Kỳ thực Đồng Dật đang liều mạng lắc đầu, muốn biểu đạt: Cũng không phải như vậy.
Nhưng trong suy nghĩ của Mễ Nhạc, lúc này Đồng Dật chỉ là người mà cậu đang yêu thầm, chỉ đang thiết lập ra một nhân vật trong giấc mơ.
Những gì Đồng Dật nói, với Đồng Dật hiện thực căn bản không liên quan gì.
Tốt nhất là đừng nói nữa, để cậu không còn ảo tưởng nào nữa.
Cậu biết, giấc ngủ của cậu thực sự quá kém, công việc căng thẳng kéo dài, cộng thêm áp lực trong cuộc sống khiến cậu không thể thở nổi.
Có lúc cậu cần uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được, ký ức trong mơ hiện tại rõ ràng như vậy, có lẽ cũng liên quan đến chất lượng giấc ngủ kém của mình.
Cậu cũng biết, bản thân quá áp lực trong cuộc sống, mới có thể thêu dệt ra những giấc mơ này để trốn tránh hiện thực.
Một người xuất hiện lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cậu, là bởi vì cậu đã nảy sinh tình cảm chưa từng có.
Thường xuyên mơ thấy một người, có thể là cầu mà không được, có thể là trong lòng có sự hổ thẹn, có thể là tưởng niệm...
Nói ngắn gọn, chính là người này đã trở thành chấp niệm mãnh liệt nảy sinh trong lòng cậu, vì vậy người này mới có thể xuất hiện lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cậu.
Mễ Nhạc hâm mộ Đồng Dật vô tâm vô phổi, có một đám bạn tốt.
Cậu bắt đầu cảm thấy ở bên cạnh Đồng Dật có lẽ sẽ rất vui vẻ, dần dần nảy sinh một loại tình cảm.
Loại tình cảm này càng lúc càng lớn theo sự để ý của cậu, lúc này mới khiến cậu cứ mơ thấy Đồng Dật. Thậm chí là liên tục mơ, còn ở trong mơ yêu đương cùng Đồng Dật.
Đôi khi trong mơ càng đẹp, cậu càng sợ tiếp nhận hiện thực.
Đây là một loại ngược tâm khác.
Tâm trạng không tốt khiến Mễ Nhạc bắt đầu nhíu mày, thân thể dần dần hư hóa, sau đó biến mất không thấy.
Đồng Dật biết Mễ Nhạc đã tỉnh, hoặc là thay đổi cảnh trong mơ, không lâu sau hắn cũng trở về không gian đen tối của mình.
Hắn bắt đầu tĩnh tọa trong không gian, cảm thấy vấn đề càng ngày càng khó giải quyết.
Mễ Nhạc tự bảo vệ bản thân rất nghiêm ngặt, nếu Đồng Dật tùy tiện lại gần, Mễ Nhạc nhất định sẽ lùi về phía sau một trăm bước để tránh né.
Mễ Nhạc lúc này không thể yêu đương, đột nhiên thổ lộ, đồng nghĩa với việc hoàn toàn cắt đứt quan hệ, Mễ Nhạc nhất định sẽ cự tuyệt đến cực kỳ dứt khoát.
Ngay cả khi thích cũng sẽ cự tuyệt.
Hắn cảm thấy việc đầu tiên mình cần làm vào ngày mai là giải thích với Mễ Nhạc, nói cho Mễ Nhạc biết hắn và Liễu Tự thực sự là mối quan hệ như thế nào, để Mễ Nhạc đừng tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc này.
Sau đó, hắn sẽ dần dần bày tỏ tình cảm của mình với Mễ Nhạc.
Bởi vì yêu Mễ Nhạc, hắn cần phải dành nhiều tâm tư hơn, dùng cách ổn thỏa nhất có thể.
Hắn cũng muốn đuổi theo Mễ Nhạc trong thực tế.
Đồng Dật đã quyết định như vậy.
Tuy nhiên, ngay từ khi ý tưởng này xuất hiện, hắn đã biết con đường này sẽ rất khó đi.
