Thời gian trôi qua tầm mười mấy phút, cửa phòng "cạch" một tiếng mở ra, Tưởng Thiên Du ngồi im trên ghế, lông mi hơi run rẩy, sau đó cô nhanh chóng thu liễm lại tất cả biểu tình đang có trên mặt, thay vào đó là vẻ mặt 3 phần khó hiểu, 7 phần như 3 nhìn về thân ảnh cao lớn chậm rãi bước lại đây, rồi dừng bước trước bàn trà.
"Chào cô, Chu tiểu thư, tôi là cảnh sát trực thuộc Cục công an, họ Kỳ." Kỳ Tử Ngang ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện Tưởng Thiên Du, nâng mắt nhìn thẳng cô.
Tưởng Thiên Du rất có lễ phép chào hỏi lại anh: "Chào anh, cảnh sát Kỳ, trước đó đồng nghiệp của anh cũng đã hỏi tôi, nhưng tiếc là tình trạng hiện tại của tôi không thể cung cấp bất cứ thông tin gì hữu ích cho các anh."
Ký ức vốn có của Chu Nhã dường như bị che chắn bởi một lớp sương mù dầy đặc, cho dù Tưởng Thiên Du muốn phối hợp thì cũng không biết cái gì để mà nói.
"Bác sĩ đã giải thích hiện tượng này, là do lúc xảy ra tai nạn giao thông, đầu cô bị trấn thương nên trong khoảng thời gian ngắn kí ức bị hỗn loạn hoặc mất trí nhớ tạm thời thì đều là chuyện bình thường." Kỳ Tử Ngang sau khi nghe Tưởng Thiên Du nói xong vậy mà không tỏ thái độ gì quá lớn, ngược lại lấy từ trong túi áo trước ngực ra một tờ giấy.
Tưởng Thiên Du đưa tay nhận, sau đó mở tờ giấy đang gập đôi đó ra, trên đó viết ba chữ "Kỳ Tử Ngang", nét bút vừa có lực vừa đẹp, bên dưới còn có một chuỗi số.
"Nếu Chu tiểu thư cảm thấy ký ức đã khôi phục bình thường hoặc là bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì thì phiền cô liên lạc với tôi." Kỳ Tử Ngang nói xong liền đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tưởng Thiên Du, cười như không cười nói: "Tuy rằng cô chỉ là bạn gái cũ của Đinh Thiên Lãng, nhưng tôi tin rằng cô cũng rất mong muốn cảnh sát tìm ra được chân tướng, trả lại cho người đã khuất một công đạo, đúng không? Chu tiểu thư."
Đã chết?
Ngón tay cầm tờ giấy không nhịn được hơi dùng sức, Tưởng Thiên Du không nghĩ tới bản thân vừa mở mắt tỉnh dậy đã phải đối mặt với cục diện rối rắm này.
Nhưng mà Kỳ Tử Ngang dường như không quan tâm thái độ của cô sau khi biết Đinh Thiên Lãng đã chết, vừa nói xong liền cất bước đi ra ngoài.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa kéo cửa phỏng ra, động tác của anh hơi dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn cô: "Đối với một người vừa tỉnh lại sau khi vượt qua tình trạng nguy kịch mà nói, biểu hiện của Chu tiểu thư hôm nay thật sự làm người ta không thể ngờ được."
"Có thể trong thời gian ngắn mà có thể thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng..."
"Thân thủ tốt như vậy, đã từng tập luyện?"
Tưởng Thiên Du ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp, cô không cử động, đạm nhiên mở miệng trả lời: "Là do lúc ấy bác sĩ đó quá sợ hãi nên nút thắt không được chặt."
Người đàn ông nghe được câu trả lời này, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh, sau đó hơi cong môi.
"Chiều cao cân nặng của tên bắt cóc vừa nãy hình như cũng không chênh lệch lắm so với Đinh Thiên Lãng."
Sau khi lưu lại một câu đầy ý vị thâm trường, Kỳ Tử Ngang liền dứt khoát rời đi, "rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại, trong phòng lại khôi phục lại không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Tưởng Thiên Du chớp chớp mắt, sau đó gấp tờ giấy đó lại, cẩn thận cất vào trong túi của đồn phục bệnh nhân.
