Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?

Chương 37: Ngày Hoàng đạo chung vui




Lời thề của Mộc Trầm khiến Mộc Vương sững sờ. Ông thầm trách con nông cạn, quên trách nhiệm thiêng liêng của một Thái tử là lấy sự tồn vong của vương quốc làm trọng. Những chuyện cũng do ông mà ra. Ông bèn nghĩ cách cứu cục diện.

"Anh sui, chị sui! Chuyện trong cung cấm từ ngàn đời là vậy. Nhưng thời nay khác rồi. Không riêng gì người phàm mà ở Mộc quốc, tôi đã ban hành luật hôn nhân một vợ một chồng. Ai dám vi phạm chiếu theo luật mà trị.

Với lại, tôi đã chấp nhận cho Mộc Trầm ở rể. Thằng bé cũng yêu sâu đậm Mộng Cầm.

Hai đứa tụi nó đã dùng cả sinh mệnh để vượt qua thử thách. Thì chị còn đắn đo, chia rẽ duyên con làm gì cho nó buồn, tội nghiệp!"

Mẹ Mộc Trầm đệm theo chồng vài câu: “Đúng đó chị sui. Chuyện tam thê, tứ thiếp là thời xưa. Nay ổng cưng tôi dữ lắm.” Bà đến gần bá vai mẹ Mộng Cầm: “Tôi nói chị nghe: Ở Mộc quốc, ổng là tấm gương nổi tiếng yêu vợ, chiều con.”

Mẹ Mộng Cầm dần được xoa dịu. Bà nhìn hai con buồn bã ôm nhau sụt sùi ở trước mặt, nhìn lại hai ông bà sui. Rồi nói: "Thôi bỏ qua chuyện cũ. Giờ chúng ta cùng bàn bạc tổ chức hôn lễ cho hai con.

Vì đường xá xa xôi, gia đình chúng tôi cho phép bên nhà trai ba lễ nhập một. Chọn ngày lành tháng tốt cho hai con về chung một nhà."

Như nghe lệnh đại xá, Mộc Trầm và Mộng Cầm cười vui tít mắt, hai người nhìn vào mắt nhau, quên cả lau nước mắt cúi đầu dập tạ ơn mẹ: “Con cảm ơn mẹ.”

Hai vợ chồng Mộc Vương cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh chị sui. Vợ chồng chúng tôi lập tức quay về chuẩn bị lễ vật.”

Ba Mộng Cầm vuốt ngực thúc giục: “Ừ, anh chị đi ngay kẻo đêm dài lắm mộng.” Ông chỉ mong con gái được hạnh phúc bên người con đã chọn.

Mới đó đã đến ngày Hoàng đạo, họ nhà trai ngựa xe rình rang, chuẩn bị lễ vật cả một nghìn trap đi cưới vợ cho con trai kim cương.

Cả Mộc quốc hôm nay tưng bừng mở hội. Từ trong cung cấm đến các nơi khắp vương quốc cờ hoa lộng lẫy, vui múa hát ca. Mừng Thái tử chính thức có Thái tử phi.

“Mộc hoàng tử! Mừng anh!” Đội Thập Vệ ôm Mộc Trầm mừng cho anh mà ai cũng sụt sùi.



Thấy mười tên anh em khóc, Mộc Trầm cũng khóc: “Cảm ơn các cậu! Chúng ta mãi là anh em tốt của nhau.”

“Nhất định rồi!”

Mười người bịn rịn một người nên mãi còn dây dưa chưa muốn rời vòng ôm. Cảnh đó bị Mộc Vương trông thấy, ông sải chân đến gần đập cho mỗi thằng một cái: "Ai thấy còn tưởng tụi bay yêu thầm Thái tử!

Mau giải tán! Đến giờ xuất phát rồi kìa!

Đàn ông gì mà kì cục, mít ướt!"

Đám Thập Vệ bịn rịn chia tay hoàng tử. Trước khi đi, Nhất Vệ quay người nói nhỏ vào tai Mộc Vương: “Con cam đoan, đến lúc ngài còn khóc to hơn con!”

Mộc Vương tự nhiên thấy buồn. Phải rồi, con trai ông sẽ ở lại thế giới người phàm. Chỉ mới nghĩ thôi, ông đã muốn khóc.

“Cha!” Mộc Trầm vừa lau nước mắt cho cha vừa nói: “Vợ chồng con sẽ thường xuyên về thăm hai người. Với lại, tương lai gia đinh con cũng về đây thôi. Mộng Cầm đã nói với con như vậy.”

“Có thật không con?” Mộc Vương như gỡ được nút thắt lo toan.

“Thật! Vợ con biết, con còn có trách nhiệm kế vị ngôi vương. Học xong, cô ấy đồng ý theo con về Mộc quốc phát triển sự nghiệp.”

Mộc Vương nghe xong muốn chạy bổ tới chỗ con dâu đa tạ nó. Đời ông coi như mãn nguyện. Có được cô con dâu hiểu chuyện như vậy, ông không còn gì phải lo.

“Nào! Chúng ta mau xuất phát rước vợ về cho con thôi!” Hai cha con lập tức ra xe.



Đúng giờ lành. Đoàn xe ngựa một trăm cỗ. Mỗi cỗ được thắng bởi sáu con bạch mã, hoa hồng rải khắp lối đi phấn khởi đến nhà cô dâu.

Khỏi phải nói, bà con chòm xóm nhìn đoàn xe khí thế họ nhà trai, họ choáng cả mặt và mừng vui cho Mộng Cầm.

“Con bé sinh ra đã có mạng lọt vào nhà đế vương. Sau này làm mẫu nghi cả một quốc.”

Bên trong, cô dâu Mộng Cầm cùng chú rể Mộc Trầm bái lạy tổ tiên họ nhà gái. Ba Mộng Cầm xúc động khấn tạ ơn chư vị tổ tiên và mong họ che chở cho đôi vợ chồng trẻ được thuận hòa bách niên giai lão.

Bên ngoài, bà con hai họ nâng chén chúc mừng đôi uyên ương trăm năm hạnh phúc.

Đám trai ế Nhất Vệ hôm nay được dịp gặp gỡ các bạn nữ trong lớp múa đương đại của Mộng Cầm. Rất nhanh họ làm quen và trao nhau số điện thoại liên lạc. Ai cũng mong có một cái kết viên mãn như Mộng Cầm và Mộc Trầm.

Ông sui Mộc Vương lần đầu tiên trong đời thấy cảnh bà con cô bác đến chúc phúc con cháu đông vui như trẩy hội. Quà cưới cho đôi vợ chồng trẻ là những chiếc nhẫn vàng nho nhỏ và rất nhiều phong bì.

“Họ viết cái gì trong đó vậy?” Ông tò mò hỏi lão sui già cười muốn sái hàm.

“Viết cái gì?” Ông sui ngơ ngác.

“Trong bì thư ý?” Mộc Vương chỉ tay vào thùng có hình trái tim.

Ba Mộng Cầm vỡ lẽ. Ông cười ha hả rồi nói với ông sui phong tinh: “Đó không phải thư tay mà là tiền mừng cưới.”

“Tiền á?”

“Ừ! Là tiền mặt! Tục ở đây nó vậy!”