Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 475




“Thật sự không có!”

Cô gái không khỏi cay mày nói.

“Bỏ đi cậu mập, ba tệ thôi mà, người ta là người đẹp, như vậy đi, ba tệ này để tôi trả!”

Trên xe có người cười nói.

“Haiz, thật là, còn có người phụ nữ như vậy sao, muốn ăn, mà ba tệ cũng không chịu trả!”

Cậu mập bĩu môi.

Cô gái cau mày càng chặt hơn.

Trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua vẻ hung ác nồng đậm.

“Được, nếu cậu muốn tiền, lát nữa theo tôi xuống xe, đừng nói là ba tệ, ba ngàn tệ tôi cũng cho cậu, cậu dám hay không?”

Cô gái lạnh lùng nói.

“Hừ, ai mà không dám, cô nói đấy, cho tôi ba ngàn!”

Cập mập hừ lạnh một tiếng.

“Được!”

Cô gái hít sâu một hơi.

Mà người áo đen, lại liếc mắt nhìn cô gái, mí mắt khẽ giương, rồi thu lại tầm mắt.

“Bác tài, dừng xe!”

Không lâu sau, cô gái đột nhiên nói.

“Dừng ở đây sao? Người đẹp, nơi này trước không có thôn sau không có tiệm đấy?”

Bác tài tốt bụng nhắc nhờ.

“Lo chuyện bao đồng!”

Cô gái lạnh lùng nói.

Bác tài bất đắc dĩ, chỉ đành dừng xe.

Sau khi cô gái liếc cậu mập, liền nhấc hành lý màu trắng đi xuống.

“Hừ, cô nói cho tôi ba ngàn đấy!”

Cậu mập cũng ôm bánh quy đi xuống theo.

Nhưng điều khiến bác tài thấy kỳ lạ là, sau lưng họ, một người mặc áo gió đen, mang theo hai thanh nên sắc mặt tái nhợt, cũng bước xuống xe.

Trừ chuyện đó ra, còn có bốn năm người đàn ông vạm vỡ, khiêng hành lý cũng xuống theo.

“Chuyện gì vậy? Đều nửa đường xuống xe sao?”

Nhưng bác tài là người làm lâu năm, không hỏi nhiều liền lái xe rời đi.

Mấy người, toàn bộ đều đến một cánh đồng hoang vu.

“Nè, đưa tiền cho tôi!”

Cậu mập nói với cô gái.

Lúc này cô gái mới dừng lại, sau đó cười nói: “Nhìn thấy chưa, tiền của cậu, ở sau lưng cậu đấy!”

“Sau lưng? Đó là người, làm gì có tiền?”

Cậu mập hỏi.

“Đại ca, người đẹp này còn đang đợi chúng ta, lần này được sung sướng rồi, hahaha!”

Một người đàn ông vạm vỡ trong số đó nói.

Sau đó, bốn năm người ném hành lý, nhanh chóng bao vây chỗ cô gái mặc đồ đen dừng lại.

“Thế nào người đẹp? Đoạn đường cô đơn quá? Hay là để mấy anh đi với em nhé?! Người đàn ông vạm vỡ nói.

Cậu mập lập tức sửng sốt.

“Mấy vị đại ca, chắc không phải các anh là cướp đấy chứ?”

“Không muốn chết thì cút qua một bên!”

Người đàn ông vạm võ hất cậu mập ra.

Mà người áo đen, cũng mang theo hai thanh niên yếu ớt bước qua.

Đứng một bên quan sát.

“bi với tôi? Các người muốn làm thế nào?”

Người đẹp cười quyến rũ nói.

“Hehehe! Em muốn thế nào, thì thế đấy!”

Nói xong, mấy người muốn nhào qua đó.

“Đại ca của các người, có phải tên Lý Hổ không?”

Cô gái đột nhiên hỏi.

“Hửm? Cô…sao cô lại biết?”

Mấy người đàn ông vạm vỡ nhìn nhau.

“Đương nhiên là tôi biết, bởi vì không lâu nữa, anh ta sẽ chết trong tay tôi, cũng giống như mấy kẻ dơ bẩn các người!”

Cô gái cười lạnh.

“Cái gì?”

Chính vào lúc này, cô gái đột nhiên hành động, tốc độ rất nhanh, ánh sáng trắng lóe lên, trong tay là một thanh dao găm.

Soạt soạt!!! Bóng dao lóe lên, cổ họng bốn người trực tiếp bị cắt đứt.

“AI ”

Cậu mập bị dọa cho toàn thân run rầy, hét thảm một tiếng.

Người mặc áo gió đen, mí mắt cũng khẽ nhảy dựng.

Sau đó thu lại tầm mắt.

“Cậu, nếu không muốn chết, thì xách hành lý cho tôi, theo tôi đến một nơi, sau khi xong chuyện, tôi sẽ cho cậu một trăm ngàn tệ!”

Cô gái liếc cậu mập.

Sau đó, lại chuyển tầm mắt nhìn về phía ba người đang chậm rãi đi về một nơi khác.

Chân mày cau chặt.

Người mặc áo gió đen kia, rất kỳ lại Trong lòng cô gái đoán.

Nhưng hiển nhiên cô ta còn có chuyện quan trọng.

Lập tức khom người, sau khi tháo thiết bị liên lạc ra khỏi bốn ngưỡi kia, bèn dẫn theo cậu mập câm như hến rời khỏi.

“Đại sư, tiền bối, ông…rốt cuộc ông muốn đưa chúng tôi đi đâu? Ông cần tiền, tôi có thể cho, nhà tôi có nhiều tiền lắm, ông muốn gì, nhà họ Mạc cũng sẽ cho ông, xin ông tha cho tôi, bây giờ tôi vừa đói vừa khát!”

