Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ

Chương 48




Từ Thừa Càn điện đi ra, đầu óc Diệp Xu Xu rất hỗn loạn.

Ánh mắt Thái Tử bá đạo chấp nhất như thế, thật là làm trong lòng nàng phát cáu. Nguyên bản nàng cho rằng Thái Tử là người đầu óc bình tĩnh hiểu lý lẽ, chỉ cần nàng rõ ràng cự tuyệt, Thái Tử sẽ từ bỏ nàng, kết quả hiện tại xem ra ý tưởng của nàng là sai lầm. Thái Tử cũng không có tính toán buông tha nàng, không chỉ không có, thậm chí còn đối nàng nhất định phải được……

Nghĩ đến đây, Diệp Xu Xu không ngừng đau đầu.

Nàng trước sau nghĩ không rõ, rốt cuộc nàng đã làm cái gì dẫn tới nam nhân kia chấp nhất với nàng như thế?

- “Ai nha……”

Diệp Xu Xu phát sầu, nàng thật sự một chút đều không muốn gả cho hắn, càng không muốn cả đời đều bị vây ở trong hoàng cung.

*** *** *** *** ***

Diệp phủ.

Thái giám trong Thừa Càn điện đem sự tình nói rõ ràng với người Diệp gia, người Diệp gia đều cực kỳ khiếp sợ.

Diệp Xu Xu thế mà vào cung làm thư đồng cho Cửu công chúa? Chuyện lớn như vậy, vậy mà nàng cũng không thương lượng với bọn họ trước!

Thái giám cười nói:

- “Không phải vừa vặn sao? Thời điểm Diệp cô nương tiến cung, ở Nam thư viện đang tuyển thư đồng, Cửu công chúa liền chỉ tên muốn Diệp cô nương làm thư đồng cho công chúa.”

Diệp Thịnh Hồng cũng không biết là nên tức giận hay là nên vui vẻ, Diệp Xu Xu làm thư đồng cho công chúa, đương nhiên ông không có ý kiến, thế nhưng năm nay nàng đã 17 tuổi, đã không nhỏ, nhưng làm thư đồng cho công chúa ít nhất phải đến ba năm, khi đó nàng đã hai mươi tuổi, hai mươi tuổi vô luận như thế nào đều tính là gái lỡ thì, đến lúc đó nàng làm sao nói chuyện hôn nhân đây? Cái này không phải vô duyên vô cớ chậm trễ nhân duyên của nàng sao?

Không ngăn ông nghĩ như vậy, lão thái thái cũng là nghĩ như vậy, thái giám rời đi xong, lão thái thái mặt ủ mày chau,

- “Thịnh Hồng, ngươi phải nghĩ ra biện pháp mang Xu nhi ra ngoài đấy, nếu như làm thư đồng ba năm, nàng sẽ bị chậm trễ?”

Diệp Thịnh Hồng cũng vẻ mặt ưu sầu, đáy lòng ông đương nhiên vẫn cho rằng chung thân đại sự của Diệp Xu Xu so làm thư đồng công chúa thì quan trọng hơn nhiều.

- “Nương, ngài đừng có gấp, ngày mai ta sẽ tiến cung xem có thể đem Xu nhi ra hay không?”

Trâu thị nói tin tức cho Diệp Trường Canh, Diệp Trường Canh nghe xong trong lòng nhảy dựng, hắn không hiểu cảm thấy chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy……

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thịnh Hồng giống như ngày xưa thu thập thỏa đáng xong liền đi vào triều sớm.

Diệp Trường Canh chống quải trượng khập khiễng lên xe ngựa đi tìm Tống Tử Minh.

Tống Tử Minh thấy hắn tới cửa thăm cực kỳ kinh ngạc,

- “Diệp huynh, ngươi thương thế còn không có tốt, làm sao lại tới chỗ ta?”

Diệp Trường Canh cau mày đi thẳng vào vấn đề hỏi:

- “Làm muội muội ta làm thư đồng Cửu công chúa có phải là ý của Thái Tử điện hạ hay không?”

Tống Tử Minh chớp chớp mắt, hắn sờ sờ mũi,

- “Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm!.”

Diệp Trường Canh trong lòng có chút nôn nóng, thế nhưng hắn lại không dám chất vấn hành vi Thái Tử điện hạ.

