Editor: Coral
“Thầy nói cái gì đúng ạ?”
Nghiên cứu sinh có chút nghi ngờ, đi lên trước một bước nhìn vào, kinh ngạc nói: “Đây là…”
Phùng Tỉnh Thân lúc này mới phản ứng được, ông vội vàng đứng lên, cất tài liệu trên bàn đi, thấy học sinh của ông cũng kịp thời thu hồi tầm mắt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghiên cứu sinh vẫn còn trong sự kinh ngạc: “Đúng rồi ạ?”
Phùng Tỉnh Thân gật đầu.
Ông nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng cầm điện thoại di động lên, gọi WeChat cho Tiết Tịch.
Lúc này đã là đêm khuya, cô giống như đang ngủ, điện thoại reo rất lâu mới nghe máy, có vẻ không thoải mái, một lúc sau mới “alo” một tiếng.
Tiếng nói khàn khàn lạnh lùng, phảng phất nét buồn ngủ.
Phùng Tỉnh Thân vội vàng nói: “Kết quả phỏng đoán này, em có gửi cho người khác không?”
https://webtruyen.com/moi-ngay-bi-ep-hen-ho-cung-lao-dai/
Đầu bên kia ngừng một chút: “Không có.”
Phùng Tỉnh Thân thở phào nhẹ nhõm, ông nghiêm túc nói: “Trước kia em chưa công bố với ai, tạm thời đừng cho...người khác xem, trong giới học thuật chuyện chiếm thành quả lao động của người khác rất nhiều.”
“Vâng, em biết rồi.”
Giọng nói của đối phương vẫn rất bình tĩnh, khiến Phùng Tỉnh Thân có một loại cảm giác hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp.
Ông ho khan một tiếng, lại hỏi: “Phỏng đoán này, là một mình em chứng minh ra sao?”
Đầu bên kia ngừng một chút, rất nghiêm túc trả lời: “Không phải, ông ngoại em đã chứng minh được hai phần ba rồi, trên bản nháp em đưa cho thầy cũng có lưu chú.”
Loading...
Đã có rất nhiều người thử dùng biện pháp này để chứng minh phỏng đoán, nhưng thường bị kẹt ở bước cuối cùng, có làm thêm nữa cũng không ra được.
Cho nên, hai phần ba trước đó thật sự không coi vào đâu, chỉ có thể xem là nhập môn, khó nhất là một phần ba phía sau!
Cho dù cô nhóc nói, phỏng đoán này tự mình chứng minh được, cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Phùng Tỉnh Thân đối với nhân phẩm của cô càng thêm tín nhiệm.
Ông cư xử như với hậu bối rất tốt, đối với cô càng thích hơn vài phần, ông cười nói: “Em có muốn viết một bài luận văn công bố trên tạp chí hay không?”
Đầu bên kia ngừng một chút: “Sao cơ ạ?”
Rất rõ ràng là có chút thắc mắc.
Phùng Tỉnh Thân đã nói: “Cái này em phải sửa lại để thành luận văn, gửi bản thảo cho tạp chí Toán học có uy tín nhất, em sẽ viết luận văn chứ?”
“Dạ không...”
Phùng Tỉnh Thân ngược lại nở nụ cười: “Việc này tôi có thể giúp em, tôi đề nghị em gửi bản thảo cho Inventione-Mathematica, phỏng đoán này của em, hoàn toàn có thể khiến cho giới Toán học trên thế giới chấn động!”
Tâm trạng của người bên kia giống như không bị thay đổi, vẫn bình tĩnh trả lời: “Vâng.”
Phùng Tỉnh Thân: “...”
Nếu như là ông, dám chắc sẽ bò dậy chỉnh sửa luận văn suốt đêm, nhưng thái độ của đối phương…
Ông lại hỏi: “Gần đây em có thời gian rảnh không?”
“Không ạ.”
“Học tập rất bận à?”
“Không phải, em muốn tham gia cuộc thi Toán toàn quốc.” Đã một tuần Tiết Tịch không có chuyên tâm làm bài tập rồi, để tỏ lòng tôn kính với cuộc thi, cô quyết tâm ba ngày kế tiếp này chỉ chăm chú làm đề thi Olympic Toán.
“...”
Phùng Tỉnh Thân lại lần nữa nghĩ thế giới này thật vi diệu.
Một người đã chứng minh ra được phỏng đoán Battra, lại muốn thi cùng với một đám học sinh cấp ba?
Nhưng ông nghĩ đến chuyện cô nhóc này còn là học sinh cấp ba, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng: “Em là học sinh cấp ba sao?”
“Vâng.”
“Được rồi, vậy nếu như em không ngại, tôi tìm người đáng tin cậy để giúp em viết luận văn!”
“Vậy nhờ thầy.”
Lúc này Phùng Tỉnh Thân mới cảm thấy yên tâm, cuối cùng ông hỏi: “Chẳng qua chúng ta ở trong nhóm nói chuyện vài câu, vì sao em tin tưởng giao bản nháp cho tôi như vậy?”
Mặc dù ông đã là người giỏi Toán nhất trong nước, nhân phẩm có thể tin tưởng được. Nhưng ngay cả ông cũng không thể bảo đảm dưới tình huống đối mặt với kiểu luận văn này vẫn không động tâm…
Đây là một sự kiện vẻ vang có thể ghi vào lịch sử!
