Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ

Chương 47




Đối với chuyện làm thư đồng cho Cửu công chúa này, nội tâm Diệp Xu Xu là cự tuyệt, thế nhưng hiện tại ván đã đóng thuyền, liền tính nàng muốn kháng nghị cũng không được.

Cửu công chúa lôi kéo tay nàng vui vẻ cực kỳ,

- “Diệp tỷ tỷ, từ nay về sau, chúng ta có thể thường xuyên ở bên nhau, tỷ không biết, mấy ngày chưa thấy được tỷ, muội thật đúng là rất nhớ tỷ.”

Cửu công chúa nói chính là lời nói thiệt tình, bởi vì chỉ có Diệp Xu Xu mới coi nàng như bằng hữu, những người khác ở trước mặt nàng đều thật cẩn thận, nàng cảm thấy không thú vị.

Diệp Xu Xu giật nhẹ môi, nàng hiện tại thành thư đồng, vậy sau này chẳng phải là phải thường xuyên ở trong cung? Nghĩ đến đây, nàng nhíu mày hỏi:

- “Công chúa điện hạ, làm ta làm thư đồng của người, là ý của một mình người sao?”

Cửu công chúa nghe xong, chớp chớp mắt, vẻ mặt chột dạ mà nói:

- “Đương nhiên…… Đương nhiên rồi……”

Thấy vậy, nàng chỗ nào còn đoán không ra?

Xem ra hẳn là ý của Thái Tử điện hạ…… Diệp Xu Xu xoa xoa giữa mày, nguyên tưởng rằng sau khi nàng cự tuyệt sự kiện kia xem như kết thúc, không nghĩ tới còn có hậu tục, nhìn dáng vẻ Thái Tử điện hạ đối nàng có chút quá mức chấp nhất.

Diệp Xu Xu nắm chặt tay, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, Thái Tử điện hạ thoạt nhìn không giống như là người lì lợm la liếm, chờ nàng cho thấy lập trường, nàng nói rõ ràng tâm tư của mình, hẳn là hắn sẽ không lại tiếp tục dây dưa…… Rốt cuộc trên đời này mỹ nữ nhiều dữ dội, nàng không tin Thái Tử thật sự đối nàng rễ tình đâm sâu không phải nàng không thể.

Quyết định chủ ý xong, Diệp Xu Xu cũng yên tâm lại. Thời điểm Tĩnh ma ma tới tìm nàng, vẻ mặt nàng bình tĩnh.

Tĩnh ma ma nói:

- “Cô nương, hiện giờ cô nương đã thành thư đồng của Cửu công chúa điện hạ, về sau thì phải thường xuyên ở cùng với công chúa, một tháng chỉ có thể về nhà hai ba lần, quy củ này cô nương hẳn là hiểu được chứ?”

Diệp Xu Xu gật đầu, quy củ này nàng đã nghe thấy, thư đồng của hoàng tử công chúa cổ đại trên thực tế chỉ là người hầu có địa vị hơi cao chút, là phải hầu hạ hoàng tử công chúa, không chỉ có phải bồi chủ tử đọc sách, còn phải thế chủ tử bị phạt, cả ngày đều ở cùng với chủ tử, ngày có thể nghỉ phép về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tĩnh ma ma nói:

- “Nô tỳ đã sắp xếp xong nơi ở cho cô nương, buổi tối hôm nay cô nương sẽ ở tại nơi đó!”

Nghe vậy, Diệp Xu Xu giật mình,

- “Nhanh như vậy? Chính là người nhà của ta còn không biết ta thành thư đồng của công chúa, còn có ta còn không có thu thập xong đồ đạc……”

Tĩnh ma ma một mặt lôi kéo Diệp Xu Xu đi ra ngoài, một mặt cười nói:

- “Cô nương không cần nhọc lòng, đã có người qua đi thông tri người nhà cô nương, còn như là cô nương còn cần thứ gì cứ việc nói với nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ thay cô nương sắp xếp tốt.”

Nghe xong tĩnh ma ma trả lời, Diệp Xu Xu khóc không ra nước mắt, Thái Tử điện hạ đào hố này thật là làm người chuẩn bị tâm lý một chút đều không có.