Đối với chuyện Thái Tử điện hạ ái mộ Diệp Xu Xu, Diệp Trường Canh vẫn có chút mừng thầm, thế nhưng Diệp Xu Xu đã cho thấy thái độ không nghĩ gả tiến cung. Đối với việc này, tuy rằng Diệp Trường Canh thất vọng, vẫn là tôn trọng ý nguyện nàng. Chỉ là hiện tại, Thái Tử điện hạ bị muội muội hắn cự tuyệt xong thì lại làm tới như vậy……

Tống Tử Minh pha trò,

- “Diệp huynh không cần lo lắng, Thái Tử điện hạ tuyệt đối sẽ không thương tổn lệnh muội.”

Diệp Trường Canh thở dài, hắn biết hiện giờ hắn đã không giúp được Diệp Xu Xu,

- “Tống huynh, muội muội ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ở trong cung khó tránh khỏi sẽ va chạm đến quý nhân, vạn nhất nàng không cẩn thận chọc ra họa, đến lúc đó thỉnh Tống huynh ở trước mặt Thái Tử điện hạ nói tốt vài câu.”

Tống Tử Minh cười trả lời:

- “Ngươi yên tâm, chỉ cần Thái Tử điện hạ ở đây, bảo đảm Diệp cô nương sẽ không có việc gì.”

Được hắn bảo đảm, cuối cùng Diệp Trường Canh yên tâm chút, chỉ là trong lòng hắn vẫn rối rắm, nhìn dáng vẻ Thái Tử điện hạ cũng không có tính toán buông tha muội muội hắn, hiện tại sự tình làm thành kiểu này, cũng không biết rốt cuộc Thái Tử điện hạ muốn làm cái gì?

*** *** *** *** ***

Người Diệp gia chính vì chuyện Diệp Xu Xu nhọc lòng, Diệp Xu Xu vào lúc ban đêm ở tại Tử Trúc Uyển, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại như thế nào đều ngủ không được, ở bên ngoài cung nữ được Tĩnh ma ma sắp xếp cho nàng nghe được động tĩnh bên trong, mặc dù không lên tiếng lại bậc lửa lư hương, ở lư hương thả một chút hương an thần.

Diệp Xu Xu ngửi mùi hương, đầu óc mơ hồ, cứ như vậy ngủ đi.

Nàng mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy bên cạnh tựa hồ có người, người nọ vẫn luôn đứng ở bên cạnh mình, cũng không biết muốn làm gì?

Nàng cực kỳ khủng hoảng giãy giụa muốn mở mắt ra, chỉ là mí mắt thật sự quá nặng làm thế nào đều không mở ra được, không bao lâu nàng một chút ý thức đều không có.

Ngày hôm sau tỉnh lại, bầu trời xám xịt còn không có sáng lên.

Nàng từ trên giường bò dậy, chỉ cảm thấy tinh thần gấp trăm lần, nghĩ đến tình cảnh đêm qua, trong lòng nàng đột nhiên nhảy dựng, nhanh chóng kiểm tra thân thể của mình, phát hiện không có bất luận cái dị thường gì, lúc này nàng mới thở phào một hơi.

Cung nữ Xuân Đào được Tĩnh ma ma phái tới hầu hạ nàng đi vào cười nói:

- “Cô nương, ngài tỉnh?”

Diệp Xu Xu đánh giá nàng vài lần, hỏi:

- “Đêm qua có phải ngươi đốt thứ gì hay không?”

Xuân Đào nói:

- “À, đêm qua, nô tỳ thấy cô nương ngài lăn qua lộn lại, biết ngài ngủ không được, cho nên tự chủ trương đốt chút hương an thần. Ngài yên tâm, hương liệu đó rất nhiều chủ tử trong cung đều đang dùng, tuyệt đối an toàn.”

- “Nguyên lai là như vậy.” Diệp Xu Xu nhăn nhăn mày.

Cung nữ này tự chủ trương như vậy, không trải qua nàng đồng ý liền đốt hương an thần, thật sự làm trong lòng nàng bất an.

Nghĩ đến đêm qua nàng mới vừa nhắm mắt, đầu giường tựa hồ có người, trong lòng nàng liền phát cáu, may mắn người nọ không có làm chuyện gì, nếu không nàng chẳng phải thành thịt cá trên thớt chỉ có thể mặc người xâu xé?

Kế tiếp, Xuân Đào chải đầu cho nàng, Diệp Xu Xu giống như không chút để ý hỏi:

- “Xuân Đào, tối hôm qua có người tới sao?”

Động tác trong tay Xuân Đào ngừng lại, ngay sau đó lắc đầu,

- “Không có đâu, nô tỳ ở bên ngoài canh gác suốt một đêm, không gặp người nào tiến vào mà.”

