Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 300




Mà lúc này, Khải Minh nhận được điện thoại của Dương Quỳnh Như, biết Dương Trung Quân và Lê Bình đã xảy ra chuyện.

Cậu vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện.

“Thế này là thế nào?”

Nhìn Dương Trung Quân, Lê Bình bị đánh khá nặng, Khải Minh vội hỏi.

“Chúng tôi cũng không biết, một đám người vừa nhìn thấy chúng tôi đã lao vào đánh, chúng tôi còn chưa thấy mặt bọn họ bao giờ, nhưng mà tôi có cảm giác là bọn họ nhằm vào cậu, vì vậy tôi phải nhắc nhờ cậu.

Dương Trung Quân nói với cậu.

Nhằm vào mình sao? Khải Minh vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.

“Là ai đây?”

“Anh Khải Minh, bạn học của em nói cho chúng em biết, thật ra người xúi giục đám người đó đánh anh Quân với anh Bình là một cô gái học cùng khoa với chúng ta, cô ta tên là Dương Trúc Linh, rất ngang tàng, cô ta chính là người sai khiến mấy người đó.”

“Cái gì? Dương Trúc Linh?”

Khải Minh lại càng ngạc nhiên.

Vừa rồi cậu đã nghe Dương Trung Quân và Lê Bình miêu tả.

Bản lĩnh của người này thật không đơn giản, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với đám côn đồ xã hội đen tầm thường, hơn nữa đám người kia đi xe Maybach, được huấn luyện nghiêm chỉnh, rất giống vệ sĩ cho giới thượng lưu.

Dương Trúc Linh sao? Sao lại thế được? Khải Minh cũng có biết về gia tộc của Dương Lan Xuyên, tại sao lại có được vệ sĩ như vậy? Nhưng nói đi nói lại thì đúng là có khả năng.

Vậy thì chính xác là Dương Trúc Linh đang nhằm vào mình.

Nghĩ đến lúc vừa rồi cậu gặp cô ta ð sân trường, cô ta nhìn cậu với vẻ mặt đắc ý, thảo nào lúc đó cô ta nhìn mình với ánh mắt “hãy đợi đấy”

như vậy, thì ra cô ta đã sớm nghĩ đến chuyện trả thù mình.

Đương nhiên, bản thân mình và Dương Trúc Linh cũng chẳng có thù sâu oán nặng gì.

Mà cô ta muốn trả thù mình là vì Dương Lan Xuyên sao? Đúng rồi, trước đó lúc Tuyết Mai đi thành phố Hồ Chí Minh đã từng nói với mình rằng Dương Lan Xuyên bây giờ không giống Dương Lan Xuyên trong quá khứ cho lắm.

Mà ngày đó lúc Dương Lan Xuyên không chịu được nhục nhã bỏ đi, cô ta đã hung tợn cảnh cáo mình, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ trả thù.

Nói thật, cũng tại mình không xử lý chuyện đó không tốt khiến Dương Lan Xuyên bị đuổi học, quả thật là có phần hổ thẹn.

Nhưng cho dù có hổ thẹn, nếu Dương Lan Xuyên muốn trả thù thì trả thù mình là được rồi, tại sao lại liên lụy Dương Trung Quân và Lê Bình là bạn tốt của mình? Bỗng nhiên, có một cuộc điện thoại gọi tới.

Người gọi đến là Lê Tâm.

“Cái gì?”

Khải Minh nghe điện thoại, sau đó sửng sốt.

Sau đó cậu nhìn về phía Dương Trung Quân và Lê Bình nói: “Lát nữa tôi đến thăm các cậu, Trịnh Phi Tuyết và Lý Lẩy cũng xảy ra chuyện rồi, tôi phải xem xem là có chuyện gì xảy ra.”

Nói xong, Khải Minh đi thẳng đến một bệnh viện khác.

Trịnh Phi Tuyết bị thương, còn Lý Lẩy cũng bị thương không nhẹ, gãy cả xương sống mũi.

Lê Tâm và Triệu Tử Hưng đều ở đây.

Mà Trịnh Phi Tuyết thì bị đánh sưng cả mặt.

Khải Minh gần như đã chắc chắn người đánh là Dương Lan Xuyên rồi.

Nếu mình nhớ không lầm, trước đây Trịnh Phi Tuyết đã từng tát Dương Lan Xuyên một lần.

Vì vậy Dương Lan Xuyên mới ôm hận trong lòng, sau khi tr về cô ta trả thù từng người một.

Rốt cuộc Dương Lan Xuyên này đã trải qua những chuyện gì? “Cậu Khải Minh.”

Triệu Tử Hưng và Lê Tâm vội vàng đến chào hỏi.

Mà nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Lý Lẩy, Khải Minh cũng vô cùng ngạc nhiên.

Vì Lý Lẩy rất giỏi võ, rất biết đánh nhau, hơn nữa đàn em của anh ấy rất nhiều nhưng cho dù là vậy vẫn bị người ta đánh đến mức phải nhập viện.

Sao cậu có thể không ngạc nhiên được.

Lý Lẩy cũng không tiện nói chuyện.

Lê Tâm nói cặn kẽ mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho Khải Minh nghe.

“Cậu Khải Minh, gần như đã có thể chắc chắn là do người nhà họ Long ở thành phố Hồ Chí Minh làm.”

Lê Tâm nói.

“Nhà họ Long ở Hồ Chí Minh sao?”

