Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 183




‘Sau khi hai bên gọi điện thoại xong thì cứ chờ đợi trong căng thẳng.

‘Gặp phải trường hợp này, phía cánh sát cũng không biết nên nói gì, còn nên giải quyết công khai hay giải quyết riêng, đợi bọn họ đấu xong rồi hẵng trả lời.

“Cuối cùng ai sẽ lợi hại hơn ai đây?”

Lý Thi Hàm cũng thầm suy xét trong lòng.

Có lúc cô ta mong là Đinh Hạo, có lúc cô ta lại mong là Mã Phi – người vẫn luôn yêu mình say đắm.

“Tóm lại cô ta đang rất bối rối.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân bỗng vang lên trong phòng tạm giam.

Rất gấp gáp, hình như rất nhiều người đến.

“Ái chà, ba? Có phải là Tổng giám đốc Lý đến không?”

Đính Hạo phấn khởi! “Sao lại thế được, chuyện thế này, phía Tổng giám đốc Lý sẽ không đích thân ra mặt đâu!”

Ba Đinh Hạo thì thầm ‘Cửa phòng bị mở ra.

Một nhóm đàn ông trung niên mặc cảnh phục bước đến.

“Chính ủy Triệu, Cục trưởng Lưu!”

Hai cảnh sát vội vã cúi chào.

Có không ít người khí chất ngời ngời đứng phía sau.

“Chính úy Triệu, tôi là người đã gọi điện thoại cho Tổng giám đốc LýI”

Ba Đinh Hạo vừa thấy thì đã kích động sắp run lên.

“Cục trưởng Lưu, chúng tôi là người bị hại, cũng đã liên hệ với cô Mã Hiểu Nam, người bị đánh là em trai của cô Mã Hiểu Nam!”

Mã Hiểu Vân hít một hơi thật sâu.

Lúc đó em ấy đã nói mình được bảy tám ông lớn lái Maybach đến cứu, cô ta còn không tin, bây giờ được chứng kiến năng lực của em họ, mạnh hơn cô ta tất nhiều.

Kinh động cả Chính ủy Triệu và Cục trưởng Lưu! Bởi vậy hai bên đều thể hiện lập trường của mình với hai vị lãnh đạo.

“Hữ, gì mà Tổng giám đốc Lý, gì mà em trai! Tiểu Vương, đã thẩm vấn rõ toàn bộ quá trình chưa?”

Triệu Cương hỏi.

“Rõ hết rồi ạ, Mã Phi đã gây hấn ở tiệm vàng Thái Hòa, đánh Lý Thi Hàm, sau đó Lý Thi Hàm gọi người đến đánh Mã Phi!”

“Được, tôi thấy hai bên chẳng ai nhường ai đúng không, vậy không cần phải giải quyết công hay tư gì cả, cứ đi theo trình tự bình thường, tạm giam và phạt tiền.

Tất cả những người gây rối đều phải bị tạm giam!”

Triệu Cương lạnh lùng nói.

Ngay lập tức, hai bên đều ngơ ngác.

“Ý gì đây? Chẳng phải đến để hỗ trợ à?”

Mã Hiểu Vân không ngờ sự kiên quyết của mình lại đẩy em trai vào tròng.

Chuyện gì đang xảy ra? Không phải là người của em họ à? Nếu không phải thì chuyện này cũng đâu đáng phải kinh động đến Chính ủy và Cục trưởng! “Anh là Trần Hạo đúng không?”

Sau đó, vài người nhìn một vòng xung quanh rồi chú ý đến Trần Hạo.

“Đúng vậy!”

Trần Hạo gật đầu.

Thật ra ban nãy, lúc Trần Hạo ngồi trên xe cánh sát, anh đã liên lạc với Hoàng Vĩ Dân rồi ‘thuật lại tịnh hình cho ông ta nghe.

Cũng đâu phải là chuyện gì đen tối, dù sao anh cũng đâu có gây hấn.

Vốn dĩ muốn Hoàng Vĩ Dân chào hỏi, không ngờ Chính ủy và Cục trưởng lại đích thân đến.