Thấy vậy, Diệp Xu Xu mím môi không nói gì.

Nàng rửa mặt chải đầu trang điểm xong, một cung nữ khác tên Niệm Thu bưng bữa sáng tới đây.

Bữa sáng còn tính phong phú, có mấy đĩa đồ ăn sáng, còn có một đĩa phù dung tô.

Diệp Xu Xu nhìn thấy đĩa phù dung tô kia trong lòng có chút kỳ quái, nói chung loại điểm tâm này không phải cơm trưa cùng bữa tối đưa tới sao?

Niệm Thu cười nói:

- “Đây là Thái Tử điện hạ thích ăn nhất, cô nương ngài nếm thử xem ăn được không?”

Diệp Xu Xu nghe sửng sốt, Thái Tử điện hạ thích ăn nhất lại cho nàng ăn? Cho nên đĩa phù dung tô này chẳng lẽ là Thái Tử sắp xếp đưa tới?

Nghĩ đến đây, nàng âm thầm phun trào, Thái Tử điện hạ rốt cuộc là chuyện như thế nào, chẳng lẽ hắn cho rằng hắn thích ăn, nàng cũng sẽ thích?

Từ đầu đến cuối, nàng đều không có chạm vào đĩa phù dung tô kia, nàng ăn sáng xong liền đứng lên nói với hai cung nữ kia muốn đi theo Cửu công chúa đọc sách, liền trực tiếp rời đi.

Niệm Thu nhìn phù dung tô trên bàn cơm chưa động chút nào, nàng nói thầm:

- “Ta đều đã ám chỉ đây là Thái Tử điện hạ đưa, vì sao Diệp cô nương nếm cũng không chịu nếm vậy?”

Xuân Đào thấy Diệp Xu Xu đã đi xa, lúc này mới nhỏ giọng nói với Niệm Thu:

- “Theo ta thấy, cảm tình Thái Tử điện hạ đối với vị cô nương này không bình thường, về sau chúng ta phải cẩn thận hầu hạ.”

Niệm Thu sửng sốt,

- “Lời này nói như thế nào?”

Xuân Đào nhớ tới việc tối hôm qua, nàng há miệng thở dốc rồi lại không dám nói ra, chỉ hàm hồ nói:

- “Ta nói ngươi nhớ kỹ là được.”

Niệm Thu thấy Xuân Đào muốn nói lại thôi, lập tức rõ ràng, chỉ sợ nàng đã biết chuyện gì, thế nhưng lại không thể nói với mình.

Bất quá Xuân Đào không nói, nàng cũng không truy vấn, có một số việc, không phải hạ nhân trong cung có thể hỏi đến. Niệm Thu nghĩ thầm Xuân Đào thận trọng như thế, chỉ sợ Diệp cô nương này ở trong lòng Thái Tử điện hạ xác thật không bình thường, về sau nàng phải cẩn thận hầu hạ.

*** *** *** *** ***

Diệp Xu Xu đi đến cung điện Cửu công chúa, mới vừa đi ra rừng trúc, thật khéo liền đụng phải Thái Tử đang chuẩn bị đi vào triều sớm.

Nam nhân ánh mắt thanh lãnh đảo tới.

Diệp Xu Xu thối lui đến một bên cung cung kính kính hướng hắn hành lễ,

- “Thái Tử điện hạ vạn an.”

Thái Tử ánh mắt ở trên người nàng nhìn quét một vòng,

- “Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?”

Diệp Xu Xu hô hấp căng thẳng, không hiểu nhớ tới người xuất hiện ở đầu giường nàng đêm qua. Trong lòng nàng suy đoán, người nọ không phải là hắn chứ?

Nếu thật là hắn, vậy hắn cũng thật đủ biến thái, cư nhiên nửa đêm chạy đến trong phòng nàng…… Hắn muốn làm gì?

Nghĩ như vậy, nàng trộm liếc mắt nhìn Thái Tử một cái, thấy hắn khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt thanh minh, một thân chính khí, nàng không ngừng lại bắt đầu hoài nghi có phải nàng đã suy nghĩ nhiều hay không?

Nàng ở nơi đó miên man suy nghĩ, lại không nhận thấy được Thái Tử đến gần nàng vài bước, hắn đột nhiên vươn tay tới trên đầu nàng.

Diệp Xu Xu cả kinh, bỗng nhiên né tránh đi.