Tĩnh ma ma lôi kéo nàng từ nam thư phòng một đường đi ra, dọc theo đường nhỏ trong cung một đường đi vào một tòa nhà lầu hẻo lánh hai tầng, chung quanh tiểu lâu trồng đầy cây trúc.

Diệp Xu Xu giương mắt nhìn thấy tấm biển trên tiểu lâu viết Tử Trúc Uyển.

Tĩnh ma ma cười mời nàng đi vào.

Tiểu lâu bố trí điển nhã nhã nhặn lịch sự, bàn ghế chờ đầy đủ mọi thứ, phòng khách còn bày mấy cái đèn lưu li, trong phòng đệm chăn gối đầu các loại đồ vật đều là mới, tủ quần áo để đầy đủ các loại quần áo, trên bàn trang điểm còn để son phấn thậm chí còn có rất nhiều đồ trang sức.

Đồ vật nơi này chuẩn bị thật là quá mức đầy đủ.

- “Cô nương, từ nay về sau nơi này chính là chỗ của ngài, nơi này cách chỗ Cửu công chúa ở thời gian chỉ có một chén trà nhỏ, nếu Cửu công chúa có việc tới tìm ngài cũng thực tiện.”

Tĩnh ma ma giới thiệu xong đồ vật bày biện trong phòng với Diệp Xu Xu, nói như thế.

Diệp Xu Xu hít sâu một hơi, chuẩn bị đồ vật ở nơi này thực hiển nhiên không phải một hai ngày là có thể chuẩn bị đầy đủ hết, nhìn dáng vẻ hẳn là sớm có dự mưu.

Tĩnh ma ma còn nói:

- “Nếu Cô nương còn muốn cái gì, cứ việc nói với nô tỳ, chắc chắn nô tỳ sẽ an bài thỏa đáng cho cô nương.”

Diệp Xu Xu nhíu mày,

- “Tĩnh ma ma, ta muốn về nhà một chuyến.”

Tĩnh ma ma nói:

- “Cái này thì nô tỳ không làm chủ được, trước tiên cô nương đến xin chỉ thị của điện hạ, điện hạ đáp ứng rồi, ngài mới có thể trở về.”

Diệp Xu Xu nhíu mày,

- “Điện hạ? Điện hạ nào?”

Tĩnh ma ma nói:

- “Đương nhiên là Thái Tử điện hạ, nhà này là Thái Tử điện hạ an bài cho cô nương.”

Quả nhiên là hắn!

Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy đau đầu, Thái Tử điện hạ đây là tiền trảm hậu tấu, trực tiếp đem nàng quẹo vào vây khốn a! Chỉ là hắn vây nàng ở trong cung rốt cuộc muốn làm gì?

Tĩnh ma ma nhìn Diệp Xu Xu, bà há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là không đem lời trong lòng nói ra.

Đem Diệp Xu Xu an bài thỏa đáng xong, tĩnh ma ma rời khỏi Tử Trúc Uyển, dọc theo tiểu đạo thúy trúc đi không một lát liền đi vào Thừa Càn điện.

Trong phòng, lư hương mạ vàng chín đầu rồng từ từ bay lên khói trắng, trong không khí tràn ngập mùi thơm Long Tiên Hương.

Thái Tử ngồi ngay ngắn ở sau án thư đang xem sách, hắn tựa hồ cũng không có tâm tư gì, trang sách thời gian đã rất lâu cũng chưa thấy lật qua.

Thời điểm Tĩnh ma ma tiến vào, hắn đã lập tức nhận ra, ngẩng đầu nhìn bà.

- “Điện hạ, Diệp cô nương đã ở Tử Trúc Uyển.” Tĩnh ma ma nói.

Thái Tử đôi mắt lóe lóe, hắn nắm chặt quyển sách trên tay, hỏi:

- “……Nàng có nói qua cái gì không?”

Tĩnh ma ma nói:

- “Diệp cô nương tựa hồ muốn về nhà một chuyến, nô tỳ đã nói với nàng, nếu như nàng muốn về nhà cần đến xin chỉ thị của điện hạ.”

