Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 145






cô gái, chàng trai trên chiếc xe phía trước có phải là bạn trai của cô không vậy? Muốn kiểm tra xem cậu ta ở bên ngoài có ngoan ngoãn hay không hả?”

Tài xế cười cười bắt chuyện.

“Có lời thật muốn nói với cô, người thường đến khu phố thương mại Kim Lãng vui chơi, không có một ai là không có tính lăng nhăng cả, bởi vì sao? Bởi vì đến đây đều là người có tiền!”

“Đừng nhiều lời vô ích, theo sát cho tôi!”

Nữ sinh lạnh lùng quát Tài xế cũng không nói gì nữa, tập trung lái xe.

Mà cô gái này không phải ai xa lạ, chính là Lâm Kiều.

Vì sao Lâm Kiều muốn đi theo Trần Hạo? ‘Vậy thì phái kể từ lúc Lâm Kiều đi theo Tô Kiệt rời khói Bếp Gia Viên.

‘Sau khi rời khỏi, Tô Kiệt có thể nói là xấu hổ và giận dữ đan xen, ở trước mặt tất cả mọi người bị tát đến tai nổ đom đóm không nói, còn đắc tội cả chỗ dựa của mình là Trịnh Duyệt luôn.

Em họ thì bị đánh đến vỡ cả đầu.

Đây quá là mất cả chỉ lẫn chài, nỗi đau này chưa dứt, đã tiếp nỗi nhục như bị mất quần sịp ập xuống! Nói chung là khó chịu, bực bội muốn chết! Trách ai bây giờ? Tô Kiệt đổ tất cá lỗi lầm lên đầu cúa Lâm Kiều.

Cái định mệnh, nếu không phải cô ả ở một bên quạt gió thổi lửa, luôn miệng nói Lý Duệ là một thẳng nghèo.

Tô Kiệt cậu ta sao có thể làm một việc không có đầu óc, không có lý trí như.

thết ‘Để mặc thẳng em họ Tô Khái đập chai rượu vào đầu người ta.

Tô Kiệt cũng là hôm nay mới biết, hóa ra trước đây Lâm Kiều đã từng có thù oán với chị Duyệt.

Cho nên, Tô Kiệt quy cho Lâm Kiều thành đầu sỏ gây nên tất cả mấy huyện.

Dĩ nhiên hai người cãi nhau, sau đó thì cậu ta liền đuổi Lâm Kiều đi Lâm Kiều tức giận trăm bề.

Cô ta cũng luôn suy nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lý Duệ khẳng định không phải là cậu Lý nào cả, điều này cô ta hết sức rõ ràng, bởi vì lúc giao lưu hai phòng kí túc xá từ rất sớm trước đây, Lâm Kiều đã điều tra hết tất cả mọi người ở kí túc xá của Trần Hạo.

Muốn tìm xem có cổ phiếu nào đáng để mua hay không, kết quá một người cũng không có, hơn nữa Lâm Duyệt còn điều tra được, trong nhà Lý Duệ cũng rất nghèo khổ.

Chỉ là chuyện này sau khi cô ta nói với Từ Hà, thì không có ai đi rêu rao thảo luận nữa Nói chung chỉ còn có Trần Hạo là cô ta chưa điều tra, nhưng mà cần thiết sao? Một thằng nghèo đến nỗi cái quần cũng sáp không có mà mặc.

Nhưng không ngờ, tên Trần Hạo này lại cho mình một bất ngờ không nhỏ.

Tất cả chuyện ngày hôm nay cô ta đều gom đổ lên trên người Trần Hạo.

Có thể khiến Trịnh Duyệt hành xử như vậy, nhất định là Trần Hạo, dù anh ta không phái tình nhân của Trịnh Duyệt đi chăng nữa, nhưng khẳng định có mối quan hệ không rõ ràng với Trịnh Duyệt.

Hơn nữa, tên Trần Hạo này luôn đem lại cho người khác một cảm giác rất thần bí, Anh ta không phải con nhà giàu, nhưng có đôi khi có cảm giác anh ta ghê gớm hơn bất kỳ cậu ấm nào.

Ngày hôm nay lại là một ví dụ! Cho nên Lâm Kiều mới muốn bám theo Trần Hạo, muốn xem xem rốt cuộc anh cất giấu bí mật gì Len lén theo mấy người Trần Hạo và Dương Duy đã được một hồi lâu! Lại nói đến Trần Hạo, anh không biết gì cá.

Anh xuống xe ngay ở cửa trường học, nhìn trời đã chạng vạng rồi.

