Mỗi Bước Đi Đều Là Em

Chương 5




Diễn đàn của trường trung học này thật ra cũng chỉ là nơi cho đám học sinh buôn chuyện với nhau, đem hết những tốt xấu lên trên này cho những kẻ khác có thể hóng hớt cùng.Vì tò mò nên Ngụy Kiệt đã lướt qua xem thử, vậy mà lại phát hiện trên diễn đàn này có không ít chủ đề thảo luận về cậu, đa phần đều là những lời lẽ không mấy tốt đẹp cho lắm.

Ngụy Kiệt là học sinh mới chuyển đến nhưng đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.Một cậu phú nhị đại từ New York trở về, nhận được những đãi ngộ đặc biệt của thầy cô giáo, lúc nào cũng kiêu căng, từ chối kết bạn với người khác,...đó là những từ mà mọi người dùng để đánh giá Nguỵ Kiệt.

" Tần Húc, cái tên ngồi cạnh mình thảm hại vậy sao ?" Ngụy Kiệt khẽ than thở.

Chính là trên diễn đàn có một chủ đề khá là thú vị, đó là một vài tên bắt nạt trong trường bảo mọi người hãy viết ra một cái tên để làm đối tượng thử nghiệm một vài trò bạo lực mới của chúng, có tới hơn phân nửa đề cử tên của Tần Húc, còn nhiệt tình muốn xem các trò vui này nữa.

Ngôi trường mà cậu đang theo học mặc dù là một ngôi trường trọng điểm, đạt được nhiều thành tích cao, nhưng vì lẽ đó mà lại không chú trọng nhiều vào kỷ luật trong môi trường học đường.Học sinh vào học ở đây cũng được phân theo hai dạng, một là có nhiều tiền, gia đình quyền thế như Ngụy Kiệt, còn lại chính là dựa vào năng lực bản thân mà thi vào như Tần Húc vậy.

Miễn không làm xảy ra án mạng, thì mấy việc khác gần như ban giám hiệu trường cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua thôi.

" Xem nào, bọn chúng sẽ bắt Tần Húc phải ăn một con gián còn sống...Ghê thật, còn thông báo cả thời gian địa điểm nữa." Ngụy Kiệt đọc trò bắt nạt kia mà lắc đầu chán nản.

Mà hiển nhiên ở một nơi khác, Tần Húc sau khi đọc được những lời trên diễn đàn kia đã cực kỳ bất lực, dù anh đã quen bị bắt nạt, nhưng không có nghĩa anh có thể chấp nhận nó như vậy.Tần Húc cúi đầu, anh ước gì bản thân mình có thể chết đi, như vậy thì anh sẽ không còn bị chịu cảnh hành hạ như vậy nữa.

Tần Húc hiểu rõ, kể cả khi anh có thể thoát khỏi ngôi trường này, lên đến đại học chắc chắn vẫn sẽ gặp lại vài người quen cũ, họ cũng sẽ đem việc anh là phế vật ở ngôi trường này đi bàn tán, rồi cuộc sống của anh sẽ lại rơi vào hố sâu như bây giờ mà thôi.

" Này, hay mai cậu đừng đi học nữa." Dư Huy là người bạn cùng ký túc xá của anh, cậu ta vỗ vai anh.



" Kệ nó đi Dư Huy, cậu mà dây vào cẩn thận cũng bị vạ lây theo đấy." Một người khác nằm trên giường nói vọng xuống.

Dư Huy là một chàng trai tuy rằng ngoại hình thư sinh nhưng tính cách lại rất chính chực, cậu ta cũng là số ít người dám làm bạn với Tần Húc, anh luôn xem cậu ấy là người anh em tốt của mình.Dư Huy trừng mắt nhìn tên nam sinh vừa nói kia, cậu quát :

" Tần Húc vẫn là anh em cùng phòng với chúng ta đó, ăn nói cẩn thận, không tao đấm cho rụng răng đấy."

" Cảm ơn cậu Dư Huy, nhưng tôi không nghỉ học được đâu, chúng vẫn có nhiều cách để bắt nạt tôi lắm."

" À, phải rồi, nghe nói lớp cậu mới có một tên nam sinh mới tới à." Dư Huy hỏi tiếp.

" Đúng rồi, cậu ấy là Ngụy Kiệt, đẹp trai lắm." Tần Húc nhớ lại rồi nói tiếp." Có chuyện gì sao ?"

" Haha, cậu không biết đâu, thằng ranh đó mới đi học đã làm cho hoa khôi bẽ mặt khóc lóc rồi."

Dư Huy hào hứng kể lại những gì mà cậu chàng đã được chứng kiến :

" Ngụy Kiệt là phú nhị đại mà, vậy nên hoa khôi đã có ý làm quen cậu ta.Lúc đó Ngụy Kiệt vừa ra khỏi lớp, con nhỏ đó đã chạy tới làm quen, còn nói muốn mời Ngụy Kiệt đến dự tiệc sinh nhật mình, cậu nói xem tên đó đã làm gì ?"