Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 299




“Trời ơi, vừa rồi chúng ta nhìn thấy cái gì vậy? Chúng ta thực sự đi cùng với cậu chủ nhà họ Khải ở Hoàn Kim đấy.”

“Anh Quân, cái này là thật hay giả vậy?”

Các nữ sinh đồng thanh hỏi.

“Đương nhiên là thật! Anh còn có thể nói dối mấy đứa à.

Nhưng từ trước đến nay cậu ấy luôn rất kín tiếng, bọn anh cũng mới biết thân phận của cậu ấy thôi.”

Dương Trung Quân cười nói.

“Chẳng trách vừa rồi đi cùng đường với anh Khải Minh, em luôn thấy anh ấy rất hấp dẫn, hóa ra anh ấy là cậu chủ nhà họ Khải ở Hoàn Kim.”

Mọi người vừa nói vừa cười.

Đương nhiên, chủ đề tiếp theo của cuộc trò chuyện là Khải Minh.

Kế hoạch của Dương Trung Quân là trước tiên dẫn các em gái đi dạo quanh thư viện và một số khuôn viên trường rồi cùng nhau đến bể bơi, các khu mua sắm, sau đó lại đi thường thức văn hóa trong khuôn viên trường.

Đi dạo loanh quanh mấy vòng, mấy cô gái không thể đi nổi nữa.

Dù sao đại học Hoàn Kim cũng khá lớn.

“Không đi được nữa rồi, em phải nghỉ ngơi, khát chết mất.”

Một số cô gái liên tục than vãn.

“Khát à, vậy thì dễ thôi, anh đi mua đồ uống cho các em.”

Dương Trung Quân nói.

“Tôi cũng đi.“ Lê Bình thấy mình ð đây thật xấu hồ, vì vậy đi luôn cùng Dương Trung Quân.

Siêu thị gần nhất cũng phải cách nơi này bảy, tám phút đồng hồ.

Dương Trung Quân mua sáu chai hồng trà.

Vừa đi ra khỏi siêu thị với Lê Bình, anh ấy đã thấy ở lối vào của siêu thị, hai chiếc xe Maybach sang trọng đã đậu từ lúc nào.

Trước chiếc xe hơi sang trọng, có bảy tám thanh niên đeo kính râm đứng thẳng người, đang nhìn chằm chằm vào Dương Trung Quân và Lê Bình.

Thấy hai người đi ra, ngay lập tức bảy tám thanh niên chặn lại.

“Mấy người đang làm gì đấy?”

Dương Trung Quân nói.

“Qua bên đó với chúng tôi.”

Người thanh niên đứng đầu để tóc dài và đeo kính râm giống như phụ nữ, nhưng lại có khí chất lạnh lùng khiến người khác không rét mà run.

Lúc này, anh ta chỉ vào bên trong bức tường phía sau siêu thị, lạnh lùng nói.

“Đi qua đó làm gì, chúng tôi lại không quen biết mấy người.”

Lê Bình nói.

Sau khi nói xong, Lê Bình muốn kéo Dương Trung Quân rời đi.

Thanh niên tóc dài thoáng cái đã bắt được bả vai của Lê Bình.

Những người đằng sau họ cũng xông tới, giữ Lê Bình cùng Dương Trung Quân rồi đẩy hai người đi vào bức tường phía sau.

Đương nhiên, khi chứng kiến một màn này, rất nhiều người trong siêu thị đều sững sờ.

Dù sao thì trước mắt là hai chiếc xe Maybach sang trọng, mà những người này trông cũng không giống như những người của xã hội phổ thông.

Thế nên chẳng ai dám trêu vào, kể cả chụp một bức ảnh cũng không dám.

Khoảng chừng mười phút sau, nhóm người này mới từ phía sau bức tường đi ra, lắc lư cổ tay.

Dẫn đầu là tên tóc dài đeo kính râm, anh ta dùng khăn giấy lau vết máu trên tay, rồi nhàn nhạt ném khăn giấy sang một bên.

Một nhóm người đều đi đến siêu thị, đến trước mặt một cô gái đang cười khúc khích, thản nhiên liếm kem.

“Cô hai, đã xử lý xong.”

