Mỗi Bước Đi Đều Là Em

Chương 2




" Ê, thằng không có mẹ kìa." Một đám nam sinh đứng ở trước cổng trường chặn Tần Húc lại.

" Nhanh nhanh giao nộp tiền trong túi mày ra đây, nếu không đừng hòng mà rời đi."

Tần Húc, nam sinh tưởng trừng như hoàn hảo, nên có một cuộc sống tốt đẹp vậy mà cũng là nạn nhân suốt một thời gian dài bị bạo lực học đường.Lý do cũng vì gia đình của Tần Húc không hoàn hảo như bạn bè.

Ba Tần Húc trước kia vốn là người bình thường, là lính cứu hoả đã từng nhận được nhiều bằng khen, tuy vậy vì một lần bị thương nặng dẫn tới đôi chân không còn linh hoạt nữa đã buộc phải nghỉ việc.Mẹ của anh sau khi thấy ông ấy như vậy, có lẽ cảm thấy xấu hổ nên đã âm thầm rời đi từ khi mà Tần Húc vẫn chỉ là một đứa bé, thời gian lâu hơn, anh cũng đã dần chấp nhận sự thật này.

Rằng cuộc đời của anh, sinh ra đã bần hàn, suốt đời có lẽ cũng sẽ không khá lên được.

" Cầm lấy." Tần Húc rút vài tờ tiền trong túi áo, vốn đó là tiền ăn sáng mà đưa cho bọn chúng.

Tần Húc bước vào trong lớp, tìm đến chiếc bàn ở dãy cuối mà ngồi xuống, lại im lặng mà lôi sách ra đọc. Ở trong ngôi trường trọng điểm này, đã cuối cấp rồi vậy mà tìm được một người bạn thật là quá khó với anh, vì một số hiểu lầm không đáng có, Tần Húc đã bị các thành viên khác trong lớp cô lập.

Cửa lớp mở ra, thầy giáo bước vào quan sát các học sinh đang đứng chào bên dưới, sau đó mới vẫy tay ra hiệu cho một nam sinh khác đang đứng bên ngoài đi vào lớp học. Vị thầy giáo đã lớn tuổi đặt tay lên vai cậu nam sinh kia, mỉm cười rồi nói :

" Các em, hôm nay lớp chúng ta chào đón thành viên mới, mong các em hãy giúp đỡ cậu bạn này."

" Oa...thật không ngờ cậu ấy đẹp trai vậy luôn."

" Cậu ấy đi học không cần mặc đồng phục sao ?"

" Nhìn đi, cậu ấy còn nhuộm tóc nữa đó, nhất định là không phải người bình thường đâu."

Ngụy Kiệt cúi đầu, cậu chầm chập lên tiếng :



" Tôi tên Ngụy Kiệt, vừa từ New York trở về, rất vui khi được làm quen với mọi người."

" Được rồi, để thầy xem...nên xếp em ở đâu nhỉ..."

Điều không ai nghĩ đến là cậu nam sinh điển trai này lại chỉ tay vào dãy bàn cuối cùng, chính là nơi mà Tần Húc đang ngồi, khiến cho Tần Húc ngạc nhiên đến độ phải vội quay mặt đi chỗ khác. Cậu dùng tiếng Trung không quá chuẩn do lâu ngày không sử dụng mà nói :

" Em muốn ngồi cạnh cậu ta, em thấy cậu ấy nãy giờ nhìn em chằm chằm."

" Được rồi, em xuống đó đi." Thầy giáo xoa đầu Ngụy Kiệt mà cười nhẹ, thể hiện rõ sự thiên vị dành cho cậu học sinh mới này.

" Thầy đừng xoa đầu em thế chứ, em có phải trẻ con đâu ạ." Ngụy Kiệt nhìn thầy giáo, không nói gì thêm mà xách cặp đi xuống dưới.

Ai cũng có thể nhìn ra được, cậu học sinh mới này thật sự không hề đơn giản.

" Này, cho đi nhờ." Ngụy Kiệt nói với Tần Húc.

" Tiếng Trung của tôi lạ đến mức cậu nghe mà không hiểu sao ?" Ngụy Kiệt lặp lại câu nói vừa rồi.

" À...à, tôi xin lỗi, do tôi không để ý." Tần Húc cúi đầu, anh vội vã đứng dậy nhường chỗ cho cậu.

" Chậm chạp." Ngụy Kiệt đánh giá người trước mặt.

Tần Húc không phải là quá chậm tiêu, chẳng qua anh cảm thấy cậu học sinh mới này so với những bạn học khác thì quá khác biệt, từ vẻ ngoài được chau chuốt tới quá mức cần thiết, tính cách kiêu ngạo đáng ghét của một tên nhà giàu đích thật, cộng hết những điểm này lại thì chính là những thứ mà đám bắt nạt anh vài năm nay đều có.

Ấn tượng đầu của anh với Ngụy Kiệt, chính là trừ đẹp trai hơn chút xíu, thì cũng chẳng khác gì mấy tên đầu gấu ở trong ngôi trường này cả.