Mỗi Bước Đi Đều Là Em

Chương 1




" Về Trung Quốc học sao ạ ? Tại sao em phải quay về đó chứ ?" Ngụy Kiệt nhìn anh trai mình mà cau mày.

Ngụy Đông nhìn em trai của mình, anh đã quen với sự chống đối của cậu phú nhị đại được nuông chiều từ bé này, rất bình thản mà nói tiếp :

" Ý kiến của ba, em đừng hỏi nhiều, thủ tục nhập học ở trường mới cũng làm xong hết rồi."

" Rõ ràng ba trước kia tống em sang New York để dẫn người phụ nữ kia về làm mẹ kế em mà." Cậu vẫn tỏ vẻ phụng phịu không can tâm.

Thật ra, nếu được cho cậu lựa chọn, cậu thà sống ở New York này, dù thỉnh thoảng vẫn sẽ thấy cô đơn xen lẫn những sự phân biệt chủng tộc còn hơn là trở về Trung Quốc gặp lại gia đình của mình.

Cậu cực kỳ ghét ba của mình, nói đúng hơn là hận.

" Em trai ngoan..." Ngụy Đông ngồi xuống, anh đưa tay lên xoa đầu cậu.

" Đã nhiều năm như vậy rồi, em cũng nên mở lòng ra một chút chứ, việc mẹ qua đời...ai cũng rất đau buồn, ba cũng vậy mà." Anh chầm chập lên tiếng.

Nhà họ Ngụy có một tập đoàn lớn ở trong lĩnh vực về thời trang, do ba của Ngụy Kiệt là chủ tịch.Vì có được một người ba quyền lực như vậy, hiển nhiên từ khi hai anh em cậu ra đời đã là những thiếu gia, được hưởng tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời.Ngụy Kiệt đã từng suy nghĩ rằng cậu chính là đứa trẻ hạnh phúc, sẽ sống vui vẻ cùng ba mẹ và anh trai...cho đến khi ngày đó tới.

Đó là khi Ngụy Kiệt mới lên năm tuổi, cậu không rõ vì lý do gì, nhưng trong nhà đột nhiên phát hoả, mẹ cậu vì cứu cậu lên đã bị thiệt mạng trong đám cháy.Từ đó cậu và gia đình đã dần dần trở nên cực kỳ xa cách.

Ba Ngụy từ đó đã ghét bỏ đứa con trai mà ông từng cực kỳ yêu thương, ông cho rằng bởi vì cậu mà mẹ cậu mới phải qua đời.

" Thật ra, chính em cũng nghĩ ba nói không sai, do em mà mẹ mới bị vậy." Cậu thở dài.



" Nhưng ông ấy đâu cần thiết sau khi mẹ vừa mất hai tháng đã đưa người phụ nữ khác về nhà chứ ?"

Vì bất mãn nên Ngụy Kiệt và ba mình đã xảy ra những cuộc tranh chấp lớn, cuối cùng ba cậu quyết định cho cậu sang nước ngoài du học, tính đến giờ thì cậu ở lại New York này học từ nhỏ, đến giờ cũng đã hơn 7 năm rồi, đó cũng là khoảng thời gian mà cậu chưa từng về nước, cũng chưa từng gặp lại ba mình. Tất nhiên rằng cậu cũng chẳng có ý định quay trở lại đó nữa.

" Được rồi, em sẽ về, anh đừng có nhìn em với cái vẻ mặt đó." Cậu than thở nhìn vẻ mặt Ngụy Đông đã giận nên chỉ đành buông xuôi.

•••

Cùng lúc đó, tại vùng ngoại thành Bắc Kinh.

" Ba à con không phải nói rồi sao, sức khỏe ba không tốt, mùa đông không nên ra ngoài đâu ạ." Tần Húc từ trong nhà bước ra, đem theo áo mặc vào cho ba.

" Không lạnh, không lạnh." Ông Tần mỉm cười, hai tay bám vào chiếc xe lăn mà di chuyển." Tiểu Húc này, kỳ nghỉ đông sắp hết rồi, con sẽ quay lại trường sao ?"

Tần Húc gật gật đầu, anh vẫn có chút không nỡ mà nói tiếp :

" Ba này, hay con không ở nội trú nữa.Sức khoẻ ba thế này, khiến con thật sự không an tâm được."

" Khi ở trung tâm thành phố, con cũng khó có thể bảo đảm học hành được." Người đàn ông nói tiếp :" Ba có thể nương nhờ vào những người hàng xóm khác, con đừng lo lắng."

Tần Húc là học sinh cuối cấp tại một trường trung học trọng điểm của thành phố, hoàn cảnh nghèo khó, sinh sống trong một khu phố nhỏ tại ngoại thành, chỉ có hai ba con sống với nhau, có thành tích học tập rất tốt nên luôn là tấm gương sáng trong mắt tất cả mọi người.

Chỉ là, con người thì đâu có ai là hoàn hảo chứ, ẩn sau đó là những vết thương lòng mà anh đã không thể chia sẻ với ai.