Tóc dài nhẹ nói.

Dường như khi nói chuyện với ai, giọng nói của anh ta đều rất lạnh nhạt.

“Hì hì, Tóc dài, anh vất vả rồi.

Nhưng thật đáng tiếc, người ở bên kia xen vào muốn tôi trở về báo cáo sớm, bảo các anh dừng lại việc ngăn cản Khải Minh.

Chết tiệt, thực sự khó chịu quá đi mất.”

Cô gái trước mắt không phải ai khác mà chính là Dương Trúc Linh.

Đừng nhìn Dương Trúc Linh mới đến trường học được một ngày, bên cạnh cô ta đã có rất nhiều cô gái trẻ.

Hơn nữa, trong trường học, cô ta rất hống hách, không coi ai ra gì, cũng không ai dám trêu chọc cô ta.

Chỉ vì vào ngày khai giảng của trường học, Dương Trúc Linh đi đến cùng với một đoàn xe, vô cùng phách lối, các sinh viên khác đều khá dè chừng cô ta.

“Không vất vả, tôi rất vinh dự được làm việc cho cô cả và cô hai.”

Tóc dài nói.

“Được, vậy nhóm của anh đi về trước đi, tùy thời chờ điện thoại của tôi.”

Dương Trúc Linh xua tay, liếm kem rồi mang đám người rời đi.

Ö bên khác.

“Ôi chao, sao đã lâu như vậy, anh Quân và anh Bình vẫn chưa về?”

Các cô gái cảm thấy kì lạ, nói.

“Ai biết đâu, đã qua hai mươi phút rồi, nếu không chúng ta đi tìm đi?”

“Đồng ý!”

Tại thời điểm này, một cô gái chạy về phía Dương Quỳnh Như và những người khác.

Nhìn sơ qua, hóa ra là bạn học cùng lớp, ở ký túc xá bên cạnh.

“Quỳnh Như, không ổn rồi! Vừa rồi tôi đi siêu thị mua đồ, anh của cậu bị người ta chặn đường đánh rồi.”

Rõ ràng, cô gái này có quen biết Dương Trung Quân và khi xảy ra chuyện cô ấy cũng đã ở đó.

“Hả?”

Cơ thể Dương Quỳnh Như chấn động: “Bây giờ anh tôi đang ở đâu?’ “Đi theo tôi.”

Các cô gái cùng nhau chạy tới.

Vừa chạy đến nơi, bọn họ đã nhìn thấy Dương Trung Quân và Lê Bình đang nằm trên mặt đất, có rất nhiều máu chảy ra.

“Anh trai.”

“Quỳnh Như, anh không sao, nhưng những người này thật quá tàn nhẫn.”

Dương Trung Quân cũng là một người đàn ông nên đã không ít lần đánh nhau.

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng Dương Trung Quân vẫn còn chút sợ hãi.

Nhóm người này vừa đi vào đã đánh luôn, Dương Trung Quân với Lê Bình chỉ có thể đánh trả.

Nhưng chỉ với một bàn tay, tên tóc dài đã xách Dương Trung Quân lên, đá một cú khiến Dương Trung Quân cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất tối đen.

Lê Bình cũng không thể chống lại nổi một cú đấm của người ta.

Hai người liên tiếp bị giã cho một trận.

“Ai đánh? Em sẽ gọi cảnh sát.”

Dương Quỳnh Như khóc nức nở nói.

Nhưng cô ấy bị Dương Trung Quân ngăn cản: “Gọi điện cho cậu Khải Minh, hình như những người này tới là vì cậu ấy.”

“Được, em sẽ gọi ngay bây giờ.”

Dương Quỳnh Như vừa khóc vừa nói.

“Trịnh Phi Tuyết, không, không, bây giờ phải là tổng giám đốc Phi Tuyết mới đúng, ha ha, xin chúc mừng, bây giờ cô đã trở thành quản lý của quán bar mới phát triển Ba Vì.”

Lúc này, trong hầm để xe của một nhà hàng.

Sau bữa ăn, Lý Lầy ra ngoài cùng Trịnh Phi Tuyết.

