Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em

Chương 27: Hai tháng ngắn ngủi liệu có thể cứu vãn hôn nhân?




Ngày mùng 1 tháng 1 năm 2010 có lẽ là ngày dài nhất trong cuộc đời TuyếtNhung. Lancer mang theo một ít hành lý đơn giản, biến mất khỏi cửa nhưmột cơn gió vô tình, để lại cô với căn nhà trống trải. Ngôi nhà này đãchứng kiến biết bao “lần đầu tiên” của hai người, cũng là tổ ấm tình yêu của họ. Vậy mà giờ đây, người đã bỏ đi, chỉ còn lại bốn bức tường trắng bệch lạnh lẽo và vô hồn như khuôn mặt một bệnh nhân ung thư giai đoạncuối.

Tuyết Nhung ngồi bệt trên đất, đờ đẫn nhìn ra cửa phòngkhách. Lancer đã bỏ đi từ cánh cửa đó. Nước mắt không ngừng chảy ra từkhóe mắt cô, lăn dài trên hai gò má rồi rơi xuống. Khi thấm mệt, TuyếtNhung gục đầu lên thảm, ngủ thiếp đi, nhưng ngủ được một chút lại giậtmình tỉnh dậy vì ngỡ Lancer quay lại. Nhưng mỗi lần phát hiện ra tất cảchỉ là tưởng tượng, cô lại bắt đầu khóc nức nở.

Tuyết Nhung vẫnngồi đó, hi vọng chuyện Lancer bỏ đi chỉ là một cơn ác mộng. Giống nhưnhững cặp vợ chồng khác bỏ đi khi cãi nhau, lúc nào nguôi giận anh ấy sẽ vịn cớ để trở về. Cô hi vọng Lancer chỉ vì giận dữ nhất thời nên mới bỏ đi, khi hết giận và bình tĩnh trở lại anh ấy sẽ về. Làm sao anh ấy cóthể nhẫn tâm bỏ lại cô một mình như thế? Lancer tuyệt đối không phải làkẻ lòng lang dạ sói như vậy. Anh ấy là một chàng trai nhiệt tình và ấmáp. Anh ấy chắc chắn sẽ không thế đâu. Anh ấy chỉ hờn dỗi trẻ con mộtchút để được cô chiều chuộng hơn thôi.

Cứ kiên nhẫn đợi đã. Tuyết Nhung cũng giống như đa số phụ nữ Trung Quốc khác, sẵn sàng chờ đợi vìtình yêu, vì gia đình. Cô biết sẽ là ngốc nghếch nếu đi tìm Lancer lúcnày. Chuyện vừa mới xảy ra nên chắc chắn anh ấy vẫn chưa thể bình tĩnhlại. Bây giờ mà đi tìm anh ấy, chuyện không những không thể giải quyếtmà còn có tác dụng ngược lại. Cô nên cho Lancer một chút thời gian, đểanh ấy tự sắp xếp lại những xúc cảm của mình. Sau đó, anh ấy sẽ suy nghĩ lại, sẽ tự động trở về bên cô. Cô tin nhẫn nại chờ đợi là cách tốt nhất để giành lại trái tim của anh ấy.

Một ngày trôi qua, hai ngàytrôi qua, thậm chí ba ngày đã trôi qua, nhưng Tuyết Nhung vẫn không dámrời khỏi nhà một bước. Mỗi phút giây, cô đều mong ngóng sự xuất hiện bất ngờ của Lancer. Hết lần này đến lần khác, cô tưởng tượng ra cảnh mìnhsẽ vui sướng phát điên khi Lancer quay trở lại, rồi câu đầu tiên cô sẽnói với anh ấy là gì, biểu hiện của Lancer khi nhìn thấy cô sẽ như thếnào, họ sẽ cùng chúc mừng ngày trở lại bên nhau thế nào đây, v.v…

Những ngày chìm trong mộng mị tưởng chừng dài đằng đẳng như cả năm trời. Mỗingày trôi qua đồng nghĩa với nỗi tuyệt vọng và đau đớn thêm đè nặng lêntrái tim cô. Sau mỗi đêm mất ngủ, khi ánh sáng ló dạng nơi chân trời, cô lại thắp lên hi vọng trong lòng: chưa biết chừng hôm nay Lancer sẽ quay trở lại.