“À, anh chỉ là nhân chứng chứng kiến, bây giờ hết chuyện của anh rồi, anh cứ về: trước đi!”

“Được, làm phiền mọi người rồi!”

Trần Hạo không nói gì, sau đó bước thẳng ra ngoài trước những đôi mắt trợn trừng và cái mồm ngoác rộng của mọi người.

Mọi người đã nhìn ra được.

Rõ ràng họ đến đây vì Trần Hạo.

Bởi vì sau khi Trần Hạo đi, họ cũng không thèm quan tâm đến những người trong phòng nữa mà ra ngoài theo Trần Hạo.

“Mẹ kiếp!”

Ngoài việc xấu hổ cực kỳ ra thì Mã Hiếu Vân còn rất ngạc nhiên! Lý Thi Hàm và Trần Lâm cũng vậy.

‘Đều rất kinh hãi.

Quan hệ cá nhân của Trần Hạo, chỉ nhìn thái độ cúa những người này với họ đi, rõ ràng còn mạnh hơn cả ba của Đỉnh Hạo và chị của Mã Phi! Vậy thân phận của Trần Hạo là gì? Hai người cùng thầm nghĩ.

Tảng đá trong lòng vừa rơi xuống lại nhấc lên.

Mã Hiểu Vân không ngờ cô ta lại bị vả mặt như vậy! Hơn nữa cũng thấy hơi căng thẳng.

Ba cô gái, đều lo sợ rằng Trần Hạo mới là ông trùm! Lại nói về Trần Hạo mới vừa đi ra, việc làm anh bất ngờ là Cục trưởng Cục quán lý kinh doanh Hoàng Vĩ Dân đã lái xe đến đang chờ anh ở bên ngoài.

Anh bèn lên xe.

Hoàng Vĩ Dân cười nói: “Cậu Trần, cậu chỉ là nhân chứng thôi mà sao cứ bị người ta túm không chịu thả vậy! Ha ha”

Ông ta đang nhắc đến chuyện Mã Hiểu Vân kiên quyết cho rằng anh là đồng lõa, khụ khụ, hết nói nổi rồi, chắc là có chút ân oán.

Trần Hạo trả lời lấy lệ cho qua.

“Đúng rồi cậu Trần, tôi có một chuyên nhỏ! Không biết có nên nói hay không!”

Hoàng Vĩ Dân vừa lái xe đưa Trần Hạo về trường vừa cười nói.

Mà ấn tượng của Trần Hạo về Hoàng Vĩ Dân thì cực kỳ tốt.

Đây là một nhà lãnh đạo cực kỳ khao khát được tiến thêm một bước tiếp tục phát triển củng cố giới thương mại Kim Lăng.

Cho nên nói chung, Trần Hạo cũng chí là cầu được ước thấy.

“Là thế này, khoảng thời gian trước, Cục quản lý kinh doanh của chúng tôi nhận được một nhiệm vụ chỉ tiêu, đó là đẩy mạnh xây dựng kinh tế thành thị và nông thôn, tất nhiên Cục quản lý kinh doanh muốn hợp tác thì phải đạt được thành tích nên tôi định thí điểm ở một vài khu vực như huyện lị, thị trấn nhỏ!”

“Vốn dĩ đã phiền cậu Trần nhiều rồi, tôi đã đưa một số nguồn đầu tư vào các tập đoàn lớn khác, thật ra đã thương lượng xong xuôi rồi nhưng ai ngờ vài ngày trước, Tập đoàn Hải Sơn lại sụp đổ làm rất nhiều doanh nghiệp liên quan bị ảnh hưởng, khoán đầu tư ban đầu cũng không còn nữa!”

Hoàng Vĩ Dân cười gượng.

Trần Hạo dở khóc dở cười, thật ra Tập đoàn Hải Sơn là bị anh lật đổ, Đúng là làm liên lụy rất nhiều người.

“Cho nên bây giờ tôi đang nghĩ thế này cậu Trần, tôi nghe nói quê của cậu ở một thị trấn thuộc huyện Bình An, Kim Lăng.

Tôi đã điều tra thông tin, vị trí địa lý giao thông của nơi đó khá ổn.

