Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 474




Qua một đêm.

Nhà họ Khải ở Nam Dương.

“Ông chủ, tin tốt, tin tốt!”

Quản gia vội vã chạy vào.

Khải Cận Đông đang đọc sách ở phòng sách, khi quản gia tiến vào, Khải Cận Đông xoa mi tâm, đặt mắt kính xuống.

“Tin tức tốt gì?”

Khải Cận Đông hỏi.

“Là Mạc Trường Không, nửa năm nay, Mặc Trường Không chống đối nhà họ Khải khắp nơi, nhất là Mạc Kiếm kia, nhưng chúng ta vừa nhận được tin chính xác, Mạc Kiếm đã mất tích!”

“Hửm? Mạc Kiếm mất tích?”

Khải Cận Đông không khỏi đứng dậy.

Nói thật, Mạc Kiếm tuy là con trai thứ ba của Mạc Trường Không, nửa năm nay xây dựng thế lực, chống đối nhà họ Khải khắp nơi.

Tuy Khải Cận Đông không coi Mạc Kiếm ra gì.

Nhưng con ruồi tuy nhỏ, lại khiến người ta ghê tởm.

Quả thật cũng khiến nhà họ Khải kiệt sức.

Đã cắm một con dao phía trên nhà họ Khải.

Mà bây giờ, Mạc Kiếm lại mất tích? “Vâng, không chỉ mất tích, hơn nữa phần lớn người của Mạc Trường Không, đã rút lui toàn bộ, tối qua đi sạch sẽ, như vậy, nhà họ Khải chúng ta có thể thở phào một hơi!”

Quản gia vui mừng nói.

Vẻ mặt Khải Cận Động mang theo ý cười gật đầu.

“Nhưng…”

Quản gia lại cau mày: “Mạc Kiếm là đứa con trai mà Mạc Trường Không yêu thương nhất, giờ cậu ta xảy ra chuyện, không biết Mạc Trường Không có trút giận lên nhà họ Khải chúng ta không, thậm chí nghi ngờ là nhà họ Khải chúng ta làm?”

“Sẽ không!”

Khải Cận Đông buông quyển sách trong tay xuống: “Mạc Trường Không cũng không phải kẻ ngốc, thân thủ Mạc Kiếm cực mạnh, đừng nói nhà họ Khải chúng ta căn bản không động được đến Mạc Kiếm, cho dù ra tay, tình huống hiện này, nhà họ Khải chúng ta cũng không dám làm gì Mạc Kiếm, trong lòng Mạc Trường Không cũng hiểu rõ điểm này, mà hiện nay, Mạc Trường Không lại rút người đi, hiển nhiên, phía bọn họ đã xảy ra vấn đề lớn!”

Khải Cận Đồng cười nói.

Trong lòng coi như thở phào một hơi.

“Gia chủ nói đúng, là thuộc hạ nghĩ nhiều!”

Quản gia cười nói.

“Nhưng mà, có thể dễ dàng bắt Mạc Kiếm ở Hoàn Kim như vậy, người này cũng là cao thủ trong cao thủ, A Phúc!”

Vẻ mặt Khải Cận Đông đột nhiên nghiêm túc.

“Gia chủ cứ nói…”

“Tôi giao cho ông một nhiệm vụ bí mật, đó chính là không tiếc bất cứ giá nào, điều tra cho tôi chuyện này, tốt nhất có thể biết được tung tích thế lực của vị cao thủ đó, nếu có thể mời được vị cao thủ đó đến giúp nhà họ Khải chúng ta, khó khăn Mạc Trường Không, nói không chừng có thể giải quyết, nhớ kỹ, không tiếc bất cứ giá nào!”

Khải Cận Động vỗ lên bàn nói.

“Thuộc hạ hiểu rõ, bây giờ sẽ đi làm!”

“Đợi đã, mời cô chủ và bà chủ A Lam đến đây, đã lâu rồi người một nhà không cùng ăn bữa cơm, hôm nay, tổ chức bữa tiệc gia đình!”

“Vâng!”

Quản gia nhìn thấy Khải Cận Đông vui vẻ như vậy, trong lòng cũng rất vui mừng.

Tiệc gia đình nhà họ Khải, từ sau khi Khải Minh xảy ra chuyện nửa năm trước.

Chưa từng tổ chức nữa.

Ngay cả Dương Ngọc Bình, nửa năm nay rất ít ở bên cạnh Khải Cận Đồng.

Ông ấy đã quen nhốt mình trong phòng sách.

Bữa tiệc gia đình lần này, nhìn thấy ba vui vẻ như vậy, Khải Lam và Tần Lam cũng đều thay đổi tâm trạng.

“Ba, có chuyện gì mà vui như vậy? Có phải là có tin tức của Tiểu Minh rồi không?”

Khải Lam vội vàng hỏi.

Khải Cận Đông sa sút tỉnh thần lắc đầu: “Tiểu Minh vẫn không rõ tung tích…”

Sắc mặt mọi người ảm đạm.

“Nhưng hôm nay, quả thật cũng là ngày tốt, ba đã nhận được tin tức chính xác, Mạc Kiếm đã mất tích, biệt thự núi Vân Đỉnh, xảy ra một vụ thảm án, người của Mạc Trường Không đều bị giết!”

Khải Cận Đông nói.

“Cái gì? Mạc Kiếm mất tích?”