Mà một trong số hai thanh niên kia, không phải người nào xa lạ, chính là Mạc Kiếm và đàn em của anh ta.

Cả đoạn đường, anh ta đều không dám nói chuyện.

Bây giờ đến thung lũng thâm sâu này, anh ta mới dám lên tiếng.

“Chính là ở phía trước!”

Người áo đen lên tiếng.

“Nơi này?”

Mạc Kiếm kinh ngạc.

“Bây giờ nhà họ Mạc tìm anh, đã sắp phát điên rồi, hơn nữa, lượng người đông đảo, cũng đang đuổi đến đây, một khi anh mất tích, e rằng không lâu sau cả Hoa Hạ cũng sẽ bị lật tung trời đất!”

Người áo đen lại nói.

Mạc Kiếm mãnh liệt gật đầu: “Tiền bối, ông có thể hiểu là tốt, ba tôi yêu thương nhất là tôi, ông ấy nhất định nghĩ hết cách để tìm tôi, sử dụng toàn bộ cao thủ nhà họ Mạc, tiền bối, ông không cần đắc tội nhà họ Mạc, chỉ bằng thương lượng đàng hoàng, mọi người cùng kết bạn!”

“Một ngày ông ta không tìm ra anh, ngày đó sẽ không chịu dừng lại!”

Người áo đen nói.

“Phải đó tiền bối! Ông cần gì phải khổ…”

Bốp! Lúc này, người áo đen đột nhiên ra tay.

Trực tiếp khóa chặt cổ họng của người đàn em kia.

Sau đó nhẹ nhàng bẻ gãy.

Phụt.

Người đàn em phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp đi đời nhà ma.

“A? Tiền bối ông!”

Mạc Kiếm kinh ngạc thất sắc.

“Người đàn em này của anh rất thông minh, cả đường đều để lại ký hiệu!”

Người áo đen cười lạnh.

“Cậu ba Mạc Kiếm, muốn biết tôi là ai sao?”

Người áo đen nói.

“Tiền bối…ông…ông là ai?”

Mạc Kiếm kinh ngạc hỏi.

Người áo đen tháo mũ xuống, sau đó tháo máy đổi giọng đeo bên cổ ra.

Rồi lại tháo khẩu trang.

Để lộ, một gương mặt tuấn tú.

Mà cũng chính gương mặt này, khiến Mạc Kiếm tràn ngập vẻ hãi hùng.

“Cậu…cậu là Khải Minh?”

Mạc Kiếm khiếp sợ.

Tìm kiếm Khải Minh khắp nơi, Mạc Kiếm tự nhiên đã từng nhìn thấy tất cả tư liệu của Khải Minh.

Lập tức nhận ra ngay, đương nhiên hoảng hốt sợ hãi.

“Đúng vậy, hai ba con các người, vất bả truy tìm tôi nửa năm, không ngờ đúng không? Anh lại rơi vào tay tôi?”

Khải Minh khẽ mỉm cười.

Chỉ là nụ cười này, khiến Mạc Kiếm cảm thấy khủng khiếp.

“Khải Minh, cậu Khải, không ngờ cậu cũng là người sở hữu huyết mạch, đúng là thất kính, chuyện trước đây, có lẽ là hiểu lầm!”

Mạc Kiếm khủng hoảng nói.

Bởi vì thân thủ của Khải Minh, thật sự quá mạnh.

“Hiểu lầm, bạn bè của tôi trước đây, đều chết trong tay anh, còn nữa, nửa năm nay nhà họ Khải, bị anh ép cho không thở nổi, càng đừng nhắc đến tôi bị ba con các người truy đuổi như chó nhà có tang, những chuyện này, sao có thể là hiểu lầm?”

Khải Minh cưỡi lạnh.

“Cậu bắt tôi, lại không giết tôi? Cậu muốn làm gì?”

Mạc Kiếm nuốt nước bọt, lui về sau hai bước.

“Tôi chỉ muốn tìm một thời cơ và địa điểm thích hợp để giết cậu”

Khải Minh nói.

“Tôi hiểu rồi, cậu muốn chuyển dỡi sự chú ý của ba tôi, cho nhà họ Khải cơ hội thở dốc! Nhưng Khải Minh, cậu tưởng bắt được tôi, cậu thật sự có thể thoát sao? Thân thủ cậu mạnh mẽ, nhưng đừng quên, cậu phải đối diện với cả nhà họ Mạc, với ba tôi!”

Mạc Kiếm ngồi xuống cuối cùng dữ tợn nói: “Ba tôi rất nhanh sẽ đuổi đến đây, cậu giết tôi, cũng phải cân nhắc hậu quả, cậu chẳng có con át chủ bài nào cải”

Khải Minh gật đầu: “Cho nên, khiến anh chết thế nào, tôi đã suy tư rất lâu, phóng hỏa thiêu anh, hoặc ít hoặc nhiều lưu lại chút dấu vết, cuối cùng mới nghĩ đến cách này!”

“Thung lũng sâu thẳm trước mặt, có tên là Dã Chướng, cũng được gọi là thung lũng muỗi độc, bên trong có trăm triệu con muỗi kịch độc, ném anh vào đó, e ràng chưa đến nửa tiếng, ngay cả da lông cũng không còn, như vậy, ba anh muốn tìm tung tích của anh, cũng rất nhiều thời gian! Cho nên, cứ để muỗi cắn chết anh đi!”

“Khải Minh! Cậu…cậu thật độc ác! Đồ khốn, ba tôi sẽ chém cậu ngàn lần!”

Mạc Kiếm bị dọa cho mặt mày dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu phẫn nộ gầm lên…