Câu nói của Kỳ Tử Ngang vừa rồi thật giống như là đang "tuyên chiến" với cô vậy, vậy có nghĩa là trong mắt cảnh sát, trong sự việc Đinh Thiên Lãng bị sát hạt, Chu Nhã là người có rất nhiều hiềm nghi, thậm chí còn là kẻ tình nghi số một.
Cộng thêm việc hôm nay cô không phối hợp, không thể nghi ngờ là đã khiến cho hiềm nghi ngày một tăng cao.
Tưởng Thiên Du im lặng, thở dài một tiếng sau đó đứng dậy chậm rãi đi về phòng bệnh của mình.
Năm ngày sau.
Tưởng Thiên Du mặc bộ đồ công sở trưởng thành, trang nhã, chân mang đôi giày da cao gót màu đen đi ra từ thang máy, hơi đứng lại xác định phương hướng, sau đó đi vào cửa lớn của công ty có treo biển "Công ty thiết kế Trung Nguyên".
Hai ngày trước Tưởng Thiên Du đã xuất viện, cô từ những người bạn, đồng nghiệp và người quen của Chu Nhã tìm hiểu được một vài thông tin, Đinh Thiên Lãng và Chu Nhã xác thực không lâu trước đây có mối quan hệ tình cảm, hơn nữa thời điểm chia tay còn làm loạn cả lên, rất khó xem.
Nhưng mà chỉ dựa vào mấy câu tường thật ngắn ngủi này, Tưởng Thiên Du vẫn không thể nhớ ra chút gì cả, bởi vậy cô tính tới công ty mà Đinh Thiên Lãng và Chu Nhã cùng làm để tìm thêm manh mối.
Rốt cuộc có đôi khi hoàn cảnh quen thuộc sẽ giúp cho người mất trí nhớ đột nhiên nhớ lại. Tưởng Thiên Du mang tâm lý may mắn thử xem.
Bình thường, mối quan hệ giữa Chu Nhã và đồng nghiệp đều không tồi, sau khi chủ động chào hỏi vài đồng nghiệp, Tưởng Thiên Du dựa vào chút ấn tượng ít ỏi trong đầu, đi về bàn làm việc của Chu Nhã.
Đây là một bàn làm việc phổ thông, không tính là lớn, đồ đặc trên bàn không quá gọn gàng nhưng cũng không thể nói là lôi thôi.
Tưởng Thiên Du ngồi xuống ghế, đưa mắt đánh giá bàn làm việc, giống hệt với phán đoán ban đầu của cô, công ty cũng giống như trong nhà, không hề tìm thấy bất kì dấu vết nào liên quan tới Đinh Thiên Lãng cả.
Tưởng Thiên Du lấy điện thoai trong túi xách ra, mở WeChat, lướt một vòng danh sách tin nhắn gần đây của Chu Nhã, sau đó click mở khung chat với Đinh Thiên Lãng ra, trong đó không tìm ra chút manh mối nào.
Đến tột cùng tại sao cảnh sát lại hoài nghi Chu Nhã? Chẳng lẽ bởi vì trước khi tử vong không lâu, Đinh Thiên Lãng và Chu Nhã chia tay trong tình huống không mấy hay ho?
Hiển nhiên không thể đơn giản như vậy được, nhưng nội tình trong chuyện này, Tưởng Thiên Du không thể chờ tới lúc cảnh sát nói cho cô biết được.
Cô không phối hợp lấy khẩu cung với cảnh sát, tất nhiên cảnh sát sẽ không thể nào chủ động nói với kẻ bị tình nghi về tiến độ vụ án cũng như những chứng cứ thu thập được.
Bị tiếng gõ bàn phím cạch cạch của đồng nghiệp phía sau làm giật mình, Tưởng Thiên Du mím môi, dựa bảo bản năng của cơ thể bắt đầu sắp xếp lại tài liệu trên bàn.
Động tác trên tay cô vô cùng thuần thục, giống như quá trình này đã diễn ra vô số lần, cho tới khi Tưởng Thiên Du mở ngăn kéo lấy ra một chiếc notebook, sau khi bỏ notebook ra khỏi ngăn kéo, phía dưới là một chiếc phong bì.
Ma xui quỷ khiến, cô dùng tay ấn lên chiếc phong bì, xác thực bên trong phong bì có chứa gì đó.
"Ừm?"
Tưởng Thiên Du giơ tay lấy tờ ghi chú màu xanh dương ra.
Đây là...?