Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 184




“Mẹ nó, vòng ngọc tinh xảo quá”

Sau khi mở ra, mọi người đều ngây ngẩn.

Đặc biệt là sau khi thấy hóa đơn Trần Hạo mang về, càng kinh hãi hơn.

Chỉ hai món đồ thế này thôi mà tận hơn hai trăm nghìn.

“Bọn em cũng muốn xem!”

Đầu bên kia video, Lâm Kiều nhảy nhót nói.

Dương Huy và Lý Duệ cầm vòng ngọc đối diện với camera cho họ xem, chỉ có những bạn cùng phòng khác là ôm chiếc hộp đóng gói ngắm nghía.

Chỉ cần nhìn hai chiếc hộp thôi đã thấy có vẻ như không hề rẻ.

Bây giờ mọi người đều gần như tin rằng lão Trần đã phất lên, không nhầm đi đâu được cả.

Bỗng dưng đúng lúc này, chàng trai giữ cửa kêu lên: “Lão Trần về rồi kia! Dọn dẹp nhanh nhanh đi!”

Dương Huy vội vàng cúp video, những người khác cũng vội vàng đặt chiếc hộp lại đàng hoàng.

Luống cuống đặt chiếc vòng vào hộp.

Lúc này, Trần Hạo mới đẩy cửa bước vào.

‘Vừa thấy các bạn cùng phòng đều đang đứng nhìn minh, Trần Hạo vừa nghi ngờ vừa cười nói: “Nhìn gì thế, chẳng lẽ trên mặt tôi có tiền hả”

“Lão Trần, cậu nói thật đi, có phải bây giờ cậu giàu lầm đúng không?”

Dương Huy tò mò hỏi.

“Hả? Tôi làm gì mà giàu chứ?”

Trần Hạo trả lời theo phản xạ có điều kiện.

“Mẹ nó, dám giấu chúng tôi hả, các anh em, đánh hội đồng cậu ta”

Nhóm Dương Huy xông lên đè Trần Hạo lên giường.

‘Cởi quần, tết mông, cái gì cũng có.

“Đầu hàng, tôi đầu hàng, đúng đúng đúng, bây giờ tôi giàu rồi!”

Trần Hạo không thể giấu được nữa.

Trong khoảng thời gian này anh đã làm đủ thứ việc, đúng là từ lâu đã thu hút sự chú ý của nhóm Dương Huy và Lý Duệ.

Đúng vậy, đã từng là thằng sinh viên nghèo, bây giờ lại chợt trở nên giàu có như vậy, hơn nữa không những giàu mà rõ ràng còn có thế lực.

‘Vốn dĩ Trần Hạo không muốn nói thật cho nhóm Dương Huy nghe, bởi vì anh sợ tình cảm anh em sẽ không còn như bây giờ nữa.

Nhưng bây giờ thì dù anh không muốn nói thân phận là cậu Trần của mình ra.

Thì họ cũng đoán được bảy mươi, tám mươi phần trăm rồi.

Cho nên Trần Hạo chí nói đúng là mình rất giàu nhưng tiền ở đâu mà giàu và thân phân của mình là gì thì có đánh chết Trần Hạo cũng không thừa nhận.

Nhóm Dương Huy cũng không còn cách nào khác.

Chỉ có sau khi náo loạn xong thì mừng cho Trần Hạo.

Mà Trần Hạo từ lâu đã có quyết định chắc chắn sẽ hỗ trợ lẫn nhau trong sự nghiệp.

‘Sau đó chính nhóm Dương Huy đã bắt bí Trần Hạo mấy ngày nay phải làm thế nào để sống trong trường, lúc trước mọi người trong ký túc xá đều giúp đỡ Trần Hạo nên tất nhiên Trần Hạo sẽ mời rồi.

Sau khi ôn tập xong, nhóm Trần Hạo ra ngoài ăn nhậu tưng bừng rồi mới về ký túc xá nghỉ ngơi.

Còn về chuyện chị Trần Hạo là Trần Hiểu đến Kim Lăng.

Sợ rằng phải quay lại lúc Trần Hạo tới phòng vệ sinh.

Sau khi rời khỏi phòng ký túc đến nhà vệ sinh chung, anh hói khi nào Trần Hiểu sẽ đến để anh đi đón.

Kết quả chị ấy nói không đến được.

“Em trai, bây giờ có một vị khách quan trọng đến gia tộc mình, ba báo chị tiếp đón nên e rằng tạm thời không đến được.

Ba cũng bảo chị nói với em một tiếng, còn chuyện kia thì dặn dò qua điện thoại!”

Trần Hạo hơi thất vọng, dù sao anh cũng thật sự rất nhớ chị mình.

“Em còn nhớ lúc trước khi chúng ta sống ở Kim Lãng, ba có một người anh em chiến hữu không?”

Trần Hạo gật đầu: “Em nhớ mà”

Chuyện này nói ra thì dài lắm, một vài chuyện, lúc trước khi anh gọi điện thoại với ba, ba đã nói, từ trước đến nay nhà họ Trần bọn họ có phương pháp dạy con bằng cách nuôi nấng trong hoàn cảnh nghèo khó.

Tất nhiên ba anh cũng không ngoại lệ.

Lúc đó ba bị nuôi trong hoàn cảnh nghèo khó, lại còn không thi đậu đại học nên bị ông nội đuổi đi nhập ngũ, lúc đó ba đã làm quen với một chiến hữu Nhập ngũ hai năm, sau khi xuất ngũ thì ba anh đã trồng gì đó trên trấn ở quê.

Dù gi thì lúc đó nghèo đến mức một xu cũng không có mà.