Trong mơ, hắn không thể tự do kiểm soát việc tỉnh dậy. Lần trước, Đồng Dật đã cưỡng ép mình tỉnh dậy bằng cách nhảy thẳng xuống hồ bơi. Đây là một phương pháp gần như tự sát, khiến Đồng Dật vẫn còn sợ hãi cho đến bây giờ.
Vì vậy, Đồng Dật vẫn cần sự quấy rầy từ bên ngoài thực tế để tỉnh dậy, hoặc là tự tỉnh dậy.
Mễ Nhạc luôn dậy rất sớm, cậu không muốn lãng phí thời gian của mình. Thời gian của cậu không phải là dành cho việc học tập, mà là xem kịch bản hoặc đến câu lạc bộ kịch xem các thành viên tập luyện.
Sau khi rửa mặt xong, cậu mở tủ lấy mỹ phẩm dưỡng da của mình, thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Mễ Nhạc biết chắc chắn đó không phải là người tìm cậu, nên không quan tâm, để Lý Hân ra mở cửa.
"Sao cô lại đến đây?" Lý Hân nhìn thấy người gõ cửa không nhịn được hỏi.
"Đồng Dật có ở phòng không?" Người hỏi là một cô gái, giọng nói rất dễ nghe, đặc biệt dịu dàng, còn có chút quyến rũ.
"Cậu ấy vẫn chưa dậy đâu."
"Em có thể vào không?"
Lý Hân có chút do dự, nhìn Mễ Nhạc rồi nói: "Bạn cùng phòng của tôi không thích người ngoài vào, không thì em... Đi ra ngoài dạo một vòng, lúc sau tôi sẽ kêu Đồng Dật đến tìm em?"
Kết quả cô gái không muốn, tiếp tục cầu xin: "Em sáng sớm đã đến đây rồi, cơ sở này còn rất xa lạ, em không biết nơi nào hết. Em đến đây là một chuyến rất khó khăn, anh để em đi ra ngoài chờ, em cũng không biết nên đi đâu chờ. Em đảm bảo chỉ nói hai câu với Đồng Dật rồi sẽ đi, được không?"
Lý Hân rất khó xử, đột nhiên nghe thấy Mễ Nhạc nói: "Không sao cả."
Lúc này Lý Hân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cho cô gái vào.
Cô ấy bước vào nhìn thấy Mễ Nhạc thì hơi sửng sốt, nhưng có lẽ cô ấy đã biết trước Đồng Dật và Mễ Nhạc là bạn cùng phòng. Vì vậy cũng không biểu hiện ra ngoài bất kỳ điều gì khác thường, tìm thấy giường của Đồng Dật rồi đi qua.
Mễ Nhạc quay đầu nhìn qua.
Cô gái bước vào cũng là một cô nàng cao gầy, nhìn có vẻ cao trên 1m75.
Da rất trắng, mái tóc xoăn bồng bềnh, trông rất nữ tính.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô và váy dài màu đen, cử chỉ nhẹ nhàng, đi đến mép giường của Đồng Dật, nhìn Đồng Dật, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Đồng Dật tiểu ca ca."
Mễ Nhạc nghe vậy cũng cảm thấy ngượng ngùng, tiếp tục thoa mỹ phẩm dưỡng da của mình.
Lúc này Đồng Dật dường như đã tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi một câu: "Sao em lại đến đây?"
"Hôm qua nhận được tin nhắn của anh, em khóc cả đêm, em cảm thấy em nên giải thích với anh một chút, vì vậy cố ý sáng sớm đến đây." Cô gái trả lời.
Lúc này Mễ Nhạc coi như xác định, cô gái này chính là Liễu Tự.
Đồng Dật mới tỉnh dậy có chút uể oải, xoa xoa tóc, lại ôm chăn cố gắng tỉnh táo rồi hỏi: "Em khóc cái gì mà khóc, em không phải vẫn luôn bày mưu lập kế sao?"
"Anh cũng nghĩ em như vậy..." Liễu Tự nói, lại bắt đầu nghẹn ngào: "Người khác đều không hiểu em cũng không sao, em chỉ là không hy vọng anh vẫn tiếp tục không hiểu em, nếu không trong lòng em sẽ cực kỳ khó chịu."
Đồng Dật nghe vậy thì cực phiền, "Xì" một tiếng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mễ Nhạc xách cặp sách đi ra ngoài.
