Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Chương 26: Đại gia, ta là chạy đường (26)




Dịch: Lạc Đinh Đang



Trương thị kể cho Ám Nhất nghe trượng phu bà chết thế nào, con gái bị lui hôn vô cớ thế nào, trong thôn bị ức hiếp thế nào, cuối cùng mẹ con bà vì không bảo vệ được mình nên mới lên kinh. Chuyện bà nói Ám Nhất đều tra được, nhưng khi nghe Trương thị dùng giọng điệu bình thản kể những chuyện khổ cực mà bà đã trải qua, Ám Nhất rất khó liên hệ bà với nữ nhân vừa khóc đến không còn hình tượng kia.



Vị Trương đại tẩu này thật sự là một nữ nhân kiên cường, Ám Nhất nghĩ, chỉ tiếc chưa chưa bao giờ được đối xử tử tế, tuổi tác không quá lớn nhưng đã bị cuộc sống gian nan mài mòn không đến không còn hình dáng.



"Vì vậy," Trương thị buồn bực thở dài: "Sau khi đến kinh thành, Ngũ Nương không chịu mặc váy, nói muốn ra ngoài làm thuê. Ta biết con bé thương ta, cảm thấy một mình ta nuôi gia đình vất vả. Ta... quả thực khó khăn... Không biết nên làm gì... Vì khi dọn nhà, ta đều bỏ đồ cưới đã tích cóp cho con bé ra, không biết tới khi nào mới góp lại đủ.”



Ám Nhất nhìn Trương thị đến ngẩn người, thấy bà thở dài, vội lấy lại tinh thần: "Sao đứa bé kia lại tới Trạng Nguyên Lâu học đồ vậy?"



"Ngũ Nương muốn tìm việc có tiền công cao, nghe ngóng trên đường, nghe nói tiền công ở Trạng Nguyên Lâu cao hơn một thành so với những nơi khác, con bé chưa bàn bạc với ta đã chạy đi tìm Tiểu Thuận Nhi của nhà trọ Duyệt Lai, nhờ Tiểu Thuận Nhi tìm cách giúp con bé." Trương thị lại thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Lúc đầu ta nghĩ chắc chắn sẽ không thành, không ngờ Tiểu Thuận Nhi tìm Đổng Tam làm thuê ở Trạng Nguyên Lâu, giới thiệu Ngũ Nương cho Nhị chưởng quỹ Trạng Nguyên Lâu."



"Ngũ Nương nói với Nhị chưởng quỹ là con bé biết chữ nên được giữ lại. Lúc đầu ta không đồng ý, nhưng lại không lay chuyển được Ngũ Nương, chỉ bảo được con bé không ngủ lại quán. Nhưng mà làm vậy, đứa bé sẽ khổ hơn một chút..." Trương thị thanh âm thấp xuống.



"Ngươi có biết con bé làm học đồ gì ở Trạng Nguyên Lâu không?" Ám Nhất đột nhiên hỏi một câu.



Trương thị lắc đầu, đáp: "Kiểu gì cũng là một loại học đồ sau bếp, dù nghề đầu bếp là hạ cửu lưu* nhưng con bé là một nữ hài, có thể học một chút trù nghệ cũng không sao. Ta định qua vài năm sẽ để con bé về nhà, bình yên gả cho một gia đình tốt!"





*Cửu lưu dùng để phân chia tầng lớp ngành nghề trong xã hội phong kiến, chia làm ba loại thượng, trung, hạ.



Nghe bà nói, Ám Nhất cúi đầu thở dài một hơi, mở miệng nói: "Con bé đang chạy đường."



"Cái gì?!" Trương thị nghe vậy kinh hãi, một tay túm chặt tay áo Ám Nhất, vội vàng hỏi: "Chuyện ngươi nói là thật chứ?!"



Ám Nhất gật đầu, giải thích: "Hôm nay công tử chúng ta tới Trạng Nguyên Lâu nhìn thấy con bé."



Nghe thấy lời này, Trương thị ngơ ngác nhìn Ám Nhất, bộ dáng có phần không kịp phản ứng. Đột nhiên bà hất tay áo Ám Nhất chạy ra cửa. Ám Nhất thấy thế vội vàng kéo bà về: "Trương tẩu, ngươi đi đâu? Chẳng lẽ giờ ngươi muốn tới Trạng Nguyên Lâu tìm Tiểu Ngũ Tử?!"



Trương thị có phần không thở được, gật mạnh đầu với Ám Nhất. Ám Nhất dùng sức kéo bà, không ngừng an ủi: "Không nên đi, ngươi đi thì làm được gì. Dường như Tiểu Ngũ Tử đã ở đó hơn hai tháng rồi sao, vẫn khỏe mạnh đấy thôi, ngươi làm ầm lên không tốt."



Trương thị nghe Ám Nhất nói vậy, có chút bối rối trở tay nắm tay y, giống như túm được cây cỏ cứu mạng, hỏi: "Vậy... Vậy... Phải làm sao? Đứa bé này lá gan quá lớn! Sau này ta sẽ không cho con bé ra khỏi cửa nữa! Nếu không mai ta tới xin nghỉ cho nó?"



"Ngươi cứ yên tâm đi!" Ám Nhất nhìn hai tay túm chặt cánh tay y, cũng không đẩy ra, làm như không thấy tiếp tục an ủi Trương thị: "Tiểu Ngũ Tử lớn như vậy rồi, ngươi có thể giam lỏng con bé sao? Dựa vào việc con bé đi làm tiểu nhị chạy đường là biết nó có chủ kiến. Sau hôm nay công tử chúng ta thấy con bé đã cho người chú ý tới nó, nghe ta, không có việc gì."




