Editor: Hà Liên
Phùng Tỉnh Thân nhìn chằm chằm điện thoại, mấy chữ đó rõ ràng ông đều biết, nhưng chúng hợp nhất lại với nhau, ông lại cảm thấy bản thân mình không hiểu gì.
Ông sững sờ một lúc, mắt kính dày nặng tụt xuống, nằm ở trên mũi. Ông đưa tay ra, kéo kính lên, rồi lại nheo mắt nhìn điện thoại.
Người đàn ông sáu bảy mươi tuổi, trên khuôn mặt có những nếp nhăn rõ ràng, ngón tay đều có chút run rẩy đem những tin nhắn mình đã soạn lại xoá đi, sau đó trả lời: [Em đang nói đùa phải không?]
Một cô gái mười tám tuổi, làm sao có thể chứng minh ra phỏng đoán của Bartra?
Học sinh: [ ? ]
Học sinh: [ Email là gì ạ?]
Phùng Tỉnh Thân khôi phục lại cảm xúc một chút, gửi Email cho cô, sau đó để điện thoại xuống, yên lặng chờ đợi.
Không vội, không vội.
Những năm gần đây, thật ra rất nhiều lần đều có người nói chứng minh được Bartra, nhưng sau khi công bố lại bị phát hiện những lỗ hổng và sai lầm ở trong đó, cô gái nhỏ có lẽ cũng chỉ là nổi hứng nhất thời.
Ông hít một hơi thật sâu, khoảng năm phút sau, "Đinh" nhận được một email trong hộp thư máy tính, điện thoại cũng đồng thời cũng sáng lên.
Học tập: [Em gửi rồi, thầy nhận được chưa ạ?]
Phùng Tỉnh Thân không cam tâm hỏi một câu: [Em có biết, thứ mà em chứng minh là cái gì không?]
Loading...
Có lẽ cô vốn không hiểu ý nghĩa trong phỏng đoán này của giới toán học.
Học tập: [Phóng đoán Bartra, đề tài có chút khó, lúc thầy hỏi em, em đã chứng minh được một nửa rồi, cộng thêm tuần này nữa, tổng cộng mất gần hai mươi ngày.]
Phùng Tỉnh Thân: “?”
Tại sao ông dường như nghe ra được ngữ khí "Em đã mất hai mươi ngày để chứng minh điều này" từ trong tin nhắn của cô?
Rốt cuộc cô biết có hay không, bao nhiêu người giành cả một đời, cũng không chứng minh ra được!
Phùng Tỉnh Thân liền không còn ôm hy vọng đối với phỏng đoán này nữa, ông trả lời tin nhắn: [Ừ, để thầy xem thử trước.]
Sau khi trả lời tin nhắn xong, lúc này mới tải xuống ba mươi bản nháp từ trong hộp thư, rồi in ra từng tờ một, sắp xếp thành cuốn sách dựa theo ký tự, lập tức xem trang đầy tiên.
Vừa xem, ông đã không thể ngừng lại.
-
Tiết Tịch lại đợi một lát, phát hiện thầy dạy toán không còn trả lời tin nhắn của cô nữa, nhìn thời gian, vẫn còn mười phút mới tan học, cô rứt khoát rút ra bộ đề Olympic, quyết định giải đề.
Phạm Hãn cũng trong ở lớp Olympic toán, nhìn bóng lưng của cô.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã tìm kiếm rất nhiều nội dung liên quan đến Bartra, mới phát hiện cô đã thật sự chứng minh được cái đề khó này.
Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, cuối cùng cũng bỏ cuộc rồi sao?
Mười phút sau, tan học.
Phạm Hãn thu dọn sách vở, đứng bên cạnh cô, nói một cách thật lòng: "Phỏng đoán Bartra ở độ tuổi của chúng ta không phải thứ mà chúng ta có thể tiếp nhận, làm người không cần quá tham vọng xa vời, cậu vẫn nên chuẩn bị cho giải đấu quốc gia đi!"
Tiết Tịch thờ ơ nhìn hắn một cái, không nói gì.
Phạm Hãn cho rằng đối phương đã nghe lọt tai, giải thích cho cô: "Giải đấu toán học lần này là giải toàn quốc, cậu không nên coi thường người khác. Cậu có biết giải nhất toàn quốc Ngôi sao toán học năm ngoái không? Cậu ta thi được 270 điểm, quan trọng là, năm ngoái cậu ta đang học lớp mười một! Hơn nữa trong năm ngoái, đã giành được giải nhất thi đấu toàn quốc, nếu như không phải sức khoẻ có vấn đề, không thể tham gia Đông Lệnh Doanh, khả năng bây giờ đã được Đại học Thanh Hoa đặt cách tuyển chọn rồi, cậu ta chính là Lý Học Khải của tỉnh chúng ta. Còn nữa cậu cũng đừng coi thường Tôn Kiệt, tuy rằng thi Ngôi sao toán học không tốt bằng cậu, nhưng không có nghĩa là thành tích thi đấu của cậu ta kém cậu!"
Tiết Tịch cảm thấy hắn rất ồn ào, động tác thu dọn sách vở càng thêm nhanh, ôm cặp sách đi ra ngoài.