Tuyết Nhung nhớ rất rõ đó là ngày thứ tư cô chờ Lancer. Sau một đêm nữa lại trằn trọc không ngủ, cô bỗng nhiên muốn kéo đàn. Từ sau khi rời khỏi trường, ngoài hai lần diễn thay ngắn ngủi, ở nhà côchưa bao giờ động đến cây vĩ cầm. Tuyết Nhung cũng không biết tại saolại để cây đàn nằm lặng lẽ ở một góc tủ quần áo lâu như vậy. Hôm nay côchơi đàn có lẽ vì vẫn còn nuối tiếc sâu sắc nghiệp học của mình, vì câyvĩ cầm đã chạm tới góc sâu thẳm nào đó trong tâm hồn cô. Ít nhất, nó cóthể khiến cô nhớ tới mẹ, nhớ tới Ngô Vũ, nhớ đến những chuyện cũ mà mỗimột lần hoài niệm là một lần đau đớn.

Tại sao hôm nay cô lại muốn chơi đàn trở lại? Cô cũng không biết. Cô cẩn thận lôi hộp đàn từ tủquần áo, đặt xuống ghế sô pha trong phòng khách, sau đó mở hộp. Khoảnhkhắc nhìn thấy cây vĩ cầm quen thuộc, nước mắt cô ướt nhòe khóe mi.Nhiều năm đã trôi qua, nó vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn im lặng nằm ở vịtrí của mình, ngoan ngoãn chờ đợi Tuyết Nhung. Cây đàn vẫn âm thầm bầubạn với cô từ nhỏ đến khi trưởng thành, từ Trung Quốc sang Mỹ, trungthành dõi theo từng bước cô đi. Bất luận cô cần hay không cần, nó vĩnhviễn không bao giờ xa cô, vẫn đợi cô ở một nơi nào đó, đợi cô cất tiếnggọi.

Sau khi đã chỉnh lại âm cho cây đàn, Tuyết Nhung kéo lại bản nhạc “Vì sao lấp lánh”. Lần đầu tiên gặp Lancer đúng là lúc cô đang kéo bản nhạc này. Đó là vào lúc hoàng hôn của một buổi chiều mùa thu, dướigốc cây táo đỏ, Tuyết Nhung đang đứng chơi đàn một mình thì Lancer xuấthiện. Còn nhớ lúc đó, anh ấy đã nói với cô: “Nếu để anh nhìn thấy em một lần nữa, em sẽ là của anh.” Sau đó, trong buổi chiều trả bài của khoanhạc, khi cô đang kéo bản nhạc của Minkowsk thì Lancer bỗng không mời mà đến. Buổi biểu diễn kết thúc, anh kéo xềnh xệch cô đến tiệm cà phêStarbucks, rồi dựng nên “màn hoạt náo Starbucks” kinh thiên động địa.Sau đó, hai người nổi tiếng như cồn trên mạng, thậm chí còn vinh dự nhận được hai danh hiệu “Anh chàng Starbucks” và “Cô gái Trung QuốcStarbucks”… Hòa trong tiếng đàn ngân nga, những hồi ức cũ lần lượt ùavề, khóc thương cho người con gái cô đơn. Làm sao Lancer có thể dễ dàngquên đi biết bao kỉ niệm đẹp đẽ và sâu sắc đến vậy? Tuyết Nhung vẫn luôn tin rằng, Lancer nhất định sẽ quay lại, chỉ cần cô tiếp tục kéo đàn,tiếp tục, tiếp tục…

Lúc này, chuông cửa bỗng vang lên, lấn áttiếng đàn, vang vọng khắp căn phòng trống vắng. Tim Tuyết Nhung đập liên hồi, tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cuối cùng anh ấy đãtrở về. Cô vội đặt đàn xuống, lao ra cửa, nước mắt vẫn lưng tròng. Tuyết Nhung mở toang cửa, nhưng đón chào cô chỉ là những cơn gió lạnh thổitung tuyết trắng vào trong, không phải là Lancer. Một nhân viên đưa thưkhoác áo bông dày cộp nói với cô: “Cô là Mrs Đinh đúng không? Đây là thư của cô, vui lòng kí tên vào đây.”