"Chuyện này... Vậy... Đại gia, ngài quay về thay ta tạ ơn công tử ngài, con bé Ngũ Nương này thực sự là... Lá gan quá lớn! Từ khi cha nó mất, không ai quản được nó." Trương thị vẫn là dáng vẻ rất không yên lòng.



Ám Nhất đang định tiếp tục an ủi nàng, Trương thị đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu nói với Ám Nhất: "Đại gia, chuyện này thật sự là tạ ơn ngài đã báo cho ta, nếu không ta vẫn mơ màng không biết. Hôm nay ngài ở lại ăn cơm với nhà ta, ta sẽ chiêu đãi ngài thật tốt."



Ám Nhất cười cười không nói, không đồng ý cũng không phản đối.



Dường như Trương thị cũng cảm thấy mình có chút bốc đồng, cúi đầu ngượng ngùng mời: "Sau bữa cơm tối Ngũ Nương sẽ xong việc về nhà, ngài có thể giúp ta khuyên con bé một chút không. Từ khi cha con bé mất, đứa nhỏ này gan to bằng trời, ta nói cái gì nó cũng không để ý. Ngài là ân nhân của chúng ta, Ngũ Nương rất tôn kính ngài, ngài chỉ dạy con bé vài câu, nhất định nó sẽ nghe lời."



Khi Tiền Thiển mang hộp cơm về nhà, giật mình phát hiện Ám Nhất đang ngồi trong sân nhà cô, mà mẹ cô thì từ khi Tiền Thiển vào cửa bắt đầu trừng mắt tức giận nhìn cô. Tiễn Thiển sờ mặt, không khỏi nghĩ xem mình đã chọc giận mẫu thân nhà mình chỗ nào...




Buông hộp cơm xuống, Tiền Thiển cười hì hì chào hỏi Ám Nhất: "Đại thúc, sao ngài tới đây vậy? Thật sự là khách quý ít gặp!"



Ám Nhất vừa vui vẻ nhìn Tiền Thiển chào hỏi hắn, vừa âm thầm quan sát sắc mặt Trương thị, mở miệng trả lời cô: "Đừng nhìn nữa! Chuyện ngươi chạy đường bị lộ ra, mẹ ngươi đang tức giận đấy."



(⊙o⊙)!!! Biết ngay lão hồ ly này bô bô cái miệng ra!!! Tiễn Thiển tức giận bất bình nhìn Ám Nhất, phàn nàn: "Nhất định là đại thúc ngài bán đứng ta! Nếu không sao buổi trưa thấy công tử nhà ngài, chạng vạng tối mẹ ta đã biết chuyện rồi!"




"Con... con còn nói!!! Nha đầu chết tiệt nhà con, sao lá gan lại lớn vậy!" Trương thị tức giận xông lên, một tay túm chặt lỗ tai Tiền Thiển. Bình thường rất khiếm khi Trương thị nổi cáu, có thể thấy lần này tức đến hung ác, Tiền Thiển cũng không dám phản kháng, vừa kêu to một tiếng “Mẹ”, vừa liên tục nháy mắt với Ám Nhất bên kia.



Trương thị tức giận hất lỗ tai Tiền Thiển ra, mắng: "Con còn giả bộ gì nữa, người ta sớm đã biết con là tiểu nha đầu! Con lại càng coi trời bằng vung, còn đi chạy đường, có phải tức chết ta thì con mới hài lòng không!"



Hả? Tiền Thiển rất bất ngờ, mình lộ từ khi nào vậy?! Quay đầu dùng hỏi thăm ánh mắt nhìn thoáng qua Ám Nhất, thấy y gật đầu. Cô đang định hỏi rõ hơn, Trương thị lại bắt đầu mắng cô.



"Con nói xem một cô nương trong nhà như con thì chạy đường cái gì?! Dù mẹ vô dụng cũng không muốn con đi làm loại việc hầu hạ người khác như thế! Sao con không khiến ta đỡ lo hả, từ khi cha con mất, không ai quản con, chủ ý càng ngày càng lớn, dám gạt cả mẹ..." Trương thị nói tới đau lòng, bắt đầu lau nước mắt.



Tiền Thiển thấy thế đành phải dỗ Trương thị trước, cũng may Ám Nhất ở một bên cùng giúp khuyên giải, Trương thị dần tỉnh táo lại. Tiền Thiển thấy Trương thị không tiếp tục mắng cô nữa, liền quay đầu hỏi Ám Nhất: "Đại thúc, sao ngươi phát hiện là là nữ tử?"



Ám Nhất bật cười, đáp: "Ngươi chỉ gạt được số ít người bình thường thôi, người có võ trong người chỉ cần nghe hô hấp nhìn xương cốt là biết ngươi nhất định không thể là một bé nam. Trong miếu ta đã phát hiện, không nói mà thôi, không nghĩ ngươi còn đắc ý, gan lớn đi làm chạy đường."



"Thì ra là thế!" Tiền Thiển bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng có chút sùng bái, thì ra võ công cổ đại lại thần kỳ như vậy. Chờ sau khi cô chạy đường xong sẽ về học võ, biến nó thành kỹ năng chuyên nghiệp áp đáy hòm... Trong lòng Tiền Thiển thầm nghĩ.