Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 146




Chuyện của Lâm Kiều đã dọa cho Trần Hạo toát mồ hôi hột.

Cũng may sau khi đưa đến bệnh viện thì được chẩn đoán là não chấn động nhẹ, vì chịu va đập nên mới ngất đi thôi.

Tiếp nhận điều trị và nghỉ ngơi điều dưỡng một khoảng thời gian thì sẽ ốn.

“Trần Hạo, anh đừng đi mà, em yêu anh!”

“Cậu Trần, xin anh đừng đi đâu cả, em vô cùng yêu anh!”

Trong cơn hôn mê, Lâm Kiều còn lẩm bẩm những lời này.

Trần Hạo chỉ cảm thấy nực cười, cô yêu tôi sao, thứ cô yêu chỉ là thân phận cậu Trần mà thôi! Sau cùng, Trần Hạo vẫn nộp thay Lâm Kiều mức viện phí với tiêu chuẩn cao nhất.

Tiếp đó lên xe, phóng vút về phía biệt thự Vân Đinh.

Đi ra từ gara của biệt thự, Trần Hạo định sẽ bắt xe đi về.

Bồng nhiên, Trần Hạo chú ý đến trên núi Vân Đỉnh có gì đó không đúng lắm.

Đó là hướng của biệt thự Vân Đính, nhưng lúc này nơi đó lại đèn đuốc sáng trưng khắp phía.

Phong cách kiến trúc của ngôi biệt thự này mang đậm nét cổ xưa, lúc này, bóng đêm dần bao trùm vạn vật, biệt thự trên đỉnh núi lại mở toàn bộ đèn, thật sự là một cánh vàng son ngợp mắt, ngàn sao lung linh.

‘Đẹp, khiến cho người ta phải nín thở.

Nhưng bản thân đang ở nơi này, Đường Nhiên cũng sẽ không dám chuyển vào một cách phô trương trắng trợn như vậy.

Vậy là ai ở đó? Trần Hạo đầy ấp hoài nghỉ Quyết định tự mình lên đó xem xét tình hình.

Đi tới trước cửa biệt thự, anh phát hiện ra bên trong đúng là có người, nhưng lại không chỉ một người, có cả nam lẫn nữ, không khí vô cùng sôi nổi Lạ lùng, có thể là ai đây? Tại sao lại mớ party trong nhà cúa minh, người này g 146 Buổi tiệc ở biệt thự núi Vân Đỉnh còn có cả chìa khóa nhà nữa.

Trên mặt Trần Hạo không giấu nỗi sự phẩn nộ, anh tiến đến đẩy tung cửa ra.

“Hứ?”

Người bên trong thấy Trần Hạo xuất hiện, rõ ràng rất bất ngờ, đồng thời còn có.

hoảng sợ.

Tất cá đều mang vé mặt đầy ngạc nhiên ngước lên nhìn anh.

Mà Trần Hạo thắng thốt nhìn mấy kẻ đang đứng trong nhà của mình.

Hát Có chừng mười mấy người, nam nữ đủ cả.

‘Chính giữa phòng khách bị bọn họ trang trí giống như một quán bar, bên trong bày đầy các loại đồ ngon rượu quý.

Mười mấy người đang uống rất là vui v.

Nhưng mười mấy người này, Trần Hạo nhìn đi nhìn lại cũng không thấy một ai quen mắt, chắc chắn không phải nhóm Bạch Tiểu Phi, cũng không phải cậu em kết nghĩa họ Hoàng của mình.

Thật sự là chuyện lạ có thật.

Hai người bảo vệ vẫn còn đứng gác ở lưng sườn núi, mấy kẻ này lên vào đây bằng cách nào không biết? “Mẹ cha, mày là thẳng nào? Đệch cụ! Đây là nơi người thường có thể lên hay sao?! Một anh chàng có vẻ côn đồ nhíu mày chửi.

“Đệch, nhìn thì có vẻ là một thẳng ngu học, chắc là nghe nói núi Vân Đính rất oai nên muốn đến đây thăm quan chăng?”

“Chẳng lẽ là đi từ phía sau núi tới? Ai ya, thật là rừng lớn, loại rác rưởi nào cũng cói”

Mấy cô gái thì mang vẻ giễu cợt nhìn Trần Hạo.