Nhìn vào bức thư, Tuyết Nhungthấy tên mình được ghi ở phần người nhận, còn phần địa chỉ người đến ởgóc trái ghi tên tòa án. Trời ơi! Tuyết Nhung loạng choạng, suýt tí nữangã nhoài xuống đất. Thấy vậy, người đưa thư nọ liền lo lắng hỏi: “Côlàm sao thế? Có cần tôi giúp gì không?”

Tuyết Nhung lắc đầu, nói cảm ơn rồi thất thần đi vào nhà.

Không biết phải bao lâu sau đó cô mới có đủ dũng khí để mở bức thư đó ra, chỉ nhớ rằng khi đọc được ba chữ “Đơn ly hôn”, tay cô run rẩy để rơi phongthư xuống đất. Thì ra Lancer không đùa cô mà muốn ly hôn thật. Trời ơi!Sao cô lại có thể ngồi lì ở đây, ngốc nghếch chờ đợi như vậy. TuyếtNhung vội cầm điện thoại lên, nhưng vì quá lo lắng và căng thẳng nên mãi mới bấm nổi số của Lancer.

“Tuyết Nhung à?” Giọng Lancer vọnglại từ đầu dây bên kia. Nghe thấy tiếng anh, Tuyết Nhung bật khóc nứcnở. “Em yêu à, em đừng khóc, đừng khóc nữa, có chuyện gì từ từ nói.”Song Tuyết Nhung vẫn khóc. Một lúc sau, đợi cô bình tĩnh lại, Lancer mới thận trọng hỏi: “Em yêu, em có chuyện gì muốn nói với anh à?”

“Em nhận được thư của tòa án, anh thực sự muốn ly hôn với em…” Tuyết Nhung lại khóc nấc.

“Tuyết Nhung, em nghe anh nói này…” Ở đầu dây bên kia, giọng Lancer lộ rõ vẻ lo lắng.

“Anh nói cho em biết có đúng thế không?” Tuyết Nhung gạt nước mắt, cắt ngang lời Lancer.

“Anh, anh, Tuyết Nhung, bây giờ em bình tĩnh nghe anh nói này, anh, anh, thực sự…”

Tuyết Nhung lại cắt ngang: “Bây giờ anh hãy nói cho em biết, anh có yêu emhay không? Nói ngay đi, em muốn nghe!” Giọng Tuyết Nhung mỗi lúc mộtlớn.

“Tuyết Nhung à, anh chưa bao giờ không yêu em, chỉ là…” Lancer ngập ngừng.

“Tại sao yêu em mà anh lại làm chuyện đó với em?” Tuyết Nhung lại nấc lên nghẹn ngào.

“Tuyết Nhung, em bình tĩnh lại nghe anh nói được không?” Giọng Lancer cũng lớn dần.

“Em đang nghe anh nói đây! Anh nói vẫn yêu em, nhưng tại sao anh lại…”

“Em yêu à, em nên hiểu rõ, tình yêu và hôn nhân là hai chuyện hoàn toànkhác nhau. Chúng ta yêu nhau nhưng không có nghĩa là có thể sống cùngnhau. Hôm đó trước khi rời khỏi nhà chẳng phải anh đã nói rõ điều nàyvới em rồi sao? Vậy nên…”

“Vậy tại sao hồi đó anh lại kết hôn với tôi? Tôi không muốn nghe, không muốn nghe những lời giải thích vô nghĩa của anh. Tôi chỉ hỏi bao giờ anh định trở về nhà?”

“Em yêu à…”

“Đừng gọi tôi là ‘em yêu’ nữa, tôi hỏi anh bao giờ về nhà?” Tuyết Nhung lại cắt ngang.

“Xin lỗi, anh sẽ không bao giờ trở về căn nhà đó nữa.”

