"Còn không gọi cho viện trưởng nhanh lên?"
Sau khi tên bắt cóc vừa đưa ra yêu cầu, tất cả mọi người bao gồm bệnh nhân và y tá đều như vớ được cọng rơm cứu mạng, nhưng rất nhanh, một bác sĩ tay cầm điện thoại, tuyệt vọng nói to: "Hình như hôm nay viện trưởng Vương tới tỉnh khác tham gia cuộc họp nào đó, tôi thử gọi mấy lần đều báo máy bận!"
Trong lòng mọi người đều loạn cào cào, không biết phải làm sao, nam cảnh sát cúi sát đầu vào tai nữ cảnh sát, vừa để mắt tới tên bắt cóc đang dựa vào tường, vừa dùng thanh âm chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe được, nói: "Đồn công an trực thuộc còn bao lâu thì tới được? Còn có Cục cảnh sát có phái chi viện tới không?"
"Đều đang trên đường tới, đồn công an thì tầm ít nhất ba bốn phút nữa mới có mặt, còn người của Cục thì phải muộn hơn chút." nữ cảnh sát vội vàng trả lời.
"Ba phút..." Nghe vậy, lông mày nam cảnh sát lại càng nhíu chặt, áp lực trong lòng lớn tới mức không thể hô hấp nhưng trước mặt nhiều người như này, anh ta không dám biểu hiện ra nửa điểm lo lắng nào. Có trời mới biết anh ta mới chỉ ra trường được có nửa năm, vừa ra trường liền được thuyên chuyển tới Cục cảnh sát thành phố Giang Thành, tự dưng gặp phải trường hợp bất ngờ như này, quả thực là nằm ngoài khả năng của anh ta.
Đúng lúc này, nữ cảnh sát dường như nhớ ra cái gì, nhỏ giọng nói: "Đúng rồi, hình như nãy Kỳ đội gọi điện báo là đang lái xe vào nhà xe của bệnh viện, chắc hẳn là sắp đến rồi..."
Khi nói chuyện, cô kiễng chân nhìn về phía thang máy xa xa, nhưng trong tầm mắt chỉ toàn những người đang vây xem, dù có cố gắng cũng không nhìn được.
Nghe được lời này, nam cảnh sát thở ra một hơi, cơ thể căng thẳng cũng thoải mái không ít. Trong lòng bọn họ mà nói, hình tượng của Kỳ Tử Ngang không khác gì Định Hải Thần Châm, đối với tình huống này, chắc hẳn anh sẽ có cách giải quyết.
Ít nhất là đưa ra giải pháp kéo dài chờ tới khi viện binh tới hỗ trợ, còn,...
Nhưng anh ta chưa kịp nghĩ xong thì tình hình bên phía tên bắt cóc bỗng có điều bất thường.
"A!!!!"
Đầu tiên, nữ bác sĩ thét lên một tiếng chói tai, trong chớp mắt mọi người đều đưa mắt nhìn chằm về phía đó. Nữ bác sĩ như là bị người ta dùng sức đẩy ra, cả người nghiêng ngả rồi ngả lên bàn lễ tân, mãi một lúc lâu sau cung không lấy lại được tinh thần.
Giây tiếp theo, tiếng kim loại va chạm với mặt đất vang lên, con dao trong tay tên bắt cóc đã bị đánh rơi khỏi tay hắn ta, người vây xem chỉ thấy trong góc tường chật hẹp, hai cơ thể đang đối kháng với nhau.
"Đó không phải là...!" Nữ cảnh sát ngạc nhiên bật thốt lên.
Nam cảnh sát khiếp sợ trong thoáng chốc rồi nhanh chóng dẫn người tới bàn lễ tân kéo nữ bác sĩ còn đang ngây người tới vị trí an toàn, lúc xoay người, ánh mắt anh ta rơi vào dây thừng nằm dưới đất.
Cho nên những gì anh ta vừa nhìn thấy không phải là ảo giác.
Cô gái tên Chu Nhã mặc quần áo bệnh nhân đã chuẩn xác nắm bắt được thời điểm cơ tên bắt cóc không chú ý, trong thoáng chốc gỡ dây thừng trên người sau đó nhảy lên, lấy tốc độ sét đánh đá bay con dao trong tay tên bắt cóc, thuận lợi đẩy nữ bác sĩ từ trong tay tên bắt cóc ra ngoài.
Trước mắt, trải qua vài quyền cước qua lại, tên bắt cóc ăn đau, cố ý lùi tới gần chỗ con dao bị đánh rơi lúc nãy, nhìn điệu bộ hẳn là định nhặt dao lên tiếp tục uy hiếp.
