe một chút xem."

"Bình thường thì nói lời ngon ngọt, mua đồ ăn ngon, mua quà tặng."

Đồng Dật gật gật đầu hỏi tiếp: "Vậy chiêu cuối thì sao?"

"Quỳ bàn phím xin lỗi." Lý Hân trả lời xong, liền cảm thấy suy sụp tinh thần.

Đồng Dật nhịn không được nhíu mày, ghét bỏ đến bĩu môi: "Tớ nói cậu này, cậu có thể có chút tiền đồ được không? Hả? Một người đàn ông trưởng thành có thể có chút tôn nghiêm không, cái chiêu quỳ này mà cũng tùy tiện lấy ra sao?"

"Còn có thể có biện pháp nào chứ? Vợ nhà tớ rất khó dỗ." Lý Hân trả lời càng ngày nhỏ giọng, càng ngày càng không có tự tin.

"Đức hạnh gì đây, tớ tuyệt đối sẽ không làm như vậy." Đồng Dật nói xong, cầm điện thoại tiếp tục thêm bạn tốt với Mễ Nhạc.

"Cậu hỏi cái này để làm gì?"

"Phòng ngừa chu đáo."

Qua thêm một ngày nữa, Mễ Nhạc cũng không phản hồi hắn, Đồng Dật muốn chạy về ngủ.

Kết quả chạy không được vài bước đã bị huấn luyện Lữ bắt được: "Sắp thi đấu hữu nghị, em làm sao thế hả? Hả? Đội trưởng đi đầu muốn bỏ chạy đúng không, cút về chỗ cho tôi."

Đồng Dật lại xám xịt trở về.

Rốt cuộc chờ đến khi huấn luyện kết thúc, Đồng Dật giống như chó điên chạy về phòng, rửa mặt qua loa xong, trực tiếp lên giường ngủ.

*

Mễ Nhạc đẩy cửa phòng nghỉ ra, liền nhìn thấy Đồng Dật ở bên trong.

Kinh ngạc một lúc rồi hồi phục lại tinh thần, đã biết chuyện gì xảy ra.

Lại nằm mơ.

Cậu đi vào, cởi áo khoác ra nhìn gương mặt trang điểm của mình, mới vừa ngồi xuống Đồng Dật đã đi đến trước người cậu, đột nhiên quỳ xuống, cực kỳ đáng thương mà nói: "Mễ em yêu ơi, đừng không để ý đến tôi mà, tôi khóc mất."

Đồng tác vừa nhanh vừa chuẩn đẹp.

Mễ Nhạc thấy hắn quỳ mà kinh ngạc không thôi, muốn lùi lại, lại bị Đồng Dật ôm lấy chân, vội vàng giải thích: "Liễu Tự là em gái tôi, là em gái song sinh! Cậu không cảm thấy tôi với em ấy lớn lên rất giống nhau sao? Em ấy là người thân của tôi! Em! Gái! Ruột!"

Mễ Nhạc đột nhiên nhớ đến buổi sáng Lý Hân cũng nói gì đó với mình, hơi hoảng hốt vì dường như phảng phất nghe thấy nội dung lời nói của Lý Hân cũng giống như vậy.

Đúng là cậu đã suy nghĩ lời nói của Lý Hân cả một ngày, cũng chắp vá được một ít thông tin.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, lời Lý Hân nói, chỉ sợ là chuyện này?