“Trời ơi! Sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh có còn chút lương tâm nàonữa không? Mới kết hôn chưa được một năm, vậy mà anh đã vứt bỏ tôi nhưvậy ư? Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì? Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Anh có thể dễ dàng quay người bỏ đi như vậy sao?” Tuyết Nhunglại bắt đầu khóc tức tưởi.

“Sau này em đừng gọi điện thoại choanh nữa. Về chuyện ly hôn, luật sư của anh sẽ liên lạc trực tiếp với em. Nếu em cần thuê luật sư, anh sẽ trả tiền cho em.” Dứt lời, Lancer dậpđiện thoại.

Tuyết Nhung hoàn toàn sụp đổ. Cô nằm vật ra sàn nhànhư một người bị bại liệt, cảm thấy có một luồng khí lạnh từ tim lan ratứ chi rồi lên đầu. Dần dần, hai mắt cô cũng không còn mở ra được nữa.Trong mơ hồ, cô nhìn thấy mẹ đang nhẹ nhàng đi tới, dang đôi tay ấm ápra như muốn ôm lấy cô. Nhưng khi cô ngồi dậy, trực ôm lấy mẹ thì lạibừng tỉnh.

Đêm đen đặc quánh. Mọi sinh mệnh như chìm trong bóngđêm tăm tối, vĩnh viễn không còn ánh sáng hi vọng. Tuyết Nhung cuối cùng cũng nhận ra, Lancer không hề đùa cô mà hoàn toàn nghiêm túc. Anh ta đã tính toán cách để rời bỏ cô. Cứ nghĩ đến đây, tim cô lại đau như daocắt, tưởng như không còn trụ vững nổi được nữa. Tuyết Nhung lần tìmtrong màn đêm, lặng lẽ lê từng bước nặng nề vào bếp. Cô cố gắng uống một chút nước và không ngừng nhắc nhở mình: lúc này không được gục ngã, nếu gục ngã mọi thứ sẽ kết thúc, mình phải kiên cường, kiên cường đến cùng, phải tiếp tục sống vì mẹ, không được dễ dàng bỏ cuộc như vậy, tuyệt đối không được bỏ cuộc!

Phải rất khó khăn cô mới nằm được lên chiếcgiường quen thuộc. Nhưng rồi tất cả những kỷ niệm cũ lại ùa về khiếnnước mắt cô lã chã rơi. Tuyết Nhung cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng dùnglí trí để suy xét mọi việc. Hai người mới kết hôn chưa đầy một năm, cũng chưa từng to tiếng với nhau lần nào, vậy tại sao Lancer đột nhiên muốnly hôn? Tại sao anh ấy lại tàn nhẫn, tuyệt tình, không màng đến sự sốngchết của cô như vậy? Cô không hiểu lý do gì khiến Lancer nhẫn tâm bỏ rơi cô như thế? Rốt cuộc là do lỗi của ai? Nếu như cả hai đều sai thì liệuđó có phải là do khác biệt quá lớn về văn hóa và tính cách hay không?Nếu họ đều sai, thì liệu Lancer có là người sai nhiều hơn không? Hìnhnhư là không phải. Trong suốt một năm qua, dù làm đúng hay làm sai,Lancer cũng luôn là người chủ động xóa bỏ những khác biệt giữa họ, vínhư giới thiệu cô với bạn bè, giúp cô học những thứ mới, giúp cô hòanhập với xã hội Mỹ. Trong sinh hoạt thường ngày, anh ấy cũng học nấu ăn, giặt quần áo, tất cả những gì một người chồng có thể làm anh ấy đều đãlàm. Trong con mắt người Trung Quốc, anh ấy đúng là hình tượng một người chồng điển hình. Với những người chồng như thế, tất cả các bà vợ trênthế gian này đều không có gì chê trách. Nhưng nếu Lancer không có sailầm to lớn nào, thì người sai nhiều hơn ở đây là bản thân cô chăng?Chẳng phải cô cũng đã nỗ lực cùng Lancer vun đắp cho cuộc hôn nhân nàyrồi đó sao? Song bất luận có làm gì thì so với Lancer cô vẫn luôn cảmthấy mình là người bị động và tùy tiện. Thực ra, cô chỉ vờ tỏ ra hàohứng, chứ chưa từng thực sự trân trọng những việc làm lãng mạn của anhấy. Thậm chí có lúc cô còn coi nó như một món nợ phải chịu đựng. Đặcbiệt là sau lần cãi nhau với Lancer khi anh ấy tự ý tặng hoa đến đoànnhạc, cô đã chọn cách khép mình với anh ấy, giấu đi toàn bộ những cảmxúc và suy nghĩ thật sự của mình. Cô tự cho rằng đó là cách hài hòa nhất để giải quyết những khác biệt giữa hai người. Cô không muốn tình cảmcủa họ bị rạn nứt vì những trận cãi vã. Kết quả, cách làm đó của cô đãkhiến Lancer cảm thấy không còn được trân trọng. Lòng tự trọng bị tổnthương khiến anh ấy cho rằng cô giả dối, không thật lòng, sự khác biệtgiữa hai người quá lớn nên không thể tiếp tục sống cùng nhau.

