Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Chương 135: Nam chính kun à, tớ chỉ là quần chúng ăn vặt thôi (9)




"Ừm... Tạm được." Trầm Chu Diêu lại quay đầu quan sát đàn của Tiền Thiển, giọng điệu như có phần chán ghét. Nhưng Tiền Thiển cũng có thể hiểu được phần nào, với cái gia cảnh kia của hắn, đương nhiên thứ nhìn thấy đều là những nhạc cụ đắt tiền.



"Học được bao nhiêu năm rồi?"



"Bắt đầu từ lúc sáu tuổi."



"Giờ vẫn đang luyện à?"



"Đúng thế." Cuộc đối thoại giữa Tiền Thiển và Trầm Chu Diêu rất ngắn gọn, y như giáo viên đang hỏi học sinh.



"Ừm!" Trầm Chu Diêu gật đầu, hắn thoáng trầm tư một lát rồi nói tiếp: "Kéo một đoạn cho tôi nghe đi."



"Gì cơ?" Tiền Thiển thoáng cái kinh ngạc. Kéo đàn á?! Bây giờ?! Đang trong giờ làm việc của cô mà! Ngay bên kia phòng là sếp cô đang vùi đầu làm việc đó! Trầm Chu Diêu tới làm khách lại yêu cầu nhân viên kéo đàn trong giờ làm việc, chơi kiểu này có sao không?



Trầm Chu Diêu không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Tiền Thiển, vẫn hào hứng thúc giục: "Nhanh chút đi, kéo một đoạn nhạc Bach A Cappella là được, cô thích đoạn nào thì chơi đoạn dó."



"Ha... Ha ha, ừm... Trầm tiên sinh..." Tiền Thiển gượng cười nhìn Trầm Chu Diêu: "Ừm... Chúng ta đang trong giờ làm việc..."



"À đấy! Đúng rồi!" Trầm Chu Diêu giật mình nhớ tới, đưa tay vỗ trán mình: "Cô chỉ biết tôi họ Trầm chứ không biết tên đầy đủ nhỉ?"



"Không biết." Tiền Thiển nhướn mày đáp, quả thực cô "không" biết tên đầy đủ của Trầm Chu Diêu. Nhưng câu hỏi kia của Trầm Chu Diêu khiến cô có dự cảm xấu, y như muốn khai thân phận ra để ép cô kéo đàn vậy. Ở thế giới này Trầm Chu Diêu cực kỳ nổi tiếng, một đứa học nhạc cụ như cô mà chưa nghe tới rất có vấn đề luôn.



"Chúng ta làm quen lại nhé, tôi tên Trầm Chu Diêu, giờ là chỉ huy dàn nhạc." Trầm Chu Diêu xông Tiền Thiển vươn tay.



"Trầm Chu Diêu? Trầm Chu Diêu “kia” đó hả? Nhạc trưởng Trầm Chu Diêu?" Tiền Thiển rất hợp tác mà tỏ vẻ ngạc nhiên tới sững sờ.



"Cô từng nghe tới tên tôi rồi à?" Trầm Chu Diêu cười dịu dàng với Tiền Thiển.



"Có ai học đàn mà không nghe tới danh tiếng của ngài chứ?!" Tiền Thiển bày vẻ mặt giật mình hâm mộ: "Ngài đã giành được giải thưởng Violin Quốc tế khi mới mười lăm tuổi, nhưng tôi nghe nói ngài tinh thông cả mười tám loại nhạc cụ chứ không giới hạn trong dương cầm."



"Quá khen." Trầm Chu Diêu lại cười một tiếng, hắn chỉ chỉ đàn của Tiền Thiển: "Giờ cô có thể kéo đàn được không? Tôi muốn nghe cô kéo đàn."




"Có thể! Có thể!" Tiền Thiển tỏ vẻ kϊƈɦ động tới vô cùng: "Được kéo đàn trước mặt ngài là vinh hạnh của tôi, đây là cơ hội vô số người muốn."