Hắn lập tức rời giường định đuổi theo Mễ Nhạc, vì sốt ruột nên dứt khoát từ trên giường nhảy xuống.
"Đồng Dật! Anh làm gì vậy?" Liễu Tự nắm chặt Đồng Dật hỏi.
"Em buông ra, anh hiện tại không rảnh quan tâm em." Đồng Dật lắc lắc tay, Liễu Tự vẫn không buông.
Đồng Dật tức giận đến không chịu được, gãi đầu, bực bội hỏi: "Em rốt cuộc muốn làm gì?"
"Chính là muốn giải thích với anh một chút."
Lý Hân đứng bên cạnh có chút xấu hổ, nói một câu: "Tớ đi mua đồ ăn sáng một chút?"
"Cậu giúp tớ giải thích với Mễ Nhạc một chút."
Lý Hân cái hiểu cái không, gật đầu: "Ờ, được."
Lý Hân đuổi theo Mễ Nhạc chạy nửa ngày mới đuổi được, giải thích với Mễ Nhạc một câu: "Cô gái kia là em gái của Đồng Dật."
"Ừ, tôi nghe thấy cô ấy gọi Đồng Dật là ca ca." Mễ Nhạc quay đầu lại lên tiếng, không hiểu vì sao muốn gọi cậu lại nói cái này.
"Đúng vậy, hai người họ đại học mới nhận nhau."
"Đều đã lên đại học rồi mà còn nhận em gái..." Ấu trĩ quá rồi.
"Liễu Tự trước kia vẫn cứ như vậy, Đồng Dật cũng rất phiền, nhưng cũng không có cách nào."
"Cho nên cô ấy cứ như vậy thì Đồng Dật cũng phải chấp nhận hả?"
"Ờ... Cũng có thể nói như vậy, chính là... Đồng Dật kỳ thực không phải cố ý." Lý Hân nói năng vụng về, tiếp tục giải thích.
"Được rồi, tôi đã biết." Mễ Nhạc ném túi vào trong xe, đóng cửa xe.
Lý Hân đứng bên cạnh xe một hồi, nghĩ nghĩ rồi nhớ ra mình có thể đã không diễn đạt rõ ràng, vội vàng chạy nhanh theo bổ sung một câu: "Liễu Tự là theo mẹ, Đồng Dật là theo chú Đồng lớn lên, đến đại học mới gặp nhau!"
Nhưng Mễ Nhạc đã lái xe đi rồi.
Lý Hân đeo túi, rồi đi mua đồ ăn sáng.
Cậu ấy cao to, ăn ít một chút cũng sẽ đói đến hoảng.
Mễ Nhạc đang lái xe thì nghe thấy Lý Hân lại nói một câu gì đó, cậu mở cửa sổ xe ra xem, nhưng nhìn thấy Lý Hân đã đi, cậu lại không nghe rõ.
Nói gì? Mễ Nhạc dường như nghe được một phần, nhưng lại không ghép lại được.
Mặc kệ nó.
Đóng cửa sổ xe lại tiếp tục lái xe, hôm nay cậu cần ra ngoài để tham gia hoạt động, phải đi máy bay đến đó.
*
Đồng Dật mang một chiếc ghế dựa lại đây ngồi xuống, sau đó nói với Liễu Tự: "Ngồi đi, Đồng Tự."
Nghe được xưng hô "Đồng Tự" này, trên mặt Liễu Tự biểu hiện biến hóa rất nhỏ, nhưng vẫn là ngồi xuống.
"Cô khóc sướt mướt cái gì? Đến mức này sao? Từ lúc cô và tôi cùng nhau tiến đại học H liền bắt đầu tính kế tôi, đòi tiền tôi. Cô và tôi thật sự là có chút tình thân, bộ cô thật sự rất hận tôi hả?"
Đồng Dật lần này hỏi đến đặc biệt thẳng thắn ra, hắn cũng không muốn tiếp tục để mặt mũi cho Liễu Tự.
Lưu lại mặt mũi vô dụng, ngược lại rước lấy càng nhiều phiền phức.
"Chỉ sợ là anh hiểu lầm em." Liễu Tự tỏ vẻ nhu nhược mà giải thích.