Thái Tử hỏi:

- “Nàng là như thế nào đáp lại?”

Tĩnh ma ma nghĩ nghĩ, trả lời:

- “Diệp cô nương nghe được nô tỳ nói như vậy, thoạt nhìn thực khó xử, liền không nói chuyện.”

Bà nói xong, Thái Tử nhấp môi, ngón tay thon dài theo bản năng mà bắt đầu lật sách.

Tĩnh ma ma thấy thế, bà thập phần hoang mang, nếu Thái Tử điện hạ có tâm tư với Diệp cô nương, trực tiếp ở trước mặt hoàng thượng đề một câu, đến lúc đó thánh chỉ tứ hôn ban ra, cô nương kia còn có thể chạy sao? Cần gì điện hạ phải vòng một vòng lớn như vậy?

Nghĩ như vậy, Tĩnh ma ma liền hỏi ra,

- “Điện hạ, nếu ngài thật thích Diệp cô nương, trực tiếp làm Hoàng Thượng tứ hôn là được, cần gì phải làm như vậy đây?”

Thái Tử ngón tay ngưng trệ, mí mắt hắn rũ xuống, lông mi thật dài cong vút như cánh bướm.

Ngày đó lúc Diệp Xu Xu viết thư cự tuyệt hắn, hắn không phải không có nghĩ tới trực tiếp làm phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn…… Bất quá sau lại, hắn cầm thư nàng viết cho hắn, đọc một lần lại một lần, nhìn thấy trên thư chữ viết quen thuộc, hắn bỗng nhiên nhớ tới thời điểm còn nhỏ, tỷ tỷ đã từng kể cho hắn nghe một chuyện xưa.

Trong thế giới chuyện xưa, nam nữ bình đẳng, hôn nhân tự do không bị cha mẹ chi mệnh ước thúc, nữ nhân có thể giống như nam nhân được đọc sách được giáo dục, thành tựu sự nghiệp chính mình, nếu là hôn nhân bất hạnh, còn có thể tìm trượng phu hòa li……

Khi đó hắn nghe xong còn cảm thấy không thể tưởng tượng, hiện tại ngẫm lại tỷ tỷ hẳn là thực hâm mộ chuyện xưa sinh hoạt đi?

Thái Tử nắm chặt quyển sách trên tay, nàng không muốn gả cho hắn, cái này đương nhiên làm hắn rất là bực bội, thế nhưng hắn cũng không nghĩ mạnh mẽ bức bách cưới nàng.

Tỷ tỷ từng nói chuyện tình cảm đương nhiên phải lưỡng tình tương duyệt.

Lưỡng tình tương duyệt sao?

- “Tĩnh ma ma,”

Thái Tử mở miệng nói:

- “Về sau liền phiền toái ngươi chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Diệp cô nương. Còn về chuyện này, thỉnh ma ma không cần hỏi đến nhiều.”

Tĩnh ma ma nghe xong sửng sốt, bà nhìn Thái Tử, thấy hắn rũ mắt trầm tư, bà cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể lui ra ngoài.

*** *** *** *** ***

Diệp Xu Xu một người ở Tử Trúc Uyển ngây người đại khái một canh giờ, trong phòng ngoài phòng đều xem xong rồi, nàng ngẩng đầu nhìn cây trúc trong viện rất là rối rắm.

Chẳng lẽ từ nay về sau nàng thật đúng là phải ở chỗ này sao? Vậy cùng ngồi tù lại có cái gì khác nhau?

- “Làm sao bây giờ đây?” Nàng ở trong sân đi tới đi lui nghĩ cách.

Cửu công chúa mang theo Thu Đàm tới, thấy nàng, vội vàng hô:

- “Diệp tỷ tỷ!”

Diệp Xu Xu nhìn thấy Cửu công chúa, nàng nhanh bước qua, vội vàng hỏi:

- “Công chúa điện hạ, hôm nay ta có thể trở về một chuyến hay không?”

Cửu công chúa chớp chớp mắt, kỳ quái nói:

- “Hôm nay đương nhiên tỷ có thể trở về, tỷ vừa mới bị tuyển đến làm thư đồng của muội, đương nhiên là trở về thu dọn đồ đạc lại tiến cung.”