Đúng vậy, người từ trước đến giờ không quá quan tâm đến vẻ ngoài như Trần Hạo luôn cho rằng chỉ cần ăn mặc sạch sẽ gọn gàng là được rồi, người như vậy đi tới đâu cũng đều bị kẻ khác soi mi chê cười.

Chương 146 Buổi tiệc ở biệt thự núi Vân Đỉnh Tất nhiên sẽ bị những cô gái quen nhìn những anh chàng đẹp trai sáng loáng Xem thường, “Tôi còn đang muốn hỏi mấy người đó, ai cho các người vào đây?”

Trần Hạo nhíu lông mày, giọng điệu lạnh nhạt hỏi một cầu.

Nếu bảo không tức giận thì là ban đầu không phải để khoe của, dừng chân.

anh mua tòa biệt thự này với mong muốn mà muốn sau này mình có một ngôi nhà để Giờ thì biến thành cái gi rồi? Thành cái khu vui chơi à? “Tên củi bắp này cũng to mồm đấy, bọn chị vào như thế nào, dựa vào chú em cũng đòi biết sao?”

Một cô gái giọng nói lè nhè do uống quá nhiều lắc lư xiêu vẹo đi tới, không kiêng nể gì mà chọc chọc vào ngực Trần Hạo.

“Thôi bỏ đi Tiểu Lệ, hạng người này tôi gặp nhiều rồi, nếu không phải cậu Triệu ngàn căn vạn dặn biệt thự Vân Đỉnh không thể dính máu, tôi đã xử hẳn rồi, mau.

goi bảo vệ tống cổ hẳn đi vào đồn cảnh sát đi! “Đúng? Mọi người ở xung quanh ra sức phụ hoa, còn chuẩn bị gọi điện thoại “Ön ào cái nỗi gi?”

Bồng nhiên lúc này, chợt nghe thấy một giọng nói chưa đầy sự không kiên nhẫn.

phát ra từ ban công của tầng hai.

Sau đó thấy một chàng trai dẫn theo một cô gái nữa chậm rãi bước xuống dưới.

“Tôi đang có hứng ngắm phong cánh, các cậu không thể yên tính một lúc được à, thật coi nơi này là nhà mình hay sao?”

Hiển nhiên chàng trai là đại ea của nhóm người này, anh ta không thèm nể nang ai mà cất giọng trách móc.

“Vâng, vâng thưa cậu Triệu, đều do có người muốn đến phá đám nên mới vậy!”

Tên nhóc vừa mở miệng mắng chứi Trần Hạo, lúc này đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ trưng ra vẻ mặt tươi cười báo cáo.

Mà người con trai đứng ngắm cánh trên ban công không phái ai xa lạ, chính là Chương 146 Buổi tiệc ở biệt thự núi Vân Đỉnh con trai của Triệu Tử Hưng, cậu Triệu Triệu Sơn.

‘Vừa nhìn thấy anh ta, Trần Hạo bỗng nhiên hiểu ra tất cả.

Xem ra người đưa chia khóa biệt thự cho Triệu Sơn chính là Trệu Tử Hưng rồi! “Có người đến phá đám? Đứa nào to gan như vậy hả? Không muốn sống nữa hay sao?”

Triệu Sơn nhướng mày.

“Cậu Triệu cậu Triệu, là anh ta, chính là anh ta!”

Lập tức có năm sáu cô gái lần lượt đứng dậy, đi tới tóm chặt lấy Trần Hạo.

Sao lại có cảm giác giống trong phim “Cậu bé hồ lô”

thế nhỉ, đây là cảnh một bầy yêu tinh bắt lấy ông nội của cậu bé hồ lô muốn tranh công với yêu tinh hay sao? Bọn họ kéo Trần Hạo đến trước mặt của Triệu Sơn.

“Trần Hạo, là cậu?”

Cô gái vẫn luôn đứng phía sau lưng của Triệu Sơn, khi nhìn thấy rõ người đến là Trần Hạo thì lập tức căng thẳng.

Để lộ biểu cảm giật thót mình rất rõ ràng.