Nghe vấn đề này, Tiết Tịch cảm thấy không giải thích được nên chậm rãi nói: “Không phải thầy muốn em giúp chứng minh vấn đề khó khăn này sao?”
Phùng Tỉnh Thân: “?”
Hơn nửa đêm Tiết Tịch bị đánh thức, sau khi cúp điện thoại, cũng không để chuyện này trong lòng, mà trực tiếp đi ngủ.
Ba ngày kế tiếp, cô bắt đầu chuyên tâm làm đề thi, tất cả tinh thần và sức lực đều đặt vào việc học.
Vài lần Tiết lão phu nhân muốn châm chọc cô, đều bị Tiết Thịnh đè xuống, Lưu Y Thu và Tiết Dao giống như bị chuyện đàn dương cầm đả kích, nên rất hiền lành.
Cứ như vậy qua ba ngày, Tiết Tịch lại sắp xếp đồ đạc để đi đến thành phố khác tham gia cuộc thi toàn quốc.
Người tham gia cuộc thi lần này cơ bản giống với Ngôi Sao Toán học, trường Quốc tế vẫn là ba học sinh nữ, ngoài ra hai cô gái ở chung với nhau.
Sau khi thầy Lưu hỏi ý kiến Tiết Tịch xong, thì để cô ở một mình.
Trên xe buýt, Phạm Hãn nhìn người con gái đội mũ lưỡi trai, ngồi một mình ở hàng cuối cùng, hắn mím môi thở dài, trên xe buýt nhiều người hỗn tạp, đợi vào khách sạn, hắn sẽ đi tìm cô an ủi một chút.
Năm giờ sau, xe đến khách sạn.
Lúc nhận phòng, Phạm Hãn cố ý chậm lại, muốn nghe xem Tiết Tịch ở phòng số mấy. Nhưng chỉ thấy Tiết Tịch đưa thẻ căn cước cho quầy lễ tân, sau đó nhân viên quầy lễ tân cười nói: “Xin chào, là như vầy, khách sạn chúng tôi đúng lúc hết phòng đơn rồi, cho nên miễn phí cho em ở phòng tổng thống có được không?”
Những người còn lại đều bối rối, còn có chuyện tốt như vậy sao?
Phạm Hãn cũng bối rối, phòng tổng thống ở tầng hai mươi tám, bình thường khách không ở tầng đó thì không thể đi lên được!
Tiết Tịch không suy nghĩ nhiều “vâng” một tiếng.
Rất nhanh đã có người phục vụ lại giúp cô xách hành lí, đợi sau khi mấy người đi khỏi, Phạm Hãn suy nghĩ, tiền tiêu vặt của mình còn rất nhiều, lúc hắn quay đầu lại muốn đổi phòng, nhưng lại thấy những người khác làm thủ tục nhận phòng: “Cho hỏi còn phòng đơn không?”
“Còn, anh muốn ở tầng mấy?”
Phạm Hãn ngạc nhiên, có chút sửng sờ không hiểu đang xảy ra chuyện gì, đợi lúc đến lượt hắn, sau khi đưa ra yêu cầu muốn đổi sang phòng tổng thống, lại được cho hay là: “Thật ngại quá, khách sạn chúng tôi đều bị người ta đặt phòng rồi, hiện không còn phòng trống cho cậu đổi nữa.”
Phạm Hãn: “?”
Đêm đến, Tiết Tịch ngủ rất ngon, ngày hôm sau bữa sáng được đưa đến trong phòng, đợi đến thời gian tập trung, tinh thần cô sáng lạng lên xe.
Đoàn người đi đến địa điểm thi, sau khi thầy Lưu thông báo những điều cần biết khi thi, Tiết Tịch theo nhóm người đi vào cửa chính, sau khi cô tìm được nơi thi thì lấy giấy dự thi ra rồi vào phòng học.
Rất nhanh đã nhìn thấy người quen ___ Lưu Lệ Viên.
Đúng lúc, Lưu Lệ Viên vừa vặn ngồi bên cạnh cô.
Kể từ sau sự việc lần trước, Lưu Lệ Viên đã ôm hận trong lòng, cô ta đi khắp nơi tung tin Tiết Tịch là con nhà giàu chỉ biết hưởng thụ, kết quả Tiết Tịch cầm hạng nhất thẳng thừng đánh vào mặt cô ta, để cho cô ta trở thành trò cười của Nhất Trung!
Trong khoảng thời gian này, cô ta vốn không thể bình tĩnh chuyên tâm học được, cô ta biết mình không có hy vọng giành phần thưởng được.
Lưu Lệ Viện oán độc siết chặt nắm tay, cô ta bỗng nhiên đứng lên, cầm bóp viết hung hăng đánh về phía Tiết Tịch, nếu cô ta không thể giành giải thưởng được, như vậy kẻ đầu xỏ cũng đừng mong thi tốt!
Tiếp theo ____ “bốp!” cổ tay bị Tiết Tịch nắm lấy.
Có giáo viên nhìn sang, quát: “Xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Lưu Lệ Viện híp lại, tiếp theo cả người ngã về sau, làm cái bàn phía sau ngã xuống, cô ta chịu đựng phần eo đau đớn hô lên: “Thầy à, bạn ấy đánh em!”
Đánh nhau ở nơi thi, hai bên đều sẽ bị huỷ bỏ tư cách!