Phạm Hãn vẫn đi theo phía sau cô, còn muốn nói thêm, Tiết Dao đi ra từ lớp vật lý, sau khi nhìn thấy hắn vội vàng đuổi theo: "Phạm Hãn!"
Phạm Hãn dừng bước chân, Tiết Tịch đã xuống tầng, đi ngày càng xa.
Lúc này hắn mới nhìn thấy Tiết Dao, nghĩ đến hành động của mình hắn có chút xấu hổ, thế là cố gắng thể hiện ra bộ dạng quan tâm Tiết Dao, hỏi: "Nghe nói cuối tuần này, thầy Chu Thuyền đến nhà cậu khảo sát đánh giá? Với trình độ của cậu, nhất định sẽ bái sư thành công đúng không?"
Tiết Dao: "..."
Sắc mặt cô ta cứng lại, một lúc sau mới cúi đầu cười: "Không có."
Phạm Hãn sững sờ: "Sao có thể? Mọi người đều nói thầy Chu Thuyền đã nhận một học viên mới! Không phải cậu sao, lẽ nào là Tiết Tịch...?"
Tiết Dao liền lắc đầu: "Không phải, là Hạ Nhất Nhất. Tớ cảm thấy em ấy rất đáng thương, chưa từng đi học, cũng không có bạn bè nào, cho nên đã nhường cơ hội đấy cho em đấy rồi."
Phạm Hãn dừng một chút, vừa cùng Tiết Dao đi vào lớp học, vừa thở phào nhẹ nhõm nói: "Tớ đã nói rồi, Tiết Tịch lớn lên ở cô nhi viện, làm sao biết chơi đàn dương cầm..."
Tiết Dao nghe được lời này, ngón tay hơi dùng sức ôm quyển vật lý, nhưng có vài lời, cô không muốn nói, cứ để Phạm Hãn hiểu lầm như vậy đi.
Hai người quay về lớp, phát hiện đa số những người còn lại vẫn chưa ra về.
Tiết Dao và Phạm Hãn đều hơi sửng sốt.
Bên cạnh có người cầm điện thoại đến hỏi: "Phạm Hãn, cậu cảm thấy giải đấu toán học lần này, giải nhất toàn quốc sẽ là ai? Số phiếu của Lý Học Khải bây giờ là cao nhất, sau đó là một người ngoài tỉnh, người thứ ba là Tôn Kiệt, người thứ tư là Tiết Tịch! Cậu cảm thấy Tiết Tịch sẽ có cơ hội giành được giải nhất không?"
Giải nhất toàn quốc...
Mấy chữ này, khiến con ngươi của Tiết Dao co rút lại, cô cười nhạo nói: "Giải nhất toàn quốc, lấy đâu ra chuyện dễ dàng như vậy! Thời gian Tiết Tịch tiếp thu đào tạo hệ thống vẫn còn quá ngắn, Phạm Hãn, cậu cảm thấy thế nào?"
Lời vừa nói ra, lại nhìn thấy vẻ mặt Phạm Hãn có chút hốt hoảng.
Không biết từ bao giờ, bàn luận thi đấu toán học, trong lớp luôn luôn nói về việc hắn có thể đạt được giải nhất cấp tỉnh hay không, bây giờ lại thăng cấp, muốn giành được giải nhất toàn quốc?
Hắn bất giác quay đầu, lại nhìn về phía cô gái ở phía cuối hành lang.
Cô theo thói quen đem sách vở nhét vào cặp sách, sau đó mang theo chiếc cặp nặng ra ngoài...
Hắn thu hồi tầm mắt, trả lời: "Tớ cảm thấy khó."
Kỳ thi lần này sẽ lấy ra các học sinh đạt giải nhất cấp tỉnh để tham gia thi đấu Olympic toàn quốc, ngoại trừ giải nhất toàn quốc, những người còn lại đều đạt hạng nhất, có gì khác nhau sao?
Còn Tiết Tịch về thẳng nhà, ăn tối xong, giải xong mấy bộ đề, sau khi nằm trên giường, còn thỉnh thoảng nhìn điện thoại.
Thầy dạy toán, tại sao vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô?
Kyoto, đại học Hoa Hạ, phòng thí nghiệm toán học.
Một nghiên cứu sinh đang làm kiểm tra cuối cùng, bỗng nhiên phát hiện phòng của thầy hướng dẫn Phùng Tỉnh Thân vẫn còn bật đèn.
Hắn theo bản năng đi qua, đẩy cửa chuẩn bị tắt đèn, liền nhìn thấy thầy hướng dẫn Phùng một tay cầm kính, một tay dùng sức nhìn chữ trên tờ giấy.
Tay của thầy ấy đang phát run, cả người giống như đang hưng phấn tột độ.
Nghiên cứu sinh sững sờ, thận trọng hỏi: "Thầy, sao thầy vẫn chưa về nhà?"
Bây giờ đã mười hai giờ rồi! Hơn nữa chủ đề hôm nay, có vẻ như không cần phải thức đêm đúng không?
Phùng Tỉnh Thân bị người khác làm rán đoạn, lúc này mới quay trở về hiện thực.
Ông không thể tin được nhìn chằm chằm đáp án trong tay, đột nhiên đứng dậy: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Cô thật sự giải được đề khó nhất thế giới này!