Trần Hạo từ nãy chí lo nhìn Triệu Sơn, một cái chạm mắt này cũng khiến anh bất ngờ không kém.

Triệu Nhất Phàm! “Ha ha, Trần Hạo, cậu bò lên đây kiểu gì vậy? Không phải đi lên chỉ để ngó qua.

một chút phong thái của biệt thự Vân Đỉnh đấy chứ?”

Sau khi bất ngờ đi qua, chỉ còn lại tiếng cười nhạo đầy châm chọc.

‘Chương trinh vui chơi ngày hôm nay vốn đã được lên kế hoạch từ trước.

Nói thật là, thời gian trước việc có một đại gia siêu giàu bỏ ra tám tỉ mua biệt thự Vân Đỉnh đã nổi rần tần trên mạng một thời gian dài Mấy người Triệu Nhất Phàm chắc chân đã nghe qua chuyện xoay quanh biệt thự Vân Đỉnh.

Thế nhưng muốn đến xem, đó là chuyện trong mơ cũng không xuất hiện.

Chương 146 Buổi tiệc ở biệt thự núi Vân Đỉnh Đây là chỗ đ: a tiền tỉ ở đấy, Nhưng mà, Triệu Nhất Phàm phát hiện, từ lúc cô ta quen biết Triệu Sơn thì mọi chuyện không có khả năng, đều trở thành chuyện có khả năng thực hiện.

Ngày hôm nay khi Triệu Sơn nói anh ta có chìa khóa của biệt thự Vân Đỉnh, mọi người còn không quá tin tưởng.

Đến tận lúc anh ta tự tay rút chiếc chìa khóa ra, mọi người mới giật nẩy người.

Còn hẹn cả Tô Kiệt và Lâm Kiều cùng nhau đến nữa.

Thế nhưng từ chiều đã không có tin gì của Tô Kiệt, Lâm Kiều thì khỏi nói, gọi điện thoại cho cô ta mới biết cô ta tắt điện thoại rồi ‘Đều này khiến Triệu Nhất Phàm xấu hổ mà lẻ loi một mình một chỗ, cũng may là còn có Triệu Sơn luôn đi cùng với cô ta.

Lúc nãy đứng ở ban công, Triệu Nhất Phàm nhìn ra phong cảnh phía xa, cô ta cảm nhận được cái cảm giác thế nào gọi là dưới một người nhưng trên vạn người ‘Cho nên lúc này, giọng điệu của cô ta với Trần Hạo chỉ ẩn chứa sự trêu tức, đã không còn tâm lý muốn trả thù khi đứng trước mặt Trần Hạo như khi trước.

Loại người này, có cái gì đáng để trả thù đây? “Nhất Phàm, người mà cậu quen biết, cậu nói xem phải xứ lí thế nào?”

Triệu Sơn cảng chướng mắt tên Trần Hạo này hơn trước, anh ta cười nhạt hỏi.

*Để cậu ta đi đi! Tớ không muốn nhìn thấy loại người này ở một n vậy”

ï tốt đẹp như Nói xong, Triệu Nhất Phàm liếc nhìn Trần Hạo thêm một lần, liền quay trở lại ban công trên tầng.

“Có nghe thấy không hả, chị dâu bảo mày cứt đi!”

“Mau cút đi!”

Trần Hạo chưa kịp nói thêm gì đã bị một nhóm mấy cô gái trong bữa tiệc đẩy ra ngoài, còn đóng sầm cửa ở ngay trước mặt anh.

Trần Hạo suýt chút nữa bị bọn họ chọc tức nổ phổi! Đầu tiên là bị mấy cô gái buông lời sỉ vá, tiếp đến lại bị Triệu Nhất Phàm thọc cho một dao.

Cuối cùng còn đá mình ra bên ngoài? ‘Con hổ không gầm lên, mấy người nghĩ nó là mèo hen hay sao? Sự tức giận ban nãy cộng thêm cả bây giờ nữa khiến Trần Hạo thật sự không chịu đựng được nữa rồi Anh rút điện thoại ra khói túi, lần lượt gọi cho hai người Đường Nhiên và Triệu Tử Hưng.