Nếu cậu sẵn sàng đầu tư phát triển doanh nghiệp nơi đó, vài năm thôi là sẽ thúc đẩy nền kinh tế huyện Bình An.

Tất nhiên, phía chúng tôi sẽ cung cấp nguồn tài nguyên hỗ trợ”

Hoàng Vĩ Dân trưng cầu ý kiến Trần Hạo.

Tất nhiên Trần Hạo không có ý kiến gì.

‘Còn bảy ngày nữa là thi xong rồi, sau khi thi xong, Trần Hạo có vài tháng rảnh rỗi chuyên để phát triển vài dự án cúa riêng mình.

Hơn nữa, đầu tư phát triển quê hương cũng là dự án nằm trong danh sách xem xét của Trần Hạo, chuẩn bị sau này sẽ đề cập với Hoàng Vĩ Dân.

Bây giờ, mình đã gián tiếp phá hủy kế hoạch đầu tư ban đầu của Hoàng Vĩ Dân.

Chỉ chút yêu cầu nhỏ này, Trần Hạo không có lý do để từ chối.

Hơn nữa, cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Cho nên anh đồng ý ngay.

‘Sau khi Về ký túc xá.

Trần Hạo đặt vòng ngọc mình đã mua xuống.

Nhóm Dương Huy và Lý Duệ đang bận ôn bài ở ký túc xá.

Đúng lúc này, điện thoại cúa Trần Hạo vang lên, là chị anh Trần Hiểu gọi đến.

Trong ký túc xá không tiện nghe máy nên Trần Hạo rời khói ký túc xá đến nhà vệ sinh.

Bởi vì tính theo ngày thì hôm nay chị anh sẽ đến, Trần Hạo đã muốn gọi cho chị từ lâu.

Mà chờ Trần Hạo vừa rời đi.

Năm người trong phòng ký túc đang học hành đều thả quyển sách xuống.

‘Còn sai một người ra canh cửa.

“Dương Huy, xem thử xem lão Trần lại mua đồ ngon gì vậy, nếu cuối cùng chúng ta chứng minh được phán đoán của nhóm Từ Hà, Triệu Nhất Phàm, lão Trần là cậu Trần, thế thì sau này anh em chúng ta cũng sẽ được thơm lây.

Lý Duệ cười hố hố.

Dù sao bạn cùng phòng sẽ thường hay lén ăn hay lén xem đồ của nhau, kể cả Trần Hạo cũng không phải lần đầu tiên làm vậy.

Cũng không có cảm giác gì tội lỗi.

Huống chi bây giờ mọi người đều đang cực kỳ tò mò về thân phận cúa lão Trần! “Đúng vậy, mong rằng phán đoán của Từ Hà là đúng!”

Dương Huy gãi đầu cười nói, nếu là thật thì Dương Huy mừng cho Trần Hạo.

Mà đúng lúc này, có người gọi video Wechat cho Dương Huy.

Là Từ Hà gọi đến.

“Dương Huy, Dương Huy, Trần Hạo đã về chưa?”

“Về rồi, bây giờ đang trong nhà vệ sinh, hơn nữa còn mang hai túi đồ trông có Vẻ rất đắt về!”

“Hả? Cho tớ xem thử đi”

Người nói chuyện không phải Từ Hà mà tất nhiên là đám bạn cùng phòng của cô ta, Triệu Nhất Phàm cũng đang nhìn một cách rất tò mò.

Tóm lại ngày nào mấy người này chưa xác định được thân phận của Trần Hạo thì ngày ấy sẽ ngủ không yên, đặc biệt là Triệu Nhất Phàm, bây giờ sống một ngày như một năm, ngày nào cũng dằn vặt.

Minh có nên xin lỗi Trần Hạo không? Bây giờ Tô Đồng Hân đang không có ở đây, nói không chừng hai người sẽ có cơ hội quay lại? Nhưng lỡ như Trần Hạo không phải câu Trần mà chỉ là thẳng nghèo thì sao? Ôi! Tóm lại vấn đề này làm Triệu Nhất Phàm phát điên.

“He he, Lý Duệ bắt tay vào mở ra xem thử lão Trần lại mua gì đi!”