Bây giờ, do mối quan hệ giữa Trịnh Phi Tuyết và cậu Khải Minh, địa vị của cô ấy cũng tăng lên nhanh chóng và hiện tại cô ấy có thể được coi là ngang hàng với Lý Lẩy.

Cũng coi như trð thành một người chị lớn đi.

Trong hai tháng qua, Hoàn Kim đã thay đổi rất nhiều, một số cửa hàng ở Ba Vì đã bắt đầu chính thức mở bán trước.

“Cái gì mà tổng giám đốc Tuyết chứ, tổng giám đốc Lý Lầy cứ gọi tôi là Phi Tuyết được rồi.”

Trịnh Phi Tuyết cười nói.

“Lái xe đưa tổng giám đốc Phi Tuyết trở về!”

Đi theo phía sau Lý Lẩy có năm sáu vệ sĩ áo đen, lúc này anh ấy thản nhiên nói.

Tên vệ sĩ đi ngay lập tức.

Kết quả đợi năm, sáu phút đồng hồ vẫn không thấy anh ta đi ra, bên trong cũng không có động tĩnh gì.

“Tình hình thế nào?”

Lý Lẩy hỏi.

Hai vệ sĩ bước đến chỗ rẽ để xem xét.

“AI”

Một người trong họ hét lên.

Ngay lập tức khiến cho Lý Lẩy cảnh giác, chuẩn bị muốn tiến lên.

Lúc này, vài chiếc Maybach lao ra, chúng chạy ngang qua chặn hai đầu gara, muốn chặn đường của Lý Lẩy và Trịnh Phi Tuyết.

Sau đó, nhiều người mặc đồ đen đeo kính râm bước ra khỏi xe.

Mà người đứng đầu kia chính là thanh niên tóc dài đeo kính râm.

Khuôn mặt của anh ta cực kỳ trắng, thậm chí hoàn toàn có thể được hình dung như màu trắng của một người đã chết.

Nhìn qua thì trông giống màu trắng của sương tuyết.

“Chết tiệt! Thú vị, thật sự thú vị.

Ö Hoàn Kim không có ai dám đối xử với tôi như vậy.

Nhìn các người mặt mũi đều là tươi tỉnh, chưa biết sự tình bên trong đúng không?”

Lý Lầy bình tĩnh châm một điếu thuốc.

Xét cho cùng, anh ấy là tên côn đồ hàng đầu và cũng là vệ sĩ dưới quyền của Lê Tâm, có trường hợp nào mà Lý Lẩy chưa từng thấy.

Thanh niên tóc dài nhàn nhạt chỉ vào Trịnh Phi Tuyết: “Cô tên là Trịnh Phi Tuyết? Đi cùng chúng tôi một chuyến!”

Về phần Lý Lẩy, nhìn thấy người thanh niên này thực sự là kiêu ngạo, hoàn toàn không để ý đến lời nói của anh ấy, lập tức ra hiệu cho hai người cấp dưới.

Hai tên cấp dưới lập tức lao tới, còn chưa kịp ra tay thì đã bị người phía sau Tóc dài đá một cước ngã nhoài trên mặt đất.

Lý Lẩy giật mình ném điếu thuốc xuống đất.

“Có bản lĩnh đấy, nhưng muốn đưa Trịnh Phi Tuyết đi cùng các người thì trước hết phải qua cửa của Lý Lẩy này đã.”

Nói xong, Lý Lẩy trực tiếp phóng lên, hướng về phía Tóc dài đấm một quyền trên mặt anh ta.

Bùm! Một âm thanh vang lên.

Trịnh Phi Tuyết thấy Lý Lẩy xông tới trước mặt Tóc dài, lập tức dừng động tác lại, sau đó hai chân mềm nhữn, chậm rãi quỳ xuống, Tóc dài dùng nắm đấm đấm vào mồm Lý Lẩy.

Lý Lẩy cảm thấy trước mắt là một mảnh trống rỗng, máu miệng chảy ròng ròng, vẻ mặt không thể tin được.

Nhưng vẫn cố sức giơ bàn tay run rẩy nắm lấy cổ áo Tóc dài.

Chiếc cúc áo bị bung ra, có một chữ in trên ngực Tóc dài: Long!