Người ở chỗ công viên nhỏ cũng đần trở nên thưa thớt.

Anh đi sâu vào trong công viên, tới chỗ để xe của mình.

‘Chuẩn bị lái xe về biệt thự Vân Đinh.

Bịp bíp! Trong không gian vang lên tiếng trong trẻo, đèn xe lóe sáng Theo đó là cửa xe phía sau tự động mở ra.

Trần Hạo chuẩn bị chui vào xe lái đi một cách rất quen thuộc.

Bịch! Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng điện thoại di động bị đánh rơi, đồng thời là âm thanh vỡ nát cúa đồ vật.

“Quả nhiên… Tôi đoán không sai mà, quả là anh!”

‘Sau đó là một giọng nữ vừa sợ hãi vừa khó tin vang lên.

Trần Hạo ngoái lại nhìn, càng bị dọa sợ hơn.

“Ôi đệch, Lâm Kiều, sao cô lại giống ma như vậy, không phát ra một chút tiếng động nào?”

Phía sau anh tầm mười bước chân, Lâm Kiều đang đứng chết trân nhìn anh.

Hai tay cô ta chụm lại che miệng vi quá kinh ngạc, dưới chân là điện thoại di động đã vỡ thành hai mảnh.

Thậm chí toàn thân đều đang run rẩy.

“Trần Hạo, chiếc xe này là cúa anh? Có phải là cúa anh hay không?”

Lâm Kiều lúc này mới phản ứng kịp, mặt đầy khiếp sợ nhìn Trần Hạo.

Trời ạ, chiếc xe Lamborghini khiến cho vô số sinh viên nữ trường Kim Lăng chao đảo, vậy mà lại là của Trần Hạo.

Chiếc xế hiệu có giá mười tám triệu tệ.

Đây là khái niệm gì chứ? Lâm Kiều như bị sét đánh.

Nếu không phải tân mắt nhìn thấy, có đánh chết cô ta cũng không tin đây là sự thật.

‘Chủ nhân của chiếc xe sang trọng này, lại là một người cô ta quen đến không thể quen hơn.

“Được rồi, nếu đã bị cô thấy được thì tôi thừa nhận, chiếc xe này là của tôi!”

Trần Hạo bất đắc dĩ thở dài “Cái gi”

Trong mắt Lâm Kiều lấp lánh ánh nước.

“Được rồi, nếu như không còn chuyện khác thì tôi đi trước đây, về phần chuyện cái xe, cô bí mệt đi, đừng để đến cuối cũng tất cả mọi người đều không thoải mái, ha ha!”

Trần Hạo lạnh nhạt nói một câu.

Liền chuẩn bị ngồi vào xe.

“Trần Hạo, anh đừng đi!”

Không ngờ rằng Lâm Kiều lại lao thẳng tới, vòng tay cuốn lấy sau lưng Trần Hạo, ôm chặt cứng.

“Định mệnh! Lâm Kiều, cô điên rồi sao? Cô bị thần kinh ả? Cô làm cái gì đấy.

hả?”

Trần Hạo bị hành động bất ngờ cúa cô ta dọa cho một trận, vội vàng giãy giụa! “Không! Em không buông tay, Tiểu Hạo, em sẽ không để cho anh trốn khỏi vòng tay của em đâu, em yêu anh, em thực sự rất yêu anh! Cho em một cơ hội có.

được không?”

Lâm Kiều ôm chất lấy eo của Trần Hạo, cá người dán sát lên người của Trần Hạo.

Ôi đệch mẹ! Trần Hạo đã biết đến tính yêu tiền của Dương Hạ, anh cho rắng mình đã miễn dịch với tất cả những cô gái mê tiền rồi! Không ngờ lại gặp được Lâm Kiều, người còn dữ đội hơn cả Dương Hạ.

Đúng vậy, hiện giờ Lâm Kiều đã xác định sẽ bất chấp mọi cái giá phái trá.

Tất cả những gì trong quá khứ của Trần Hạo, công thêm bây giờ anh tới đây lái xe, cho dù anh chí nói một câu xe là của anh, Lâm Kiều đã tin ngay.

Tại sao vậy chứ? Bởi vì cô ta có một bộ óc linh hoạt, chiếc xe của anh hiện giờ, chỉ cần liên kết với các sự việc trước đây, thì có thể giải thích thông tất cả rồi.

Chuyện này còn cần nghỉ ngờ cái quái gì nữa.