Khải Lam đứng dậy cười nói.

“Đúng vậy, vị cao thủ thần bí bắt Mạc Kiếm, cũng không biết là cố ý hay vô ý, ngược lại đã giúp cho nhà họ Khải chúng tai”

Khải Cận Đông cười nói.

“Vậy ba à, trừ nhà họ Mạc ra, còn ẩn tộc gì đó?”

Khải Cận Đông lắc đầu: “Chuyện này cũng không biết được, tóm lại, bây giờ chúng ta, vẫn phải cần gấp cao thủ như vậy đến giúp đỡ nhà họ Khải, nếu tìm thấy vị đại sư này, ba đồng ý dùng một phần ba tài sản nhà họ Khải, để làm điều kiện!”

Nhóm người Khải Lam, cũng đều gật đầu… Phía Tây Nam, khu vực Vân Quý.

Một chiếc xe buýt đi đến tỉnh Vân Quý.

Lúc này, chiếc xe buýt đã đi vào một một vùng núi trên đường quốc lộ.

Trên đường quốc lộ hoang vu, xung quanh đều là núi lớn.

“Nghe nói con đường này, có rất nhiều vụ cướp!”

Một người mập nhìn con đường vắng lặng, nói.

“Lần trước xem tin tức, nghe nói có một nhóm cướp, cướp một chiếc xe buýt, toàn bộ người trên xe đều bị giết!”

Thấy mọi người nhìn về phía cậu ta, cậu ta lại nói.

“Không phải chứ? Sao tôi không thấy tin tức đó?”

Một người phụ nữ trung niên khẩn trương hỏi.

“Sau khi có tin tức không lâu, liền không còn, loại chuyện này không thể tuyên truyền lung tung, gây ra khủng hoảng!”

Cậu mập nói.

“Hừ, cho dù có cướp thì sao, chúng ta nhiều người như vậy, cũng đủ đánh chết chúng!”

Một người đàn ông cao lớn cười lạnh nói.

“Nhưng, trong tay họ có súng.”

Cậu mập bất đắc dĩ nói.

Lúc này, người trên xe đều không nói chuyện.

Bị cậu mập khiến cho căng thẳng.

Sau đó cậu mập cũng không nói chuyện nữa, lấy ra một túi bánh quy, bắt đầu ăn.

“Hừ, đã nói có cướp rồi, mà cậu còn có tâm trạng ăn sao! Cậu mập như vậy, người ta sẽ cướp cậu đầu tiên!”

Một cô gái bất mãn nói.

“Tôi ăn để giải tỏa áp lực, chỉ có lúc răng không ngừng hoạt động, trạng thái tinh thần của con người mới dễ dàng thả lỏng nhất!”

Cậu mập nói.

“Thật hay giả vậy?”

“Không tin cô thử xem! Này! Cho cô một túi bánh!”

Cậu mập chia cho mấy người.

“Tôi cũng muốn!”

Trên xe có người cười nói.

“Không được, bánh quy của tôi mắc lắm, mọi người không mua đồ ăn vặt sao? Nếu muốn, bán cho mọi người một túi ba tệ!”

Cậu mập ôm hành lý của mình.

“Phụt!”

Người trên xe đều bật cười, cậu mập này, là người bán bánh quy, mọi người đều nhìn ra.

Nhưng không ai để ý đến mấy đồng tiền đó, sôi nổi lấy tiền ra mua một ít.

“Các vị, cả đọan đường mọi người cũng không nói chuyện, đói rồi phải không, hay là ăn chút gì đó, thả lỏng một chút?”

Cậu mập phân chia suốt đoạn đường.

Khi đến giữa xe, nhìn thấy một người đội nón đeo khẩu trang, không nhìn rõ tuổi tác bao lớn.

Mà sau lưng cậu, là hai người trẻ tuổi vô cùng yếu ớt.

Đã sớm cảm thấy có chút kỳ lạ.

Mà người áo đen lúc này lại lắc đầu.

“Kết bạn đi, tôi cũng không lấy tiền của cậu!”

Cậu mập nói.

Mà người áo đen, xoay đầu nhìn ra cửa sổ.

Đúng là một người kỳ lạ.

Cậu mập lầm bẩm nói.

Sau đó lại quay đầu nhìn bên trái người mặc áo gió đen, là một cô gái xinh đẹp, mặc áo dao quần da, có chút giống phim điện ảnh nhện quá phụ đen.

Người đẹp này để tóc dài, nhưng vẻ mặt lạnh lùng.

Đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Người đẹp, cô cũng mua chút nhé?”

Cậu mập cười nói.

Người đẹp lắc đầu.

“Bánh quy này hơi ngọt, vừa hay có thể đỡ mệt!”

Cậu mập lại nói.

Có lẽ cô gái muốn để cậu mập im miệng, lập tức không kiên nhẫn nói: “Lấy cho tôi một túi đi!”

Sau khi cậu mập đưa cho cô ta.

Vẫn luôn chờ cô gái này trả tiền.

Nhưng cô gái mở gói bánh ra, lúc đang chuẩn bị lấy tiền, đột nhiên nhớ đến gì đó.

Không khỏi cau mày.

“Tôi không mang tiền!”

“Cái gì? Cô không mang tiền? Ai tin chứ, ba tệ cũng không có?”

Câu mâp kinh ngac nói.