Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Chương 27: Đại gia, ta là chạy đường (27)




Dịch: Lạc Đinh Đang



"Mẹ à..." Tiền Thiển nịnh Trương thị, năn nỉ: "Mẹ xem, đại thúc cũng nói đấy, con cải trang giấu được ngươi bình thường là đủ rồi, chẳng phải con làm hai tháng ở Trạng Nguyên Lâu vẫn chưa xảy ra chuyện gì sao!"



Nói xong Tiền Thiển vội móc túi, đưa Trương thị tiền thưởng hôm nay Hỉ Tử cho cô, cười làm lành nói: "Mẹ nhìn xem, hôm nay có khách thưởng lớn, sư phụ chia cho con những năm mươi văn, mẹ có thể làm áo bông mới.”



Nói rồi Tiền Thiển lại bê hộp đựng thức ăn, vừa đưa cho Trương thị vừa nói: "Mẹ xem con mang đồ ăn về cho mẹ nè, có cá có thịt, còn có điểm tâm Lưu Vân Trai. Cái này phải cảm tạ công tử nhà đại thúc đấy, đây đồ ngài ấy thưởng hôm nay."



Trương thị nhìn Ám Nhất, nhận hộp cơm, thở dài một hơi, nói với Tiền Thiển: "Mẹ không cần tiền, mẹ muốn con sống tốt... Bây giờ con không xảy ra chuyện gì, nhưng chẳng may..."



"Không có chuyện chẳng may!" Tiền Thiển kiên định nhìn Trương thị: "Mẹ tin con, con không có chuyện gì."



Ám Nhất nghe nửa ngày, cũng mở miệng cười nói với Trương thị: "Đúng vậy Trương đại tẩu, ngươi cứ yên tâm đi, công tử chúng ta đã sai người trông nom con bé, bà không tin Tiểu Ngũ Tử, chẳng lẽ cũng không tin ta?"



"Cái này... Ai da!" Trương thị nghe Ám Nhất nói vậy, đành phải lui một bước, thành khẩn nói với y: "Chuyện này phiền đại gia nói hộ lời cảm tạ với công tử nhà ngài. Nhưng đại gia ngài cũng giúp ta dạy dỗ đứa nhỏ này một chút, để con bé ra ngoài phải nhất nhất cẩn thận, đừng tự chọc phiền toái gây họa cho mình."



Dứt lời Trương thị cầm hộp cơm bước vào phòng bếp, Tiền Thiển nhìn Ám Nhất, cười hì hì cảm ơn: "Đa tạ đại thúc giúp ta khuyên mẹ ta, nếu không nhất định mẹ ta sẽ không chịu để yên."



Ám Nhất nghe vậy nghiêm mặt, nói: "Ngươi còn dám nói! Tiểu nha đầu ngươi lá gan quá lớn! Nơi như Trạng Nguyên Lâu kia cũng dám chạy đường. Ngươi có biết nếu bị người ta phát hiện sẽ xảy ra tai họa lớn thế nào không."



"Chắc không bị phát hiện đâu." Bộ dáng Tiền Thiển chẳng thèm quan tâm: "Đại thúc ngài đã nói là ta cải trang có thể giấu được người thường."




"Hừ!" Ám Nhất hừ một cái, dạy bảo Tiền Thiển: "Ta cũng nói, người có võ tuỳ tiện nhìn một cái là biết ngươi là bé gái! Ngươi có biết Trạng Nguyên Lâu là chỗ nào không, công tử tiểu thư ra vào Trạng Nguyên Lâu đều không phải người bình thường, ai chẳng có vài thị vệ trong tối ngoài sáng, ngươi có thể qua mắt được nhiều cao thủ như vậy sao?"



Tiền Thiển nghe y nói vậy lập tức có chút lo lắng, cúi đầu không nói.



"Cũng may," Ám Nhất bổ sung: "May là hôm nay công tử chúng ta thấy ngươi trước, ngài đã bí mật giao người trông coi. Từ mai trở đi, dù có người nhận ra ngươi là nữ cũng không nhiều lời."



Ồ? Không ngờ mình phải có nam chính che chở mới có thể theo đuổi sự nghiệp chạy đường tới cùng!!! Tiễn Thiển có chút thụ sủng nhược kinh, nam chính đúng là một người cực cực kỳ tốt nha! Trong lòng Tiền Thiển cho Yến Hành một cái “Like” to.



Giờ Tiền Thiển đã xếp Yến Hành vào hàng ngũ “người tốt”, âm thầm quyết định lần sau gặp Yến Hành ở Trạng Nguyên Lâu, nhất định cô sẽ phục vụ tốt, bất kể hắn dày vò thế nào cũng không nói hai lời, tranh thủ thành lập mối quan hệ tốt đẹp với nam chính. Dù sao cùng lắm Yến Hành coi cô là chó chạy đường, chạy thêm vài chuyến cũng không mất miếng thịt nào.




Hơn nữa... Tiền Thiển có vài phần tính toán, kiểu gì mình cũng phải đắc tội nam chính một lần, sự nghiệp thu tiền cơm vĩ đại trong tương lai không thể bỏ, chi bằng xây dựng tốt quan hệ với Yến Hành, phòng khi hắn thẹn quá hóa giận một đao phập cổ mình.



