Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Chương 134: Nam chính kun à, tớ chỉ là quần chúng ăn vặt thôi (8)




Dịch: Lạc Đinh Đang



Mặt hàng xa xỉ ở thế giới này có vài cái trùng khớp với thế giới gốc của Tiền Thiển, vậy là cô tìm nhãn hiệu quen thuộc cẩn thận chọn một áo khoác liền mũ cho ba Chu thích vận động. Đó là nhãn hiệu mà ba ruột ở thế giới kia của cô thường dùng, là nhãn hiệu thời trang nam của nước E, mẫu mã đẹp, tay nghề đáng tin, giá tiền cũng rất khả quan.



Tiền Thiển cẩn thận cắt mác thương hiệu đi. Người nhà ở thế giới này của cô sợ không hiểu được sao một cái áo khoác liền mũ lại có giá tám ngàn tệ, thậm chí ba Chu còn chưa từng mặc quần áo hơn tám trăm tệ. Cô không thách thức quan điểm tiêu dùng của mọi người trong nhà, cô chỉ muốn cố gắng cho ba Chu thứ tốt nhất.



Từ khi Tiền Thiển đi làm, tháng nào cũng đưa tiền cho ba mẹ, nhưng ba mẹ cô đều cất toàn bộ, bảo là tích làm của hồi môn cho cô. Bình thường cô muốn mua nhiều thứ hơn cho bố mẹ và chị gái, mẹ còn không sao, nhưng sau khi ba và chị gái nhận được đồ cô tặng, kiểu gì cũng nghĩ cách bổ sung vào tiền tiêu vặt cho cô.



Tiền Thiển được cả nhà yêu chiều như trẻ nhỏ, chỉ có thể thừa dịp sinh nhật ba và chị mới có thể thoải mái mua quà xa xỉ, đồng thời tránh cho ba và chị nhọc lòng, lần nào cô cũng cẩn thận giấu giá tiền.



May mắn là, ở thế giới gốc cô là một phú nhị đại, khá có hiểu biết và mấy đồ xa xỉ, biết chọn mấy thứ nhất định ba Chu và chị gái sẽ không nhận ra nhãn hiệu. Chị gái Chu Bình Bình không chú tâm tới ăn mặc của cô tới nay vẫn không hề biết, mấy túi vải trông khiêm tốn chị nhận được trong dịp sinh nhật là kiểu mới ra trong quý của một nhãn hàng xa xỉ nào đó. Cái túi giá cả vạn tệ được chị lấy đựng bài thi, dùng rất tùy tiện.



Tiền Thiển vẫn thường nghi ngờ bà mẹ thuộc tầng lớp lao động của cô biết chuyện này. Tuy mẹ chưa nói gì với cô nhưng sau khi xem túi xách Tiền Thiển tặng cho Chu Bình Bình, mẹ đã hỏi cô còn đủ tiền xài không.



Tiền Thiển đeo đàn, ôm túi đựng tài liệu, lén lén lút lút đi ra cửa. Trong bếp truyền đến tiếng ba Chu và mẹ Tiền Thiển đang nói chuyện với nhau: "An An đâu rồi? Sao không ra ăn sáng đi, đợi lát nữa lại muộn mất."



Tiền Thiển bị dọa tới mức vọt thẳng khỏi nhà, thả túi tài liệu ở bệ, khép cửa chỉ chừa một khe hở không thể lộ cây đàn phía sau. Cô ngó đầu vào, đáp vọng vào trong: "Ba ơi con không ăn đâu! Sếp con bảo hôm nay có cuộc họp ở Westin, ăn sáng ở đó luôn, dặn tụi con tới sớm một chút rồi ăn luôn ở khách sạn.". TruyenHD



"Như vậy sao được!" Trong phòng bếp truyền ra tiếng dép lộp cộp của ba Chu, ông cầm cái túi giữ nhiệt xếp vài cái bánh bao nhỏ cho Tiền Thiển rồi chạy tới đưa cho cô, không quên dặn dò: "Họp thì không ăn được đâu, ba gói cho con mấy cái này, tới khách sạn nhớ uống sữa ăn trứng. Ngày nào cũng phải uống sữa bò, đừng tiết kiệm."





"Con biết rồi ạ!" Tiền Thiển thò một tay vào nhận cái túi, rồi vội vã đóng cửa.



"Con nhóc này không biết tự lo gì cả, bữa sáng cũng không ăn, cuối cùng để người khác chăm cho." Ba Chu vừa lắc đầu vừa bước vào phòng bếp.



Mẹ Tiền Thiển thò đầu ra khỏi cửa sổ phòng bếp, vừa lúc thấy Tiền Thiển đeo đàn, ôm tập tài liệu lén lút chuồn đi.




Con nhóc này... Mẹ Tiền Thiển lộ ra nụ cười hiểu rõ. Bà quay đầu lại bảo chồng mình: "Con nó lớn rồi ông kệ nó đi, mau tới ăn sáng này!"



Tiền Thiển một tay xách bánh bao, một tay cầm túi tài liệu, sau lưng đeo đàn, dưới vô số ánh mắt đồng nghiệp mà bước vào văn phòng.



"Chu An An? Em tính làm gì vậy? Dọn nhà à?" Vừa vào cửa, Tiền Thiển đã đối mặt với ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của thư ký Tôn.