Tiền Thiển vội vàng ôm đàn, lại dừng một chút, giả bộ như sực nhớ điều gì đó, thế là cẩn thận hỏi thư ký Tôn: "Ừm... chị Tôn à, có cần xin phép Hà tổng không ạ?"



"Tôi quên đấy!" Trầm Chu Diêu vỗ tay một cái, gật đầu với thư ký Tôn: "Tôn tiểu thư, nhờ cô gọi Chiêu Lan tới đây nghe với tôi nhé."



Tiền Thiển tức thì xạm mặt lại. Trầm Chu Diêu muốn quậy lớn đó hả...



Thư ký Tôn tới văn phòng Hà Chiêu Lan, không chỉ kéo Hà Chiêu Lan tới mà còn câu thêm trợ lý Lương đang báo cáo ở văn phòng Hà Chiêu Lan đi góp vui.



Hà Chiêu Lan không sao hiểu nổi hành vi của mình. Chẳng phải trợ lý Chu chỉ mang một cái đàn Cello tới thôi à? Anh ta đã nhìn thấy nó từ sáng rồi, cũng chỉ để đó chứ không ảnh hưởng tới công việc của người khác nên anh ta cũng thoải mái! Anh ta cũng không phải loại cấp trêи chuyên đi bắt bẻ. Anh ta chỉ không hiểu tại sao Chu Diêu lại làm phiền trợ lý nhỏ của mình. Đang yên đang lành còn đi chế giễu chọc phá người ta, to đầu thế rồi còn hành động trẻ trâu.



Trầm Chu Diêu vừa thấy Hà Chiêu Lan bước ra đã gật đầu với Tiền Thiển: "Kìa, sếp của các cô ra rồi. Cô kéo đàn đi."



Tiền Thiển nhìn thoáng qua Hà Chiêu Lan không có phản ứng gì đứng một bên, cô ôm đàn mình, lôi ống giảm thanh từ góc hộp đàn ra, thoáng do dự.




"Cô vẫn dùng tới nó à?" Trầm Chu Diêu nhìn thấy ống giảm thanh của Tiền Thiển, nhíu mày lại.



"Dùng ban đêm, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để có thể luyện tập vào ban ngày. Chẳng qua giờ tôi đã đi làm, chỉ có buổi tối mới rảnh chút." Tiền Thiển ngoan ngoãn trả lời, nhà cô nhỏ chứ không có kiểu đãi ngộ dành riêng một phòng tập đàn như biệt thự nhà nam chính.



"Đừng thêm vào, cứ kéo vậy thôi." Giong điệu Trầm Chu Diêu ngang ngạch sai bảo.



Tiền Thiển lén nhìn sếp mình yên tĩnh đứng một bên, trông thấy Hà Chiêu Lan gật đầu thì cô thoải mái ngồi xuống, tùy ý chọn một đoạn Bach A Cappella bắt đầu kéo đàn.



Trầm Chu Diêu khoanh tay trước ngực, hai mắt khép hờ, nghe Tiền Thiển kéo đàn. Kéo xong một đoạn, hắn không mở mắt ra mà tiếp tục dặn: “Kéo bản Elgar E Minor đi, chỉ kéo phần diễn tấu chính."



Tiền Thiển gật đầu, bắt đầu kéo phần diễn tấu chính của Elgar E Minor, đây cũng nhạc khúc cô khá yêu thích. Cô thường vừa kéo khúc này vừa nhớ lại những ký ức trước kia, có vài ký ức không dám đụng chạm từ từ hiện ra trước mắt cô theo những dòng âm thanh.



Dần dần, Tiền Thiển quên đi hoàn cảnh xung quanh, đắm chìm hoàn toàn trong âm nhạc. Dường như trước mặt hiện ra cặp mắt đào hoa của Đường Ngự, lát sau lại biến thành đôi mắt điên cuồng chấp nhất của Lục Phù Diêu...