Khi nghĩ đến đây, Tuyết Nhung thấy tim mình không còn đau đớn nhức nhối như trước nữa. Vì đã biết được nguyên nhân là do mình nên những oán hậntrong lòng cô bỗng chốc biến thành sự hổ thẹn. Ở một mức độ nào đó, tâmhồn cô đã tìm được sự giải thoát, Tuyết Nhung rời khỏi giường, muốn ănmột thứ gì đó. Ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng. Đầu óc cô lúc này cũngđã tỉnh táo trở lại, trong lòng không còn cảm thấy hoang mang và tuyệtvọng nữa. Cô, Đinh Tuyết Nhung không thể bị động chờ đợi may mắn đến với mình như thế được. Cô sẽ không ngồi im một chỗ trông ngóng Lancer hồitâm chuyển ý trở về bên mình nữa. Cô phải nghiêm túc suy nghĩ một số vấn đề không thể không chứng thực: nếu Lancer nhất quyết rời khỏi căn nhànày vĩnh viễn thì cô sẽ phải làm gì? Cô có nên bỏ cuộc không? Để trả lời câu hỏi này, Tuyết Nhung thấy cô phải nghiêm túc vấn lại lòng mình.Liệu cô có thực sự yêu Lancer hay không? Mặc dù cách Lancer hất áo rađi, trốn tránh toàn bộ trách nhiệm đó rất tàn nhẫn, rất độc ác, nhưng dù vậy anh ấy vẫn chưa làm chuyện vượt qua ranh giới cho phép đó là ngoạitình, phản bội lại vợ như những người đàn ông xấu xa trong gia tộc củacô. Vậy nên, cô cho rằng cách làm của Lancer còn có thể tha thứ được. Cô cảm thấy Lancer thực sự yêu cô, nếu không anh ấy đã không nỗ lực thayđổi cô, bao dung với cô đến khi không thể chịu nổi mới bùng phát nhưvậy. Còn về bản thân mình, không nghi ngờ gì nữa, cô cũng yêu Lancer sâu sắc. Vì tình cảm của hai người vẫn còn, nên Tuyết Nhung không tinLancer lại nhanh chóng thay lòng đổi dạ đến thế. Bây giờ, chướng ngạilớn nhất trong hôn nhân của họ là thiếu hiểu nhau. Tuyết Nhung tin mìnhcó thể điều chỉnh lại bản thân, thay đổi phương thức tiếp cận vớiLancer. Sau một thời gian nỗ lực, cô và Lancer nhất định sẽ cùng nhau đi tiếp quãng đời còn lại. Nếu sớm từ bỏ, không cố gắng tới cùng, TuyếtNhung thấy không cam tâm, làm vậy chẳng khác nào chưa lâm trận đã treocờ đầu hàng, rồi sau này chắc chắn sẽ hối hận.

Tuyết Nhung ngồitrước bàn, mở đơn ly hôn ra. Không ngờ, dù đã cố gắng hết sức cô cũngchỉ có thể đọc hiểu được một nửa. Đa phần danh từ trong đó đều rất khóhiểu. Cái gì gọi là “contested”? Cái gì gọi là “uncontested”? Cái gì gọi là “affidavid”? Cái gì gọi là “arbitrary”? Nói tóm lại, để hiểu đượcvài trang công văn gửi từ tòa án này, Tuyết Nhung phải tra từ điển điệntử không biết bao nhiêu lần.