Tưởng Thiên Du nắm chuẩn thời cơ, thừa dịp đối phương cúi người xuống, liền gập chân dùng đầu gối đánh vào mặt tên bắt cóc theo hướng từ dưới lên.
Ôi... aaa!
Tiếng đàn ông kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian, chỉ thấy tên bắt cóc dùng hai tay ôm mặt, lui về sau vài bước rồi ngã dụi xuống sàn, nước mắt không chịu không chế bắt đầu chảy, đôi mắt đỏ ngầu, còn có chất lỏng chảy ra qua kẽ ngón tay hắn ta, hẳn là bị thương không nhẹ.
Sau khi tên bắt cóc ngã xuống đất, Tưởng Thiên Du cũng không thừa thắng xông lên, tiến tới khống chế hắn ta. Cô chỉ đứng im, ánh mắt bình tĩnh nhìn nam cảnh sát và nữ cảnh sát chạy tới áp chế tên bắt cóc.
Chỉ là hình như tên đó vẫn chưa chịu quy hàng, mặc dù bị thương đau tới nỗi nước mắt giàn giụa nhưng vẫn có ý đồ phản khảng.
Tưởng Thiên Du thấy thế thì cúi đầu, dùng chân bá bay con dao vốn đang trong tầm với của tên bắt cóc ra xa.
Xoẹt...
Con dao kin loại sượt trên nền gạch men tạo lên âm thanh ma sát rất nhỏ, cuối cùng dừng lại trước chân một người.
Bước chân người vừa tới vốn dĩ khá vội vàng, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì hơi ngẩng đầu sau đó ánh mắt dừng lại trước con dao dính máu trước giày mình.
"Kỳ đội!" Sau khi cố gắng khống chế được tên bắt cóc, nam cảnh sát quay đầu lại thì thấy người vừa tới, không nhịn được vui vẻ bật thốt lên.
Sau đó không còn chuyện của Tưởng Thiên Du nữa, một lúc sau cảnh sát tới tiếp nhận hiện trường, rất nhanh hiện trường vốn ầm ĩ hỗn loạn, được cảnh sát trấn an và giải quyết ổn thỏa, mọi người cũng tản ra.
Lấy bằng chứng, thu thập khẩu cung đều bắt đầu tiến hành theo quy trình.
Suy cho cùng Tưởng Thiên Du là bệnh nhân mới rời khỏi phòng ITCU không lâu, lại trải qua sự việc đáng sợ như vậy, nên cảnh sát cũng không ép buộc cô ở lại ngoài hành lang chờ được lấy lời khai, mà cho phép cô vào nghỉ tại một phòng nghỉ ở gần đấy.
Chỉ chốc lát sau, một bác sĩ trung niên khá quen thuộc với cô bước nhanh vào, không biết có phải vì cô vừa làm ra "nghĩa cử cao đẹp" hay không mà thái độ của bác sĩ khá hòa ái, làm kiểm tra sức khỏe cho cô cũng rất cẩn thận.
Sau khi xác định tình trạng của cô ổn định, ông nhắc nhở hai câu giữ gìn sức khỏe rồi lập tức rời đi.
Tưởng Thiên Du ngồi trên ghế sofa mềm mại, hơi nghiêng đầu, quay lưng về phía cửa, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Ngoài cửa, Kỳ Tử Ngang đang đứng ở nơi đó.
Anh cao tầm 1m9, dáng người cường tráng, tuy rằng râu ria hơi dài cùng với quầng thâm dưới mắt cũng không thể che hết những đường nét tuấn tú trên gương mặt, cũng có thể coi là một mỹ nam hiếm có của ngành cảnh sát.
Nhưng lúc này, vì bản thân cao quá, anh phải khom lưng quan sát kẻ tình nghi số một thông qua ô cửa sổ từ bên ngoài, bình tĩnh hỏi: "Cô ấy chính là bạn gái cũ của nạn nhân Đinh Thiên Lãng, Chu Nhã?"
"Đúng vậy, thời điểm bọn em vừa mới xác nhận được thân phận của nạn nhân, thì cô gái Chu Nhã này lập tức gặp tai nạn giao thông, lúc ấy chính em đã tới bệnh viện này điều tra tình hình, xác định là chính xác, không sai đâu ạ." Nam cảnh sát nhỏ giọng trả lời.
"Lục Lê, cậu đem tình huống từ đầu đến cuối của tên bắt cóc vừa nãy nói lại hết cho tôi, không được thiếu chi tiết nào." Kỳ Tử Ngang híp mắt, tiếp tục nói.
Nam cảnh sát tên Lục Lê nghe được lời này thì gương mặt trở lên thoải mái hơn chút: "Vâng, Kỳ đội!"