Hơn nữa Lâm Kiều đã sớm nhìn ra, Trần Hạo là người rất dễ mềm lòng, hơn nữa không thể đối xử quá tuyệt tình với người khác, đặc biệt là phụ nữ, anh rất dễ mũi lòng.

Chính vi bắt được điểm yếu này của Trần Hạo, ‘Cho nên Lâm Kiều mới đặt cược tất cả vào một ván này.

“Đệch, đừng như vậy, tôi xin cô đấy, da gà da vịt đang thi nhau nổi lên đây này!”

Trần Hạo sốt ruột đến mức toát mồ hôi lạnh toàn thân.

“Em không! Em sẽ mãi luôn bám theo anh, trừ khi anh cho em một cơ hội!”

Lâm Kiều ôm càng chặt hơn, Điên rồi điên rồi, điên thật rồi! Trần Hạo đấy lên quyết tâm, hơi hơi dồn lực đẩy cánh tay cúa Lâm Kiều ra ngoài, sau đó thừa cơ chui vào trong xe, nhanh tay khóa kín cửa.

Mở hệ thống lái tự động định chuồn đi.

“Bịc ‘Chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ, Lâm Kiều lại nâm ngứa ra trước đầu xe! “Chi ơi, chị Kiều ơi! Rốt cuộc chị muốn gì đây?”

Trần Hạo nóng nảy hét ầm lên.

“Trần Hạo, em hỏi anh một chuyện, có phải ngoài việc có tiền ra anh còn có một thân phận khác hay không? Anh nói cho em biết, em chỉ xin anh hãy nói ho em biết!”

‘Đúng vậy, bây giờ Lâm Kiều chỉ nghỉ ngờ có một chuyện.

Đó chính là cậu Trần Kim Lăng vô cùng thần bí giàu có trong lời đồn, là Trần Hạo, phái hay không? .

Bằng không vì sao Bạch Tiếu Phi ngay từ ban đầu, bây giờ còn có Trịnh Duyệt và Lý Chấn Quốc của sơn trang suối nước nóng, tất cả đều kính trọng Trần Hạo như vậy? Thêm cá chuyện xáy ra ngày hôm nay, còn có chiếc xe thể thao trước mắt.

Người thông minh như Lâm Kiều dù ngốc bớt vải phần cũng có thể đoán ra tám, chín mươi phần trăm sự việc.

‘Cậu Trần đỉnh của chóp kia chính là Trần Hạo! Bây giờ cả người cô ta đều run rấy vì hưng phấn, giống như sắp đạt cực khoái vậy, cô ta sắp biết được sự thật của tất cá mọi việc.

“Tôi nói cho cô biết, tôi không biết cái gì mà cậu Trần, nhưng nếu cô không cút đi tôi sẽ gim chân ga đấy! Đừng có nghỉ ngờ mã lực cúa chiếc xe này!”

“Em sẽ không đi, anh mà không thừa nhận, em sẽ không đi!”

Đệch! Trần Hạo học tức, bàn chân sắp chạm vào chân ga.

Chỉ đạp nhẹ một chút, sau đó vì sợ Lâm Kiều bị thật mạnh bàn phanh.

hương, anh lại đổi chân giẫm Nhưng không ngờ được, chiếc xe do quán tính vắn lao lên phía trước, đồng thời bánh xe lại nằm trên một viên đá trơn trượt.

Cả người Lâm Kiều như một con diều đứt dây bay ra ngoài.

Thân thể cô ta nện xuống đất, hai tay hai chân dang ra ngoài nằm ở phía trước xe.

“Đệc! Trần Hạo chí định dọa cô ta một chút, không ngờ sẽ xáy ra sự cổ thật Lập tức mở cửa xe tiến lên phía trước.

Phần gáy của cô ta chạm đất, tiến vào trạng thái hôn mê ngay tức khắc.

Anh thử vỗ vỗ mấy cái lên mặt cô ta.

“Lâm Kiều, cô đừng làm tôi sợ? Không có sao chứ? Vừa nãy tôi không cố ý đâm cô đâu”

Trần Hạo có chút tự trách.

Anh không phải là chúa cứu thế, dù anh ghét Lâm Kiều, thậm chí nhiều lúc muốn xé toạc cái mồm bẩn thiu của cô ta ra, nhưng cũng không đến mức ác độc muốn cô ta bị thương, thậm chí nguy hiểm tính mạng.

Nhìn thấy nét đau đớn trên gương mặt Lâm Kiều.

Trần Hạo bế cô ta lên nhét vào trong xe, sau đó tăng tốc thẳng tiến hướng bệnh viện…