Sau một đêm vật lộn với đơn ly hôn,Tuyết Nhung mới hiểu được nội dung chi tiết của nó. Và phải mất đúng một ngày lên mạng tìm hiểu, cô mới biết được quy trình ly hôn theo phápluật Mỹ. Thì ra nguyên tắc ly hôn chung của toàn nước Mỹ là: nếu mộttrong hai bên vợ hoặc chồng đưa ra yêu cầu ly hôn, thì tòa án có thểphán quyết ly hôn bất chấp bên còn lại có đồng ý hay không. Dưới nguyêntắc này, mỗi bang lại xây dựng luật ly hôn riêng cho mình. Ví dụ ởMi-chi-gân nơi Tuyết Nhung sống áp dụng “luật ly hôn không lỗi”. Địnhnghĩa của cụm từ “không lỗi” là khi người vợ hoặc chồng yêu cầu ly hôn,không cần biết lỗi thuộc về ai, cũng không cần chứng minh với tòa áncuộc hôn nhân của họ có vấn đề, nói cách khác nếu tồn tại bất kỳ lý dogì khiến cuộc hôn nhân đó không thể duy trì được nữa, tòa án sẽ giảiquyết cho hai bên ly hôn. Một số bang thận trọng hơn, trước khi phánquyết ly hôn, tòa án đưa ra một khoảng thời gian pháp định, để đảm bảohai bên có thể bình tĩnh suy nghĩ về mối quan hệ hôn nhân của mình. Luật Mi-chi-gân quy định thời gian pháp định này là 60 ngày, tức là tròn hai tháng.

Sau khi đọc hiểu toàn bộ nội dung của đơn ly hôn, TuyếtNhung nghĩ tòa án thật vô lý khi chỉ cho cô vỏn vẹn 60 ngày để cứu vãncuộc hôn nhân của mình. Để hàn gắn lại cuộc hôn nhân đã rạn nứt, đểkhiến một người đàn ông hồi tâm chuyển ý, hai tháng ngắn ngủi liệu cóđủ? Với một vụ ly hôn không có sự can thiệp của con cái và vấn đề phânchia tài sản, chờ đến lúc hai bên bình tĩnh lại thì tòa án đã sớm đưa ra phán quyết rồi. Chuyện này thật là quá hoang đường. Hai tháng bình tĩnh suy nghĩ đó chẳng phải là vô tác dụng sao? Vậy là, không chút do dự,Tuyết Nhung đề luôn ba chữ “Không đồng ý” bên dưới đơn ly hôn củaLancer.

Sau khi biết tin Tuyết Nhung không đồng ý ly hôn, Lancerđã cử luật sư của anh ta đến tiến hành đàm phán lần đầu với cô. Luật sưDerk là một gã người Mỹ da trắng tầm bốn năm mươi tuổi, bề ngoài trôngcó vẻ khôn ngoan mẫn cán nhưng lại khiến người đối diện có cảm giác ôngta là người gian xảo và đáng ghét. Vị luật sư này là người làm việcchuyên nghiệp, hiệu quả cao, biết mình đang làm gì, nói gì. Tuyết Nhungtrình bày với ông ta lý do mình không muốn ly hôn, nói đơn giản là: vìthời gian kết hôn quá ngắn nên hai người vẫn chưa thực sự hiểu nhau, hivọng Lancer cho cô và cuộc hôn nhân của họ một cơ hội. Anh ấy nên nhớlại những gì mình đã hứa trong đám cưới, cùng cô hàn gắn lại cuộc hônnhân hoàn toàn có thể cứu vãn với thái độ tích cực và có trách nhiệm.