"Tốt! Được rồi!" Trầm Chu Diêu lên tiếng, đồng thời ngăn cần đàn của Tiền Thiển lại, hoàn toàn không quan tâm có thể tạo thành hỏng hóc gì cho cây đàn không.



Hắn chăm chú nhìn đôi mắt Tiền Thiển, trong mắt là tò mò nghiền ngẫm: "Cô mất kiểm soát rồi!"



Tiền Thiển bất ngờ bị cắt ngang, ngây người ngẩng đầu lên. Lúc này cô mới chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, mờ mịt nhìn đám người trước mắt.



Cô nhìn vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Trầm Chu Diêu, lại khẽ nhìn những người khác. Hà Chiêu Lan cau mày, cũng nhìn cô với vẻ nghiễn ngầm, mà thư ký Tôn thì ôm ngực, vẻ mặt khó tin, trợ lý Lương cúi đầu tựa cửa, không thấy rõ sắc mặt.



"Chu An An đúng không?" Sau một lúc lâu, Trầm Chu Diêu mở miệng.



"Vâng!" Tiền Thiển buông đàn xuống, cẩn thận đứng lên: "Trầm tiên sinh xin chỉ giáo."



"Chuẩn âm của cô rất tốt, có thể thấy là được luyện tập thường xuyên, trình độ này hẳn có thể vào được Học viện Âm Nhạc trong nước. Cô tốt nghiệp trường nào?" Nói tới âm nhạc, Trầm Chu Diêu thể hiện đầy đủ phong thái chuyên nghiệp.



"Đại học A." Đại học Tiền Thiển nhắc tới là đại học tổng hợp nổi tiếng, nơi đây cũng có ngành Âm nhạc nhưng vẫn kém xa so với các trường dạy nhạc.



"Thật à?" Trầm Chu Diêu nghĩ nghĩ, hình như ở đại học A cũng có dàn nhạc học sinh khá tốt: "Cô học ngành nào?"



"Toán học." Tiền Thiển có chút không đành lòng nói sự thật ra, nhưng cô quả thực là người làm công ăn lương không hiểu phong tình.



"Gì cơ?! Ngành Toán học á?!" Người đầu tiên lên tiếng hỏi lại là Hà Chiêu Lan, trợ lý nhỏ cấp bậc như Tiền Thiển không cần anh ta quan tâm tới quy trình tuyển dụng, bởi vậy không hề biết trợ lý nhà mình lại học chuyên ngành Toán học.



"Hà tổng ngài yên tâm, tôi học cả bằng kép Quản trị kinh doanh, có bằng cấp đầy đủ ạ. Ngài chỉ cần hỏi chị Tôn là bết, thật sự không lừa ngài, tôi có thể đảm nhiệm chức vụ hiện tại..." Tiền Thiển hiểu lầm ý của Hà Chiêu Lan, thế là vội vàng giải thích.



...



(1) =))))))) Với một đứa mù nhạc như tớ mà đụng phải thế giới này, mọi người thông cảm cho độ sai sót của tên mấy bản nhạc hoặc mấy thứ liên quan tới nhạc cụ với nhé. Đồng thời có cao nhân nào đi ngang qua có thể chỉ giáo giúp tớ thì tốt quá.



(2) Trước đó ở nghề nghiệp của nam chính Trầm Chu Diêu, tớ chuyển nghĩa từ tiếng Anh ra, tức nhạc sĩ - chỉ chung những người hoạt động chuyên nghiệp trong lĩnh vực âm nhạc nghệ thuật. Cơ mà đến chương này, sau khi cân nhắc tới công tác của nam chính, tớ sẽ chuyển thành nhạc công - nghệ sĩ biểu diễn bằng nhạc cụ, cho đồng nhất với cách gọi của người Việt nhé.