Tận dụng số tiền khi xuất ngũ, ba đã mở được một cửa hàng bánh bao ở trấn.

Sau đó bởi vì ba lo chuyện bao đồng, đánh một tên trộm đến mức tàn phế nên phải bồi thường cửa hàng bánh bao cho người ta.

Lại còn mượn nợ bên ngoài Lúc này, nghèo đến mức không có tiền ăn tết nên ba anh đi tìm người chiến hữu đó.

Vị chiến hữu này sống trên thị trấn, nhà có tiền có của, ba mẹ là công nhân viên chức nên tất nhiên sống rất thoải mái.

Kết quả, lần theo địa chỉ trên thị trấn, tìm người ta vài lần nhưng người ta không rảnh, cuối cùng cũng không được gặp.

Lần đó hơi thất vọng.

Lúc còn là anh em thì tốt với nhau quá trời quá đất, hai người còn hứa răng sau này sẽ sinh hai đứa con trai để chúng nó làm anh em, nếu là một trai một gái thì để nó nên duyên vợ chồng, Ha ha, xem như là một trò đùa đi.

Tóm lại từ đấy trở về sau, không liên lạc nữa.

Cho đến khi ba hai mươi hai tuổi, ông nội nói với ba rằng, thật ra con là một cậu ấm.

Sau đó ba được đưa ra nước ngoài gây dựng sự nghiệp này nọ, cuối cùng thừa kế gia tộc.

Sau khi sinh chị và mình ra, ba và mẹ vừa quản lý sự nghiệp từ xa, vừa bắt đầu tiến hành nuôi nấng giáo dục hai chị em trong hoàn cảnh nghèo khó.

Tất nhiên, khi Trần Hạo đã biết ghi nhớ thì bác Ngô trai và bác Ngô gái hàng xóm đã chăm sóc mình, còn ba mẹ thì luôn ở nước ngoài kiếm tiền trả nợ.

Một năm chỉ về thăm hai chị em được hai ba lần.

Đại khái là sống như thế.

Còn về chuyện ba và người chiến hữu ấy gặp lại nhau.

Đó là năm học cấp hai, khi anh lên cấp ba, anh được ba dẫn đi tìm người chiến hữu đó, muốn xin người đó sắp xếp trường cho minh gi gi đó, dù sao thành tích của mình cũng không tệ.

Kết quả thì sao, khi gặp người đó ở bãi đậu xe nhà họ, người ta nói đang bận họp, chờ sau này sẽ tâm sự sau rồi đổi đề tài.

Cuối cùng Trần Hạo cũng đậu vào một trường cấp ba hàng đầu bằng chính thành tích của mình.

Ấn tượng về người chiến hữu đó chí giới hạn tại đây.

Có vẻ như ông chú đó là người trong thể chế, thân phận đặc biệt, khinh nhà Trần Hạo cũng là chuyện bình thường.

“Sao vậy chị?”

Trần Hạo thu hồi suy nghĩ, hỏi.

“Là thế này, ba cứ nhắc mãi, nhớ người bạn cũ kia nhưng em cũng biết ba là người không màng danh lợi.

Bây giờ quá trình nuôi dạy trong hoàn cảnh nghèo khó của chị em mình đã kết thúc, thận phận của ba lại làm ba không thể đích thân đến thăm họ.

Mặc dù lúc trước người ta khinh thường ba nhưng ba cứ nhớ điểm tốt của người ta thôi, cũng hết ngõ nói luôn rồi, chị cũng đầu thể gặp họ được, haiz, cho nên chỉ có thể giao chuyện này cho em!”

“Mùa hè này em phải xử lý đống chuyện rối ren ở Kim Lãng, dành ra ít thời gian về nhà một chuyến, thăm bạn cũ của ba, và còn một người bạn đặc biệt nữa.

Đến lúc đó chị sẽ gửi ít đồ qua bưu điện cho em, tất cả thông tin của người bạn đặc biệt em chưa bao giờ gặp sẽ có trên đó hết, em đi xem thử xem, giúp được thì giúp nhé”

; Còn về bác Ngô trai và bác Ngô gái chăm sóc chúng ta, thì em xây cho họ một căn biệt thự trên núi rồi cho con họ một số tiền lớn đi!”

Chị giao hết việc xong rồi mới cúp máy.

Trần Hạo hơi buồn bực.

Người bạn đặc biệt của ba là ai nữa vậy? Không nghĩ ra nên thôi không suy nghĩ nữa, về ký túc xá.

Những chuyện sau khi về ký túc xá thì mọi người đã biết rồi đó.

Một đêm yên tĩnh.

Đến sáng ngày hôm sau, Trần Hạo vẫn ôm sách giáo khoa đến thư viện giành chỗ ôn bài Vẫn đông đúc như cũ.

Trần Hạo lại bước đến vị trí gần cửa sổ của mình.

Cùng lúc đó, vừa nhìn đến chỗ này, anh lại nhớ đến Tân Nhã, đây là nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau.

‘Cũng muốn đền vòng ngọc cho cô ấy nhưng đến bây giờ vẫn không thấy cô ấy đâu, lại không có thông tin liên lạc.

Bởi vậy Trần Hạo đến thư viện là cũng muốn thử vận may xem có được gặp cô hay không.

‘Cho nên sau khi ngồi xuống, thỉnh thoảng Trần Hạo lại nhìn khắp nơi Cùng lúc đó, trong một góc khác của thư viện, có năm sáu cô gái đang ngồi, là những cô gái cực kỳ có khí chất.

Cặp mắt nào cũng đang ngó Trần Hạo.

“Ha ha, các cậu đoán xem thẳng nghèo đó tìm ai đây?”

Một cô gái chống cảm cười nói.