Diệp Xu Xu nghe ngẩn ngơ, nguyên lai nàng có thể trở về, vậy vì cái gì Tĩnh ma ma…… A, là Thái Tử không chuẩn nàng trở về?

Cửu công chúa nói:

- “Muội lập tức phải đi tìm Thái Tử ca ca. Diệp tỷ tỷ, tỷ có đi hay không?”

Diệp Xu Xu suy nghĩ nếu như Thái Tử điện hạ không chuẩn nàng đi, vậy đương nhiên nàng phải đi tìm hắn…… Chẳng qua, nghĩ nàng đi gặp Thái Tử……

Nàng do dự một thời gian, cuối cùng khẽ cắn môi, duỗi đầu là một đao rụt đầu cũng là một đao, nàng ở chỗ này lo lắng suông lại có ích lợi gì, còn không bằng trực tiếp thẳng thắn nói với hắn rõ ràng!

- “Được! Chúng ta đi đi!” Diệp Xu Xu nói.

Cửu công chúa lôi kéo tay nàng đi ra Tử Trúc Uyển, đi từ rừng trúc ra, chỉ đi đại khái khoảng 50 mét, các nàng đã tới trước một tòa cung điện nguy nga.

Tấm bảng treo trên cung điện có ba cái chữ mạ vàng to rực rỡ lấp lánh “Thừa Càn điện”.

- “Đây là nơi Thái Tử ca ca ở!” Cửu công chúa nói.

Nghe vậy, khóe miệng Diệp Xu Xu rút trừu, nguyên lai chỗ Thái Tử ở thế nhưng cách nàng gần như vậy! Khẳng định hắn là cố ý sắp xếp nàng ở nơi đó đi?

Thái giám trong Thừa Càn điện nhìn thấy các nàng tới đây, vội vàng cao giọng hô:

- “Cửu công chúa giá lâm!”

Cửu công chúa vui vẻ mà lôi kéo nàng đi vào.

Thừa Càn điện là nơi của Thái Tử, bên trong bố trí cực kỳ trang nghiêm hoàn chỉnh, ngoài điện đặt một cái đỉnh lớn, thân đỉnh điêu khắc chín rồng, rồng giương nanh múa vuốt, đồng tử mở to, nhìn thấy khiến người không rét mà run.

Cửu công chúa lôi kéo Diệp Xu Xu bước vào cửa điện liền bắt đầu ồn ào lên.

- “Thái Tử ca ca! Thái Tử ca ca!”

Một thân ảnh cao lớn từ trong phòng đi ra, Cửu công chúa thấy hắn, nhảy nhót chạy tới,

- “Thái Tử ca ca, ngựa con của muội đâu?”

Thái Tử không để ý Cửu công chúa, rũ mắt nhìn về phía Diệp Xu Xu.

Diệp Xu Xu tiến lên một bước,

- “Tham kiến Thái Tử điện hạ.”

Thái Tử vẫn chưa cho nàng đứng dậy, mà là gọi một thái giám tới, kêu thái giám dẫn Cửu công chúa đi gặp ngựa con mà hắn hứa hẹn.

Cửu công chúa nghe xong vui sướng mà theo thái giám rời đi.

Trong phòng chỉ để lại nàng cùng Thái Tử hai người.

- “Đứng lên đi.” Thái Tử nhàn nhạt mở miệng.

Diệp Xu Xu nói lời cảm tạ đứng dậy, nàng vừa nhấc đầu liền đụng vào ánh mắt Thái Tử…..

Đôi mắt Thái Tử thâm thúy tối tăm, khuôn mặt anh tuấn phảng phất như đao tạc rìu khắc, thân hình hắn cao lớn cứng cỏi, trời sinh tự mang một loại cảm giác áp bách.

Diệp Xu Xu nắm chặt tay, không tránh không né, dũng cảm mà nhìn thẳng hắn.

Thái Tử khoanh tay mà đứng, lẳng lặng nhìn nàng, thật lâu sau, hắn rốt cuộc mở miệng:

- “Vì sao phải cự tuyệt cô?”