"Hì hì, không phải đâu. Tối nay là sinh nhật ba em, chị em bảo tan làm thì rẽ qua nên em mang quà tới đây luôn." Tiền Thiển cận thận dựng đàn của mình vào trong góc, vội vàng giải thích: "Hơi chiếm diện tích, nhưng chỉ hôm nay thôi. Chị Tôn à, có được không?"



"Không sao đâu, chị chỉ hỏi chút thôi." Thư ký Tôn đứng dậy, đi tới đi lui cạnh cây đàn: "Đó là cái ghita à? Chị chưa thấy cây ghita nào to thế này đấy."



Tiền Thiển cười cười không đáp, cô giơ bánh bao xin phép thư ký Tôn: "Chị Tôn, giờ em xuống dưới ăn bánh bao nha, em sợ ăn ở đây sẽ có mùi."




Thư ký Tôn cũng biết sếp mình mắc bệnh sạch sẽ, chị cũng vô cùng hài lòng với sự thức thời của Tiền Thiển. Thế là chị xua tay, thả Tiền Thiển xuống lầu ăn sáng, còn mình vẫn tò mò ngó tới ngó lui hộp đàn của Tiền Thiển.



Buổi sáng bình lặng trôi qua, rất nhanh tới giờ cơm trưa, cũng không biết Trầm Chu Diêu sao lại rảnh rỗi tiếp tục xuất hiện ngoài cửa văn phòng Tiền Thiển. Tiền Thiển vừa nhìn thấy hắn, phản xạ có điều kiện sờ tới hộp bánh.



"Trầm tiên sinh tới rồi à?" Thư ký Tôn thân mật chào hỏi Trầm Chu Diêu. Nhưng Trầm Chu Diêu bình thường dịu dàng lịch sự lại không đáp lời chị ngay. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào hộp đàn dựng bên tường.



"Đây là đàn của ai vậy?" Trầm Chu Diêu chỉ hộp đàn của Tiền Thiển. Vừa bước vào hắn đã phát hiện hộp đàn Cello dựng bên tường, không khỏi tò mò hỏi. Sao trong công ty Chiêu Lan lại xuất hiện đàn Cello?



"Đàn à? Không phải ghita ư? Đây là đàn của Chu An An ạ." Thư ký Tôn sững người, vội quay đầu nhìn Tiền Thiển đang cắm đầu trong hộp bánh: "Kìa Chu An An, em đừng ăn nữa, cái tính này bao giờ mới sửa được hả. Trầm tiên sinh đang hỏi em kìa."



"Dạ?" Tiền Thiển ngẩng đầu, trong tay vẫn còn nửa miếng bánh xốp: "Chuyện gì thế ạ?"




"Đây là đàn của cô à?" Trầm Chu Diêu quay người đối mặt với Tiền Thiển, thần sắc có vài phần nghiêm túc.



"Đúng vậy." Tiền Thiển gật đầu, quăng nửa miếng bánh xốp về hộp, lấy khăn giấy lau tay.



"Mở ra cho tôi nhìn một chút với." Trầm Chu Diêu chỉ chỉ hộp đàn của Tiền Thiển, vẻ mặt thản nhiên sai bảo.




"Ờm, được." Tiền Thiển cũng không hề để ý thái độ của hắn, vội vàng đi rửa tay rồi mở hộp đàn ra.



"Đây là... Đàn Cello à?" Thư ký Tôn cũng tò mò vây quanh, cùng Trầm Chu Diêu nhìn chằm chằm đàn của Tiền Thiển.



Trầm Chu Diêu híp mắt xoay người nhìn đàn của Tiền Thiển, hồi lâu không nói gì. Sau đó lại đưa tay nâng dây cung của cô nhìn kỹ: "Cần đàn của cô khá được đấy, khoảng mấy chục vạn."



"Vâng." Tiền Thiển ngoan ngoãn trả lời. Thư ký Tôn bên cạnh sửng sốt nhìn cô, dường như không ngờ cần đàn thôi đã đắt tới vậy.



"Đàn cũng được, hiện nay chắc khoảng mười mấy vạn." Trầm Chu Diêu tiếp tục cúi đầu bình phẩm từ đầu tới chân cây đàn của Tiền Thiển: "Mới thay ngựa đàn à, khá được, chắc cũng không rẻ đâu nhỉ. Cô dùng đàn này bao lâu rồi?"



"Dùng từ năm sáu tuổi." Tiền Thiển không khỏi cảm thán nam chính quả là nhạc sĩ nổi danh có khác, ánh mắt tinh tường ghê. Cô mua đàn này từ gần sáu năm trước, lúc đó hơn tám vạn, giờ chắc hơn mười vạn, cũng được coi là đàn tốt. Sinh ra trong gia đình làm công ăn lương, ba mẹ đã cố gắng hết sức chu cấp cho cô rồi, đàn dạng mấy chục hay hơn trăm vạn nhà cô không mua nổi.



"Sau này trưởng thành không đổi đàn à?" Trầm Chu Diêu quay đầu nhìn Tiền Thiển.



"Không, đàn này là được rồi." Tiền Thiển nhìn cây đàn của mình, trong mắt lấp lánh yêu thích. Dùng nhiều năm như thế, cô đã quen với nó rồi.