Song luật sư Derk lại cảm thấy những lý do mà Tuyết Nhung đưa ra vô cùng trẻ con và buồn cười. Phụ nữ trên thế gian này đều giống nhau: kẻ nào đãnhận được khoản tiền mình mong muốn thì sẽ chấp nhận ly hôn, kẻ nào chưa nhận được thì chắc chắn không đời nào chịu buông tha cho đối phương.May mà hai mươi năm hành nghề luật sư đã cho Derk nhiều kinh nghiệmphong phú, nên ông ta vẫn rất tự tin. Trước khi đến gặp Tuyết Nhung,Derk đã sớm thảo luận vấn đề này với Lancer. Cho dù Lancer đã nói việcTuyết Nhung không đồng ý ly hôn không phải vì tiền, nhưng một luật sưthông minh như Derk luôn tin không có chuyện gì là không thể dùng tiềnđể giải quyết. Từ những minh tinh điện ảnh, các ngôi sao thể thao đếnđội ngũ ông chủ tai to mặt lớn, chẳng kẻ nào lại không dùng đến tiền đểrũ bỏ vợ mình? Vậy nên, tại sao lại không thể dùng tiền để định đoạt vụly hôn của Lancer với một nữ sinh viên Trung Quốc hèn mọn?

Đợiđến khi Tuyết Nhung trình bày hết lý do vì sao không đồng ý ly hôn, luật sư Derk đi thẳng vào vấn đề: “Lancer biết sau khi ly hôn cô Tuyết Nhung tạm thời sẽ gặp phải một số vấn đề khó khăn trong cuộc sống, vậy nênngoài ngôi nhà và phí sinh hoạt một năm như đã hứa, anh ấy sẽ bồi thường thêm một trăm nghìn đô la tiền mặt cho cô. Cô cũng biết đấy, về luậtpháp, Lancer hoàn toàn có thể không chi trả khoản tiền này…”

Tuyết Nhung lập tức cắt ngang: “Ngài Derk, ngài đừng nhắc đến vấn đề tiền bạc nữa. Xin ngài chuyển lời với Lancer, lúc đầu tôi yêu anh ấy không phảivì tiền, kết hôn cũng không phải vì tiền. Anh ta muốn ly hôn, nhưng tôikhông đồng ý cũng không phải vì tiền.”

“Vậy rốt cuộc là vì sao?” Derk vặn hỏi lại Tuyết Nhung.

“Để có được thứ còn đáng giá hơn cả tiền bạc!” Tuyết Nhung lạnh lùng trả lời.

“Thứ còn đáng giá hơn cả tiền bạc?” Luật sư Derk chau mày, nhìn Tuyết Nhung với bộ mặt khó hiểu.

Trước khi rời đi, luật sư Derk nhìn thẳng cô gái Trung Quốc tiều tụy nhưngxinh đẹp và kiên cường trước mặt, thở dài nói: “Haizzz, một cô gái ngoại quốc đơn độc như cô cho dù có đồng ý hay không đồng ý yêu cầu ly hôncủa đối phương, thì tòa án vẫn sẽ đưa ra phán quyết ly hôn. Luật pháp đã quy định như thế. Hai người mới kết hôn chưa đầy một năm, vẫn chưa cócon và tài sản chung, hơn nữa Lancer lại không mắc tội ngoại tình, chính vì thế anh ta có thể bước ra khỏi cuộc hôn nhân này mà không phải trảbất cứ đồng nào. Bây giờ anh ta cho cô một số tiền không nhỏ như vậy đãlà tốt với cô lắm rồi. Nếu ở hoàn cảnh này của cô, vì lợi ích của mình,tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại vấn đề này. Khi không thể cứu vãn được hôn nhânnữa thì chỉ có tiền là quan trọng nhất đúng không? Đặc biệt là dựa vàotình hình hiện tại của cô.”

“Chẳng cần suy nghĩ gì cả!” Tuyết Nhung kiên quyết nói.

Nhìn theo bóng dáng khuất dần của luật sư Derk, lòng Tuyết Nhung bỗng dânglên một nỗi cảm khái vô hạn: người Mỹ bọn họ cứ mở miệng ra là lại nhắcđến tiền, vậy những chuyện tình yêu vĩ đại như “Love story”, “Titanic”,“Mrs Winterbourne” đều là thứ rác rưởi mà Hollywood dựng lên để lừa gạtnhững cô gái ngây ngô hay sao?