"Hiểu lầm cái gì, cô căn bản là không thích hai tên chó kéo xe trượt tuyết kia, cô trêu chọc bọn họ làm gì? Còn không phải muốn bọn họ lại đây sủa gâu gâu kêu to với tôi sao, cô xem đến cực kỳ vui vẻ chứ gì? Đây là ý đồ gì đây? Biểu diễn mị lực con gái cho tôi xem hả?"
"Cũng không phải vậy!"
"Vậy cô nói thật đi! Đừng có học mẹ cô làm người không đứng đắn nữa! Cô quyết liệt muốn làm như vậy có phải cho đã cái nư mình không!?" Đồng Dật rất ít khi tức giận, nhưng mà lần này thật sự bực bội, vẫn là lần đầu tiên hắn trở mặt với Liễu Tự.
"Anh đối mẹ vẫn luôn có thành kiến."
"Cô nói đó là thành kiến sao? Đó gọi là sự thật, mẹ cô rất điếm, cô cũng giống như vậy."
Đồng Dật là một người tính tình rất tốt.
Hắn rất ít khi tức giận, lúc này thật sự tức giận, từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ hiếm thấy.
Chuyện của Liễu Tự làm hắn cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.
Một mặt, Liễu Tự là em gái ruột của hắn, hắn không lớn lên cùng Liễu Tự. Sau đó lại gặp lại nhau lần nữa, Liễu Tự đã hoàn toàn khác với Liễu Tự trong trí nhớ của hắn.
Một mặt, Đồng Dật sống rất theo bản năng, hắn ở với anh em rất phóng khoáng, đến chỗ nào cũng vui vẻ. Nhưng hắn không giỏi ứng phó với con gái, mỗi lần gặp Liễu Tự đều cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Tính tình tốt cũng không chứng minh được khi bị người khác đùa bỡn sẽ hoàn toàn không thèm để ý.
Chỉ mình hắn cũng được, liên lụy đến Mễ Nhạc và Lý Hân, khiến cho Đồng Dật cảm thấy cực phiền.
Hắn thật sự không muốn làm ảnh hưởng đến người khác, nhưng loại chuyện phiền phức này sao cứ rơi xuống người hắn?
"Gặp lại em, có phải anh luôn xem em là gánh nặng hay không?" Liễu Tự xoa xoa khóe mắt ứa nước mắt hỏi Đồng Dật.
"Đúng vậy!" Đồng Dật gật đầu đáp.
Liễu Tự gật gật đầu, tiếp theo rống lên với Đồng Dật, không còn bộ dáng thục nữ lúc đầu nữa: "Em đi theo mẹ, về sau gặp phải bố dượng cứ thích động tay động chân với em, em chỉ có thể chạy ra khỏi nhà. Em rời nhà trốn đi không có tiền cũng chỉ có thể lừa người! Ít nhất em lớn lên xinh đẹp! Anh cơm no áo ấm, đương nhiên sẽ không hiểu được!"
"Vì cái gì phải lừa người? Tôi lần trước cho cô nhiều tiền như vậy, cô đã làm gì? Không đủ tiêu hay sao mà còn phải lừa kẻ ngốc khác?"
Liễu Tự bị Đồng Dật hỏi đến sửng sốt, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần hỏi: "Em nói nhiều như vậy, anh chỉ chú ý đến cái này hả?"
"Tức giận đến hồ đồ rồi hả, đợi lát nữa... Cái người phụ nữ kia còn tìm thêm ông chồng sao? Còn tìm một tên đạo đức suy đồi như vậy? Cái tên cha dượng kia khi dễ em hả?"
Đồng Dật bị Liễu Tự lừa nhiều, rất nhiều chuyện sẽ theo bản năng mà suy diễn ra nhiều việc.
Nhưng mà lúc này, Đồng Dật lựa chọn tin tưởng, nội tâm dần dần sinh ra phẫn nộ.
Dù sao... Đây cũng là em gái mình.
Đồng Dật liền cảm thấy huyệt Thái Dương của mình nhảy kịch liệt, nhảy rồi lại nhảy, rất nhiều chuyện cùng lúc đến với hắn, làm tâm tình của hắn cực kỳ không tốt.