Vị đại thúc hồ ly có bản lĩnh này cũng phải nịnh thật tốt, trong lòng Tiền Thiển suy tính, khi Yến Hành muốn phạt mình, không chừng có thể nhờ đại thúc hồ ly xin giúp. Đến bây giờ cô vẫn không biết Ám Nhất có thân phận gì, nhưng cũng không ngu ngốc hỏi linh tinh. Nhìn dáng điệu, tất nhiên là một dạng thân tín của Yến Hành, Tiền Thiển đoán.



"Đại thúc, hôm nay ngài ở lại nhà ta ăn cơm đi? Ta mang đồ ngon về, hơn nữa mẹ ta nấu ăn rất ngon!!!" Tiền Thiển nhiệt tình mời Ám Nhất.



Ám Nhất gật đầu, đáp: "Mẹ ngươi mời ta rồi, tiểu tử ngươi bớt khiến người khác lo lắng đi, mẹ ngươi đã tốn hết lòng rồi."



Nhìn Trương thị đi từ bếp ra, Tiền Thiển nghĩ nghĩ, mình tranh thủ thời gian mượn cớ ra ngoài lượn một vòng, tránh cho Trương thị thấy cô lại nổi giận. Vậy là cô cười nói: "Mẹ, hôm nay con kiếm tiền về, vừa hay đại thúc ăn cơm nhà mình, mẹ làm vài món ngon, con đi mua rượu cho đại thúc."




Trương thị gật đầu, định đưa tiền cho cô, Ám Nhất đã cười, moi thẻ gỗ lần trước từng đưa cho Tiền Thiển, nói: "Được rồi, ngươi kiếm tiền khó khăn, để lại mà hiếu kính mẹ ngươi, ta không cần rượu của ngươi. Ngươi tìm chưởng quỹ nhà trọ Duyệt Lai, đưa thẻ gỗ này cho hắn, bảo hắn đưa ta một vò rượu. Tiền kia thì giữ lại cho mẹ ngươi làm áo bông mới, còn một tháng nữa là tới tết, trông mẹ con ngươi ăn mặc vẫn đơn bạc lắm."



Tiền Thiển nghe vậy cười hì hì, đưa tay nhận thẻ gỗ, lại cầm thêm điểm tâm cho Vương Thuận rồi lao ra cửa nhanh như chớp. Ra khỏi cửa Tiền Thiển mới kịp phản ứng, lời vừa rồi đại thúc hồ ly nói có ý tứ nha... Dường như rất quan tâm dáng vẻ Trương thị. Tiền Thiển thầm quyết định khi về nói bóng gió hỏi thăm xem, kiểu gì đại thúc tặc tinh kia cũng hơn bốn mươi, trong nhà nhất định có người, quan tâm một quả phụ thế này, rốt cuộc có ý đồ gì đây...



Tiền Thiển đến nhà trọ Duyệt Lai, vừa thấy Vương Thuận liền lấy điểm tâm cho hắn. Vương Thuận nghe nói là điểm tâm Lưu Vân Trai, quả nhiên vui muốn đập đầu, lập tức hỏi thăm cẩn thận, cười nói: "Tiểu Ngũ Tử, tiểu tử ngươi đúng là nghĩa khí, có đồ tốt còn chia cho ca ca."



Tiền Thiển cười gật đầu, đáp: "Ta có thể vào Trạng Nguyên Lâu chẳng phải nhờ Tiểu Thuận Nhi ca ca giúp sao, có đồ tốt tất nhiên muốn chia cho ngươi." Nói xong, Tiền Thiển nhấc chân muốn vào nhà trọ.



Vương Thuận khó hiểu hỏi một câu, Tiền Thiển cười nói: "Nhà ta có khách, là người quen từng giúp đỡ lúc lên kinh, người kia bảo lấy rượu ở nhà trọ các ngươi, đưa ta tấm thẻ gỗ để ta bảo với chưởng quỹ một tiếng."



Vương Thuận nghe vậy "A" một tiếng, hỏi: "Là một thẻ gỗ màu lam đúng không?"



Tiền Thiển gật đầu, hỏi: "Đúng vậy, sao Tiểu Thuận Nhi ca biết?"



Vương Thuận vỗ đùi, nói: "Ai nha, tiểu tử là số gì vậy! Người quen này của ngươi không phải người bình thường đâu, đặc biệt là khi chưởng quỹ chúng ta thấy thẻ gỗ này, bất kể yêu cầu gì cũng đồng ý."



Tiền Thiển cười nói: "Thẻ gỗ đâu phải của ta. Nhưng ta đúng là may mắn, lúc lên kinh được quý nhân giúp đỡ, nhưng dù vậy, nhà ta và người kia cũng không quen thân."



Vương Thuận vẫn trưng ra dáng vẻ cực kỳ hâm mộ giống như Tiền Thiển ôm được chân to. Tiền Thiển cũng không để ý tới hắn, quay người đi vào tìm chưởng quỹ.