Thái Tử trầm giọng nói:

- “Đừng nhúc nhích, trên đầu ngươi có cái gì?”

Thân thể Diệp Xu Xu cứng đờ, căng thẳng thần kinh tùy ý hắn ở trên đầu nàng nhặt một cái.

Thế nhưng Thái Tử nắm lên một con sâu màu xanh, con sâu đó đại khái thô dài cở một lóng tay, trên mình phảng phất có hai con mắt to, bị ngón tay Thái Tử nắm điên cuồng uốn éo thân mình.

Diệp Xu Xu nhìn con sâu gần trong gang tấc, sắc mặt nàng trắng toát, bị con sâu làm sợ tới mức liên tục lui về phía sau, con sâu này tám phần là thời điểm nàng đi ngang qua rừng trúc rơi xuống, nàng sợ nhất loại sâu mềm nhũn này!

Thái Tử nhìn thấy lông mày nhíu lại hỏi,

- “Nàng sợ sâu?”

Diệp Xu Xu thấy Thái Tử nắm con sâu đó trấn định tự nhiên, trong mắt còn mang theo trêu đùa, nàng khẽ cắn môi, ha hả cười gượng hai tiếng,

- “Còn không phải là một con sâu sao? Thần nữ làm sao sẽ sợ?”

- “Phải không?”

Thái Tử nhếch nhếch môi, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một cái khăn tay, bọc con sâu đó lại.

Diệp Xu Xu sửng sốt, cũng không biết hắn làm gì phải bọc con sâu đó mà không phải ném đi.

Đang nghĩ ngợi, Thái Tử bọc con sâu xong, đưa khăn tay cho Diệp Xu Xu,

- “Đây là ấu trùng con bướm, nếu nàng không sợ sâu, vậy phiền toái nàng nuôi nó lớn.”

Diệp Xu Xu:

!!!

Thái Tử thấy nàng không tiếp, hắn câu môi cười, trực tiếp nhét khăn tay vào trong tay Diệp Xu Xu, cảm giác được con sâu uốn éo ở trong lòng bàn tay nàng, tức khắc toàn thân Diệp Xu Xu nổi da gà, nàng muốn ném khăn tay, thế nhưng Thái Tử lại chặt chẽ nắm lấy tay nàng không cho nàng ném.

Thái Tử nâng lên khóe môi, nắm lấy tay nàng, đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng,

- “Cẩn thận nuôi lớn con sâu này, nếu như nuôi chết, cô sẽ không tha…..”

Nói xong, Thái Tử buông nàng ra, xoay người rời đi.

Diệp Xu Xu nhìn bóng dáng hắn rời đi, khóe miệng run rẩy, hắn đây là có tật xấu gì? Cư nhiên bắt nàng nuôi dưỡng sâu!

Cảm giác được con sâu trong khăn tay uốn éo, lông tơ cả người Diệp Xu Xu đều dựng lên, nàng nhanh chóng ném khăn tay đi, sau lại lại nghĩ đến Thái Tử nói, nàng lại căng da đầu đi qua nhặt khăn tay lên.

Nàng nhìn phương hướng Thái Tử rời đi, quả thực khóc không ra nước mắt, sớm biết như vậy vừa rồi nàng trực tiếp thừa nhận nàng sợ sâu.

Nàng dùng hai ngón tay nhéo khăn tay trở lại Tử Trúc Uyển giao con sâu cho Xuân Đào và Niệm Thu, hai tên cung nữ đều rất kỳ quái vì cái gì nàng lại nhặt một con sâu trở về.

Diệp Xu Xu nói:

- “Đây là Thái Tử điện hạ cho, điện hạ bảo các ngươi nuôi lớn con sâu này.”

- “A? Thái Tử điện hạ?”

Xuân Đào kinh ngạc,

- “Làm sao điện hạ lại bảo chúng ta nuôi dưỡng sâu?”

Diệp Xu Xu trợn trắng mắt, nàng biết Thái Tử khẳng định là nhìn ra nàng sợ sâu cố ý khó xử nàng, bất quá nàng cũng sẽ không thật sự nuôi, không phải còn có Xuân Đào và Niệm Thu sao? Nếu hắn muốn khó xử nàng, vậy nàng liền khó xử người của hắn.

- “Ta cũng không rõ ràng lắm, hai người các ngươi nuôi dưỡng cẩn thận là được.” Diệp Xu Xu ném xuống những lời này liền bỏ đi.

Lưu lại Xuân Đào và Niệm Thu hai mặt nhìn nhau.