Diệp Xu Xu há miệng thở dốc, còn chưa có mở miệng, Thái Tử nói:

- “Cô muốn nghe chính là lời nói thật, những cái lý do gọi là trèo cao không nổi liền không cần nói nữa.”

Hắn nói xong, Diệp Xu Xu mím môi, suy tư trong chốc lát, cuối cùng nàng nói:

- “Thần nữ đối điện hạ không có tình yêu nam nữ, nên không muốn tiến cung.”

Ánh mắt Thái Tử lạnh lùng,

- “Nàng thật dám nói ra.”

Diệp Xu Xu thực bất đắc dĩ:

- “Thần nữ cũng không có cách nào, Thái Tử điện hạ ngài không thuận theo không buông tha, hiện giờ lại có ý đồ vây thần nữ ở trong cung, thần nữ chỉ có thể nói ra lời trong lòng.”

Nàng bình tĩnh nhìn hắn,

- “Điện hạ, tuy rằng thần nữ nghĩ không rõ vì sao điện hạ lại muốn cưới thần nữ, thế nhưng thần nữ phải nói thần nữ sẽ không có bất luận cái ý tưởng gì với điện hạ, dưới bầu trời này nữ tử rất nhiều, về sau tự nhiên điện hạ sẽ tìm được chân ái, mà người kia tuyệt đối sẽ không là thần nữ.”

- “Thỉnh điện hạ thả thần nữ xuất cung.”

Nàng nói xong, ánh mắt Thái Tử lạnh băng, hắn trước nay không nghĩ tới nàng sẽ nói chuyện với hắn như vậy!

Nàng nói nàng sẽ không sinh cảm tình với hắn? Còn kêu hắn đi tìm người khác?

Thái Tử chỉ cảm thấy ngực truyền đến một trận đau buồn.

Nàng sẽ không có cảm tình với hắn? Vậy nàng sẽ có cảm tình với ai?

Địch Thanh Huyền sao? Lại hoặc là nam tử khác?

Nghĩ đến đây, một luồng lửa giận không cam lòng từ đáy lòng hắn lan tràn ra.

Hắn lạnh mặt hỏi,

- “Nói xong?”

Diệp Xu Xu nghe ra trong giọng nói hắn bực bội, nàng nghĩ thầm có phải vừa rồi nàng nói quá nặng hay không? Thế cho nên chọc vẩy ngược hắn?

Ánh mắt Thái Tử lạnh băng,

- “Nếu cô nói cô nhất định phải có được nàng?”

Diệp Xu Xu trong lòng cả kinh, ánh mắt hắn chặt chẽ tập trung vào nàng, trong mắt có một loại ánh sáng nhất định phải được……

Không xong, chẳng lẽ nàng nhìn lầm rồi? Thái Tử điện hạ kỳ thật là một nam nhân cực kỳ cố chấp?

Nghĩ như vậy, da đầu Diệp Xu Xu không ngừng tê dại, nếu Thái Tử điện hạ thật là người cố chấp, vậy xong rồi, người cố chấp là không nói đạo lý, liền tính nàng lại như thế nào cự tuyệt cũng không dùng được, lại còn có sẽ kích phát dục vọng thắng bại của hắn, càng cự tuyệt, hắn sẽ càng chấp nhất.

- “Điện hạ……”

Diệp Xu Xu hít sâu một hơi,

- “Thần nữ nhớ rõ, lần đầu thần nữ nhìn thấy ngài, khi đó ngài đã từ trên trời giáng xuống cứu thần nữ, mà khi đó ngài ở trong lòng thần nữ phảng phất giống như thần minh. Thần nữ nghĩ ngài hẳn là một người chân thực nhiệt tình, là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, thần nữ cảm thấy ngài hẳn là làm không được việc cưỡng bách nữ tử.”

Nàng nói xong, lặng im một hồi lâu.

Thái Tử gợi lên khóe môi,

- “Cô đương nhiên sẽ không cưỡng bách nàng.”

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng,

- “Cô sẽ khiến cho nàng cam tâm tình nguyện gả cho cô.”