Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?

Chương 38: Ngày Hoàng đạo chung vui (2)




Mộc Vương nghe xong há cả miệng. Tục gì mà quái lạ. Góp cả tiền cho cô dâu chú rể lập nghiệp. Nhưng nhà ông đâu có thiếu tiền.

Ông bèn bước lên sân khấu, trịnh trọng nói: "Dạ, kính thưa bà con hai họ. Hôm nay, tôi xin thay mặt gia đình gửi đến tất cả quý vị lời cảm ơn chân thành. Sự hiện diện của quý vị là niềm tự hào của gia đình chúng tôi.

Nhân dịp tôi cũng có món quà nhỏ thân tặng lại tất cả quý vị để ra mắt và xin kết giao với tất cả quý vị. Rất mong, các vị hãy giúp tôi bảo ban thêm cho cháu Mộc Trầm."

Nói xong, ông nháy mắt ra hiệu. Đội Thập Vệ và Cẩm y vệ bê những chiếc tráp gỗ đến từng bàn, tặng cho mỗi người đi mừng cưới một thỏi vàng nho nhỏ. Lập tức lòng ngưỡng mộ dành cho vị quốc vương Mộc quốc tăng lên cấp số nhân.

Nên khi đoàn rước dâu nhà trai quay về Mộc quốc. Cả họ hàng nhà gái đòi đi theo. Với lí do: “Đưa cháu gái về nhà chồng. Nhân dịp đi tham quan Mộc quốc!”

Do đó, đi sau trăm cỗ xe ngựa hoành tráng là trăm chiếc ô tô đưa bà con nhà gái về thăm quê chồng cô dâu.

Đoàn xe dừng lại trước Hoàng cung xa hoa lộng lẫy.

“Mộng Cầm à! Con thật có phúc!” Bà con không ngừng cảm thán, xuýt xoa mừng cho cô.

Tại Cung Trường Thọ nơi cử hành đại lễ nghinh hôn rất đông bá quan văn võ đã tụ tập về đây. Trên hàng ghế danh dự cũng có mặt đầy đủ các vị khách VIP là quốc vương các loài mộc tinh cùng gia quyến của họ.

Hàng ghế trang trọng dành cho họ nhà gái và bà con Mộng Cầm.

Đúng giờ đại lễ nghinh hôn chính thức bắt đầu.

Theo thảm đỏ, Mộng Cầm khoát tay ba mẹ tiến về chánh điện. Phía sau cô dàn họ gái nâng đuôi váy cưới. Mỗi bước cô đi qua ngàn cánh hoa hồng tung lên rải đầy thảm đỏ. Hoa đậu trên Vương miệng danh giá của một vương phi, hoa vươn lên chiếc đầm trắng lộng lẫy của cô dâu.

“Mộc Trầm, ba mẹ trao con gái rượu của ba mẹ lại cho con. Từ đây, con hãy thay ba mẹ yêu thương, chăm sóc cho Mộng Cầm. Con hãy hứa với ba mẹ!”

Mộc Trầm cầm đôi bàn tay vợ, khảng khái hứa: “Con sẽ dùng cả sinh mệnh để yêu thương vợ con. Nên ba mẹ, hai người hãy yên tâm.”

Hai ông bà ôm hôn cô con gái cưng rồi xoay lưng đi về hàng ghế danh dự dành cho ông bà sui.



Một hồi chuông rung lên, báo hiệu giờ tuyên thệ.

“Mộc Trầm, Mộng Cầm, hai con có đồng ý kết làm phu thê. Nguyện cả đời cùng nhau gắn bó?”

“Con đồng ý!”

“Con cũng đồng ý.”

“Vậy ta tuyên bố, ngay thời khắc này, hai con chính thức gọi nhau bằng hai tiếng thâm tình ‘vợ chồng’.”

Pháo hoa tung lên hòa cùng tiếng đàn dương cầm và tiếng vỗ tay chúc phúc.

Mộc Trầm lồng vào ngón áp út tay phải vợ chiếc nhẫn cưới gia truyền: “Mộng Cầm, cho phép anh được gọi em là bà xã đại nhân.”

Cô cũng lồng vào ngón áp út tay trái anh chiếc nhẫn cưới đôi: “Mộc Trầm, từ giờ em sẽ gọi anh là ông xã cưng.”

Cả hai mỉm cười nhìn nhau.

“Bà xã đại nhân.”

“Ông xã cưng!”

Cả hai ôm nhau cười khúc khích.

Cùng với nghi thức cắt bánh và rót rượu sâm banh, tiếng nhạc cưới nổi lên rộn rã.

Các vị khách quý, quan viên hai họ, bá quan văn võ và bạn bè nâng ly chúc mừng.

“Chúc cô dâu, chú rể sớm sinh quý tử!”

Cũng vì lời chúc này mà đêm tân hôn, Mộc Trầm tràn đầy hưng phấn.



Yến tiệc vừa tan, anh đã vội vã chạy đi tìm vợ: “Bà xã đại nhân, chúng ta mau mau động phòng.”

Mộng Cầm nóng cả mặt. Cô quạt quạt hai bàn tay vào má, lườm anh: “Anh giỏi nhỉ?”

Anh cười, khom người bế vợ rồi thì thầm vào tai cô: “Bản lĩnh làm chồng có nhiêu đó, không giỏi là tiêu á em.”

Cô đấm thùm thụp vào lưng anh. Giấu gương mặt đỏ như quả cà chua chín vào ngực chồng: “Để em coi…bản lĩnh anh như thế nào?”

“Bảo đảm làm bà xã đại nhân như chu du vào thế giới thần tiên, phê lên tới trời!”

Vẻ mặt ôm vợ hí hửng và bàn chân bước vội của anh rơi vào mắt đám anh em tốt. Bọn Nhất Vệ liền chụm đầu vào nhau bàn bạc chút kế. Sau đó, cả mười thằng cười lên khoái chí chạy nhanh về phủ Thái tử, đứng chốt ở cửa vào phòng tân hôn.

Khi Mộc Trầm bế vợ về tới đây. Tự nhiên có hai ông thần cửa nhảy ra chặn lối. Nhất Vệ và Nhị Vệ cùng thong thả đọc.

"Đi đâu là vội mà vàng.

Mà quên bơm hàng cho lũ trai FA."

“Bơm hàng gì?” Mộc Trầm thật muốn diệt đám anh em biết chọn giờ phá đám.

Nhất Vệ nhìn nhìn vào gương mặt nóng lên vì nôn ăn của vị hoàng tử, anh ấy cười thầm rồi nói: “Hàng là tất cả quà mừng cưới của hoàng tử!”

Ai dè, Mộc Trầm một tiếng: “OK!” luôn. Anh mày không thèm tiền bạc, quà cáp. Anh chỉ thèm mỗi vợ anh: “Sao ngập mặt rồi chứ?” Anh hất hàm hỏi hai tên anh em tốt.

Nhị Vệ gãi đầu, cười hì hì. Còn Nhất Vệ kì kèo thêm: “Cho em theo anh vào phòng tân hôn đứng canh nha!”

“Cút!”

Mộc Trầm thô lỗ đạp cho hai tên mỗi tên một đạp. Rồi bế vợ bước vào phòng tiện chân đá kín cánh cửa.