Khải Minh đã từng nghe nói đến nhà họ Long ở Hồ Chí Minh này, hình như Tần Nhã đã nói với mình, người ép buộc cô ta đính hôn chính là nhà họ Long ở Thành phố Hồ Chí Minh thì phải? Nhưng nhà họ Long này có quan hệ thế nào với chị em Dương Lan Xuyên? “Đã tìm người hỏi bọn họ là bọn họ muốn làm gì chưa?”

Khải Minh nói.

“Đã hỏi rồi, nhưng nhà họ Long không thừa nhận việc này.”

Lê Tâm nói.

Điều quan trọng nhất bây giờ là mình đi gặp Dương Lan Xuyên, nói rõ ràng với cô ta.

“Anh đi chăm sóc bọn họ, còn cả hai người bạn thân của tôi nữa, chuyện này đề tôi giải quyết.”

Khải Minh nói.

Nếu là vì ngọn lửa trước đây mình đã thắp thì mình phải tự đi dập.

Khải Minh cũng không sợ nhà họ Long.

Nói thật, nếu thật sự cấp bách, mình có thể huy động lực lượng tối đa từ gia tộc, cho dù nhà họ Long ð thành phố Hồ Chí Minh mạnh đến thế nào thì cùng lắm là cá chết lưới rách với bọn họ.

Chỉ có điều, suy cho cùng là vì mình quá tàn nhẫn với Dương Lan Xuyên nên cô ta mới hận mình.

Bây giờ còn làm gì được nữa? Chỉ có đi tìm cô ta thôi.

Khải Minh đi xuống tầng.

Cậu gọi điện thoại cho Tuyết Mai, hỏi số điện thoại của Dương Lan Xuyên.

“A? Khải Minh hả, tôi không biết, cậu nghĩ gì mà gọi điện thoại cho tôi vậy, hừ, tôi còn tưởng rằng… Tút tút tút!”

Bên kia Tuyết Mai còn chưa kịp nói hết, Khải Minh đã cúp điện thoại.

Nếu Tuyết Mai không có thì xem ra chỉ còn một người có thôi.

Đó là Dương Trúc Linh.

Khải Minh Lập tức lái xe đi thẳng về trường học.

Cậu vọt thằng vào ký túc xá nữ, một lát sau cậu đã nghe ngóng được Dương Trúc Linh đang ở đâu.

Cậu lập tức vọt lên tầng ba.

Bác gái quản lý ký túc xá cũng muốn ngăn cậu lại, nhưng vừa nhìn xe Khải Minh lái đến đã biết Khải Minh là con cháu nhà giàu, nên bác gái không dám động vào.

Ẩm! Một âm thanh vang lên.

Khải Minh đá văng cửa phòng.

“Ai vậy? AI”

Ngay lúc đó, tiếng con gái kêu thét vang lên trong hành lang, trong phòng, mấy người bạn cùng phòng của Dương Trúc Linh cũng che ngực kêu lên.

Rõ ràng là bị dọa.

“Mẹ nó, tên dê xồm, cút ra ngoài!”

Các cô gái sợ co rúm lại.

Mà lúc này, Dương Trúc Linh đang hút thuốc trên ban công.

Nhìn thấy Khải Minh nổi giận đùng đùng đến tìm mình, đương nhiên là Dương Trúc Linh biết vì chuyện gì.

Cô ta hút thuốc nhìn Khải Minh.

“Chị cô đang ở đâu?”

Khải Minh hỏi.

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”

“Nếu cô ta về rồi thì tôi muốn gặp cô ta.”

Khải Minh nói.

“Dựa vào cái thá gì mà chị tôi phải gặp anh, chị tôi nói chị tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Dương Trúc Linh nói.

“Cô đừng có ép tôi! Cô là người sai người đánh đám bạn tốt của tôi đúng không?”

Khải Minh nắm chặt cổ tay Dương Trúc Linh, làm cô ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.

“Anh, anh, anh phải nghe tôi nói hết đã.”

Dương Trúc Linh liều mạng tránh Khải Minh, xoa xoa cổ tay mình, nói: “Tôi biết, bây giờ anh đang rất buồn phiền vì chuyện này, có phải anh đang nghĩ tại sao chị tôi lại có năng lực lớn như vậy đúng không?”

“Được thôi, nếu hôm nay anh đã sốt ruột đến mức xông thẳng vào ký túc xá nữ, tôi có thể nói cho anh biết một chuyện, anh đi theo tôi xuống tầng nói chuyện.”

Dương Trúc Linh nói.

Dương Trúc Linh dẫn Khải Minh đến một công viên nhỏ.

Hai người đứng cùng một chỗ.

“Khải Minh, hôm qua tôi mới biết được thân phận thật sự của anh, hừ, anh cũng giỏi lắm, không ngờ anh lại là cậu chủ nhà họ Khải ởð Hoàn Kim, cũng khó trách anh lại làm chị gái tôi tổn thương sâu sắc như vậy.

Nhưng mà, anh không cảm thấy so với chị gái tôi thì anh tàn nhẫn hơn nhiều sao, bọn tôi đã làm gì anh nào? Chỉ dạy dỗ đám bạn của anh để anh khổ sở chút thôi, còn anh, anh đã làm gì chị gái tôi2”

“Anh biết không, anh suýt chút nữa đã hại chết chị ấy, làm tôi suýt chút nữa không còn chị gái nữa đấy.”

“Tôi? Tôi suýt chút nữa hại chết cô ta?”

Khải Minh sửng sốt, khó tin hỏi Dương Trúc Linh.